Đào Nhã - người khởi xướng tin đồn ngửa mặt lên trời "cười".
Ghế dựa theo đà ngã về sau, Tiểu Ngô bất ngờ xông lên chống lại ghế Đào Nhã đang ngồi tránh cho cô bị ngã.
Thẩm Kỳ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, hai người này đúng là đồng đội tốt
"Lâm lão sư..."
Biên kịch cẩn thận chào hỏi Lâm Trạch, khi nhìn thấy Đào Nhã cũng ở đây, biểu tình rõ ràng thả lỏng hơn, nói: "Thật tốt quá, Tiểu Nhã cũng ở đây. "
Đào Nhã ngồi thẳng người, hơi xích lại gần Lâm Trạch, thừa dịp biên kịch lật kịch bản nhẹ giọng nói bên tai anh: "Cậu có biết vì sao cô ấy gọi cậu là Lâm lão sư không? "
Lâm Trạch rất thành thật: "Không biết. "
"Bởi vì cậu am hiểu cảnh giường chiếu." Đào Nhã vỗ vai anh.
Lâm Trạch vẻ mặt lạnh lùng.
Trong lúc giằng co cuối cùng Đào Nhã bại trận, giải thích: "Nói giỡn mà, không nên coi là thật nha Lâm lão sư~"
Biên kịch ngừng lật trang, ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta hãy nói về vài cảnh cuối cùng."
Thẩm Kỳ đưa kịch bản.
Lâm Trạch nhận lấy, nghiêng người nói: "Bút. "
Thẩm Kỳ tìm trái tìm phải, cung kính đưa lên.
Biên kịch nói: "Toàn bộ bộ phim thực ra rất ít cảnh tình cảm, chủ yếu là hai đoạn của vợ cũ Trình Phong và trợ lý đặc biệt. Đoạn quyến rũ buổi sáng chính là để mở đường cho những cảnh tiếp theo."
"Đúng rồi, nếu hiệu quả không tốt, lát nữa còn có thể cần tiểu trợ lý hỗ trợ một chút ha."
Thẩm Kỳ gật gật đầu, chỉ cần không hiến thân sự cho nghiệp thế thân, để cậu hỗ trợ trò gì cũng được.
Hơn nữa hôm nay quả thực chính là ngày bội thu tình cảm của Lâm Trạch và Đào Nhã, từ sáng đến tối, tất cả đều liên quan đến tình cảm.
Đạo diễn vì thuận tiện, đem cảnh tình cảm tập trung cùng một chỗ, nói là tranh thủ trong vòng một ngày chấm dứt tình cảm, bất quá dựa theo tiến độ này, có thể còn phải trì hoãn, trừ phi tối nay không ngủ, cứ làm việc xuyên suốt.
"Lâm lão sư anh phải nhớ kỹ giữ vững tỉnh táo, chỉ cần phối hợp một chút là được."
"Sau đó Tiểu Nhã, vẫn là câu nói kia, diễn đè nén một chút, cái loại cảm giác cách một màn giấy cửa muốn phá mà không được này là ok."
"Đoạn tình cảm này của bọn họ rất mịt mờ, Lâm lão sư có hảo cảm nhưng không thích như vậy, Tiểu Nhã thích nhưng không nhận được đáp lại."
......
Thẩm Kỳ nghe ở một bên ngáp, cậu sợ ảnh hưởng đến việc giảng diễn, vì thế xung phong đi mua nước.
Đang lúc cậu đi tới cửa siêu thị nhỏ——
"Anh là Thẩm Kỳ sao?" Một nhân viên gọi cậu lại.
Thẩm Kỳ kinh ngạc gật đầu nói: "À, là tôi. "
"Bên ngoài có người tìm, nói là ba anh." Nói xong hắn còn đánh giá Thẩm Kỳ từ trên xuống dưới một chút. Trong ánh mắt lộ ra tràn đầy không thể tưởng tượng nổi, sốt ruột muốn có con cũng không cần gấp tới vậy chứ, xem ra tuổi của con trai cũng không chênh lệch bao nhiêu so với cha.
Thẩm Kỳ cảm nhận được loại tò mò này thậm chí còn mang theo ánh mắt khinh bỉ, mê mang nháy mắt, nghi hoặc nói: "Ba tôi? "
Nhân viên công tác vốn bận rộn không thể giải thích được, sau một thời gian ngắn xác nhận, liền vội vàng rời đi.
Thẩm Kỳ mang theo sợ hãi không biết cùng khó hiểu cẩn thận đi ra ngoài đoàn làm phim.
Sau khi nhìn thấy Giang Trăn, cậu đột nhiên không nói nên lời. Tất cả những khó hiểu đều bị cậu bỏ lại phía sau.
"Cậu nhàn rỗi không có việc gì chơi cosplay! Còn cos ba tôi! "
Mấu chốt dựa theo tính tình của ba cậu, căn bản cũng không có khả năng biết cậu làm việc ở đâu.
Giang Trăn rất bình tĩnh: "Có một chuyện quan trọng hơn ba cậu. "
"Chuyện gì?"
Giang Trăn nói: "Quần áo ở cảnh cuối bị kẹt ở giữa đường. "
"Sau đó thì?"
"Nếu quần áo không đến đúng giờ, tôi có thể, không đúng, tôi nhất định sẽ bị đạo diễn Trần đánh."
"Cho nên?"
Giang Trăn tạm dừng vài giây, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giúp tôi kéo dài thời gian. "
Vẻ mặt Thẩm Kỳ tràn đầy tuyệt vọng, một bên cần diễn tình cảm muốn cậu làm thế thân, bên này lại ra nhiệm vụ cho cậu, nếu như cái khác cậu còn có thể suy nghĩ một chút, cái này cậu sẽ trực tiếp từ chối:
"Cậu cũng thật sự coi trọng tôi, tôi làm sao kéo dài? Sắc dụ hay khóc lóc om sòm? Bộ phim của đạo diễn Trần cho tôi một vạn lá gan tôi cũng không dám kéo dài đâu! "
Đây không phải là dẫn lửa lên người à!
Giang Trăn nhắm mắt lắc đầu: "Không không không, tôi tin cậu. "
Thẩm Kỳ rơi vào trầm tư. Cậu một bên cảm khái sự tự tin của hắn, một bên phỏng đoán rốt cuộc là cái gì cho hắn loại cảm giác an toàn cậu nhất định có thể kéo dài.
Giang Trăn thấy cậu không nói lời nào, phát động chế độ công kích da mặt dày, mười phần thống khoái gọi Thẩm Kỳ một tiếng ba.
Thẩm Kỳ thờ ơ. Gọi tôi là ông nội cũng vậy...
" Ông nội, ba ba, ông cố, bố, phụ thân, cha già yêu dấu..."
"Dừng. " Thẩm Kỳ dùng tay tạm dừng, bị buộc phải đồng ý, "Tôi sẽ cố gắng. "
Với sự hiểu biết của cậu về Giang Trăn, chiếu theo tính cách kiên định của hắn, cậu không đồng ý thì không thể quay lại làm việc.
*
Chờ sau khi cậu trở về, thấy Lâm Trạch đã quay, Đào Nhã vẫn ngồi bất động tại chỗ.
Anh hỏi: "Chị Đào Nhã, sao chị không đi lên? "
Đào Nhã nâng cằm về phía Lâm Trạch, nói: "Lâm lão sư đang đang quay đặc tả, lát nữa mới đến tôi. "
Cô hỏi, "Cậu đã đi đâu?"
Không đợi Thẩm Kỳ trả lời, cô lại thần bí tiến lại gần âm dương quái khí nói: "Cậu xem chúng tôi quay cảnh tình cảm một ngày, có ăn dấm không..."
"Không..."
"Sao cậu lại từ chối nhanh vậy?" Đào Nhã rất không hài lòng với câu trả lời loại này. Nhưng cô biết, hỏi Thẩm Kỳ như vậy nhất định sẽ không thừa nhận, vì thế cô bắt đầu chiến thuật vòng vo.
"Cậu theo anh ta bao lâu?"
Thẩm Kỳ trả lời: "Hai ba tháng? "
Đào Nhã muốn nói lời tác hợp thì bị kẹt ở cổ họng, "Còn sớm, lại trải qua lần nữa kinh nghiệm, có lẽ sau này sẽ cảm nhận được."
Thẩm Kỳ nghĩ thầm: Thật ra cũng không phải không có cảm giác.
"Đúng rồi, nói cho cậu biết chuyện kinh khủng."
......
Thẩm Kỳ cũng không muốn nghe.
"Lâm Trạch thích đàn ông."
Thẩm Kỳ lên hứng thú.
Nếu bạn nhìn vào cuộc trò chuyện của họ từ góc độ thứ ba, nó giống như thời gian tán gẫu trong bữa trà chiều của chị em.
Ấm áp, hài hòa, tiểu Ngô không thể chen chân vào.
Trợ lý đạo diễn muốn nhắc nhở Đào Nhã chuẩn bị, nhưng nửa ngày không xen vào được.
Cho đến khi cảnh đặc tả Lâm Trạch chấm dứt, đạo diễn Trần không thấy bóng dáng Đào Nhã, ông chống thắt lưng xoa mi tâm, như thể ông không còn chịu đựng được sự thiếu hiểu biết của con gái mình.
"Trước tiên nghỉ ngơi mười phút đã." Đạo diễn Trần lần đầu tiên nhịn xuống.
Nếu không phải con gái ruột thịt ông có thể sẽ nổi giận, nói cho cùng trong lòng vẫn hỗ thẹn, vì hành vi lúc trước của mình mà cảm thấy băn khoăn.
Năm đó bận rộn công việc mà xem nhẹ gia đình là ông không đúng. Tuy rằng loại hành vi vô trách nhiệm này của ông đổi lấy vinh dự người bình thường không thể chạm tới, tuy rằng nhiều năm ông vẫn cố gắng hàn gắn quan hệ như vậy, nhưng thời gian thấm thoắt, có một số việc bỏ lỡ muốn giành lại thập phần khó khăn.
Ví dụ như hiện tại, Đào Nhã đối với ông không quan tâm, không muốn gặp.
Dù sao cũng phải có người cõng nồi.
Trợ lý đạo diễn đã nhìn ra ý đồ của đạo diễn Trần, anh tiếc hận nhìn Thẩm Kỳ lắc đầu.
"Thằng nhóc kia!"
Trần Đạo gầm lên giận dữ khiến Thẩm Kỳ phục hồi tinh thần từ thế giới bát quái vô biên vô hạn, thấy đạo diễn Trần nhìn chằm chằm, cậu vội vàng chạy đến bên cạnh đạo diễn Trần, giống như đứa nhỏ làm chuyện xấu bị bắt, không dám ngẩng đầu nhìn.
Đạo diễn Trần vỗ vỗ ghế ông chủ, cậu vội vàng ngồi xuống.
Đạo diễn Trần đưa cho cậu một cây bút, cậu vội vàng nhận lấy.
Đạo diễn Trần nói chuyện với cậu, cậu vội vàng đáp lời.
Chợt nhận ra màn kịch sắp diễn ra là gì, cậu âm thầm đậu đen rau muống: Thần linh ơi! Vì sao phim hình sự lại có tình tiết kỳ quái như vậy! Giải quyết vụ án không tốt sao?
Động tác kế tiếp không khác gì buổi sáng, chẳng qua tình cảm càng thêm phong phú hơn.
Thẩm Kỳ sử dụng tất cả sức lực Hồng Hoang kéo dài thời gian, cũng chính là cố ý tạo ra một ít chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ, ví dụ như đụng phải đạo cụ, không ngồi vững trên đệm thịt người, không thực hiện đúng động tác, vân vân.
Nói đến cũng kỳ quái, Thẩm Kỳ trong loại trải nghiệm thế thân này lại trải nghiệm được một tia khoái hoạt.
Niềm vui này lan rộng trực tiếp vào thế giới có hệ thống.
Hệ thống phụ trách 27 nhìn thấy số liệu tăng vọt, lập tức lập tức xây dựng kế hoạch thu thập lượt thích tiếp theo.
Hướng chính, chẳng hạn như trên.
Có sao nói vậy, đầu năm nay hệ thống đứng đắn đã không còn nhiều.
Mọi người ở trong hoàn cảnh khép kín, vốn đã buồn bực, đồng thời còn có loại hệ thống hèn mọn mỗi ngày bị kí chủ nhà mình làm cho tức thở không nổi, thật vất vả chờ đến khi Chủ hệ thống đưa ra loại event video ngắn cực kỳ thú vị này, lại xem mấy thứ nghiêm túc. Ai đồng ý?
Kẻ đồng ý đã bị xóa sổ.
Bất quá số liệu của Thẩm Kỳ tăng vọt cũng nghênh đón một làn sóng lên án nho nhỏ. Mô tả đơn giản là dữ liệu của bạn là quá tốt, dẫn đến người chơi nhà của chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, quyền hồi sinh bấp bênh.
Có một cách cách nói khác, video của bạn quá hay đến mức chúng tôi không thể tập trung vào công việc của mình.
Những phản hồi này được truyền trực tiếp đến Chủ hệ thống, dẫn đến Chủ hệ thống bất lực phát hành thông báo như "video ngắn của trình phát event video sẽ được xem xét".
Hệ thống 27 nhìn kỹ tình cảnh diễn ra trong màn hình, xem ra nhiệm vụ phải tăng tốc, miễn cho gặp phải xét duyệt.
*
Nửa giờ sau, kết thúc hoạt động thế thân vừa đáng chết vừa mê người kia, Thẩm Kỳ nhìn thoáng qua WeChat.
Giang Trăn: [Bố ơi, còn một tiếng nữa, xin bố phải giữ lại! 】
[Yêu ngài [Hoa][Hoa][Hoa]] [Hoa]]
10 phút sau...
【Phía trước truyền đến tin chiến thắng, đoạn đường không còn ùn tắc nữa, nhiều nhất là bốn mươi phút! 】
[Yêu ngài [Hoa][Hoa][Hoa]] [Hoa]]
Thẩm Kỳ: [Đừng yêu tôi, không có kết quả đâu.]
Giang Trăn: [99 đóa hoa tươi.]
Thẩm Kỳ thấy ớn lạnh.
"Đinh"
Thẩm Kỳ mệt mỏi nhắm hai mắt lại, oan gia đến.
Hệ thống: "Xin chào. "
Đột nhiên xuất hiện ngắn gọn khiến Thẩm Kỳ theo bản năng tiếp một câu: "Xin chào. "
"Số liệu buổi phát sóng hôm nay. " nền tảng dữ liệu lớn hiện ra trong đầu Thẩm Kỳ, video buổi sáng bị hệ thống phóng đại, "Hai video mới nhất được phát hành đã nhận được số liệu chưa từng có, trước mắt có hy vọng một video đột phá năm triệu lượt thích, tổng số lượt thích có hy vọng đột phá hai mươi triệu, hy vọng ngài tiếp tục cố gắng. "
Hệ thống lại trượt ra một biểu đồ tròn kèm theo bình luận biến hóa số liệu thống kê, "Đây là dữ liệu thu thập cho ngài. Bên dưới là thống kê các loại video, khoảng thời gian phát hành và hệ thống khán giả."
Thẩm Kỳ từng trang từng trang nhìn qua. Không biết nên nói gì, đầu của nhóc hệ thống này thật sự rất dễ sử dụng, tổng kết quy mô phức tạp như vậy ít nhất cũng phải suốt mấy đêm mới có thể làm ra, không đúng, hệ thống của bọn họ hẳn là không cần ngủ.
"Hiện tại vị trí số 1 của ngài, mặc dù con người tham gia event này hiếm hơn các event khác, nhưng hiệu suất của ngày rất xuất sắc, hy vọng ngài có thể cố gắng làm việc theo hướng này."
Thẩm Kỳ nghe nửa ngày, không hiểu rốt cuộc nó muốn biểu đạt cái gì: "Tao biểu hiện xuất sắc cho nên mi muốn thưởng cho tao? "
Phần thưởng khác có thể không cần, cho một lượt thích là ok.
"Không."
Thẩm Kỳ bị một chậu nước lạnh tạt tới thấu xương.
"Tại hạ hy vọng ngài có thể tiếp tục câu dẫn."
Mi bị điên à?