Úc Tưởng nhìn trái nhìn phải, lại nhìn đến mâm hoa quả, rượu trái cây, bánh quy và quà vặt bày trước mặt Lăng Sâm Viễn.
... Cũng không phải không được a.
Úc Tưởng dứt khoát đứng dậy bước qua, ngồi xuống.
Lúc này, sắc mặt Hà Vân Trác có chút không nhịn được.
Đám phú nhị đại cảm giác như cơ thể này không còn là của mình nữa, trong giây lát tay chân cứng đờ, bước lên hòa giải có khi nào con mẹ nó bị đánh luôn không?
Bốn mươi giây vừa ngắn lại vừa dài trôi qua.
Vẫn là Hà Vân Trác có hành động trước. Anh kéo từ bên cạnh ra một cái ghế đặt sát Úc Tưởng, ngồi xuống.
Lần này tốt rồi, hai bên hai tên gia hỏa.
Úc Tưởng cạn lời, sau đó gọi một tiếng: "Cho một ly nước trái cây."
Người phụ vụ đang ngẩn người ở bên cạnh lúc này mới hoàn hồn chạy lại rót nước cho Úc Tưởng.
Lăng Sâm Viễn nhìn cô, lên tiếng hỏi: "Hà thiếu dẫn cô ấy tới đây định chơi trò gì vậy?"
"Dạy Úc tiểu thư đánh golf." Hà Vân Trác nhìn bãi cỏ trước mặt, lơ đễnh trả lời.
Lăng Sâm Viễn tức khắc quay đầu nhìn Úc Tưởng: "Úc tiểu thư muốn học đánh golf sao không tìm tôi?"
Anh kỳ thật không để Hà Vân Trác vào trong mắt, càng không biết mình đã bị người ta đơn phương xem thành tình địch.
Anh chỉ đơn thuần muốn thu thập Úc Tưởng mà thôi.
Một tên thiếu gia cuối cùng cũng tìm được cơ hội xen vào, vội hỏi: "Lăng thiếu và Úc tiểu thư quen nhau sao?"
Lăng Sâm Viễn gật đầu: "Quen biết không tồi."
Úc Tưởng:?
Đô đàn ông chó chết! Tôi nghi ngờ anh là muốn dùng tôi làm bia đỡ đạn cho nữ chính!
Lăng Sâm Viễn tiếp tục nói: "Tôi đánh golf không tệ." Anh vừa nói, vừa tập trung nhìn Úc Tưởng.
Không phải cô thích tôi sao? Chứng mình cho tôi xem!
Úc Tưởng khẽ thở dài, nhíu mày lại, bộ dáng thập phần đắn đo. Mà Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đều đang quan sát biểu hiện của cô.
Hà Vân Trác nghĩ, cô đây là đang ăn quả đắng đi? Không dám đắc tội người ta? Được thôi, xin tôi giúp đỡ đi, tôi vốn cũng khó chịu tên họ Lăng này lắm rồi.
Lăng Sâm Viễn nghĩ, Hà Vân Trác cô cũng không dám đắc tội sao? Bị tôi làm hư chuyện tốt rồi à? Ha, như vậy càng tốt!
Hai tên đàn ông đều có suy nghĩ riêng.
Úc Tưởng mở miệng: "Nếu không hai người đánh với nhau một trận đi? Ai thắng thì đến dạy tôi?"
Hà Vân Trác: "..."
Lăng Sâm Viễn: "..."
Phú nhị đại:!!!
Con mẹ nó! Cô vậy mà cũng dám nói? Cô dám kêu Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác đánh nhau vì cô?
"Nhanh lên chút, thời gian không còn sớm. Con người tôi học tập tương đối chậm, đợi các người đánh xong rồi dạy tôi, phỏng chừng phải dạy đến tối a." Úc Tưởng hút một ngụm nước trái cây, lông mi dài khẽ run, ánh mắt vô tội.
Phú nhị đại bên cạnh đã gấp đên không đợi được, quyết định bước lên hòa giải, cười nói: "Khó dạy vậy thì quên đi. Chuyện này cứ để tôi, Lăng thiếu và Hà thiếu không cần nhọc tâm a."
Úc Tưởng lại nhấp một ngụm nước, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ồ? Anh cũng muốn dạy tôi? Vậy... ba người hội đồng?"
Phú nhị đại: "..."
Úc tiểu thư này thật sự không hai chữ "lợi hại" viết ra làm sao à?
Lần này không ai dám tiếp lời nữa, sợ sẽ bị Úc Tưởng hỏi, làm sao? Muốn một nhóm bốn, năm người đều đánh a?
Lăng Sâm Viễn lên tiếng phá vỡ không khí: "Xã hội có luật pháp, đánh nhau không được, nhưng có thể bàn luận kỹ năng một chút."
Úc Tưởng: "Tốt nha! Vậy các người cố lên!"
Cô nói xong ở lấy bên cạnh ra một gậy đánh golf, nhét vào tay Hà Vân Trác.
Hà Vân Trác đứng dậy: "Mời."
Vốn dĩ xem là tình địch, Hà Vân Trác đương nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái.
Lăng Sâm Viễn cũng lập tức đứng dậy, hướng về phía sân cỏ đi tới.
Úc Tưởng lại hút thêm cái mới bỏ ly nước trái cây xuống, cầm điện thoại lên, chuẩn bị tìm bạn nói chuyện.
Phía sau, đám phú nhị đại cuối cùng cũng nhìn không nổi nữa, đợi hai người kia đi rồi liền không nể mặt, lạnh giọng nói: "Úc tiểu thư cho rằng Úc gia vẫn còn tốt như trước đây sao?"
Úc Tưởng không ngẩng đầu lên: "Tôi không nghĩ vậy a."
"Vậy Úc tiểu thư còn nói chuyện ngông cuồng như vậy?"
"Ngông cuồng sao? Là bọn họ nhất quyết tranh nhau dạy tôi, mà kỳ thật tôi lại không thích đánh golf đâu. Tôi cũng không còn cách nào khác."
Phú nhị đại mặt xanh lét, biết tranh luận với cô cũng vô ích liền trực tiếp nói lời hung ác: "Úc tiểu thư không sợ công ty Úc gia hiện tại đã suy yếu sẽ càng thêm khó khăn sao?"
Úc Tưởng: "Hay là anh thêm tí dầu đi, để Úc gia phá sản sớm một chút. Thật không dám dấu diếm, tôi cũng không vừa mắt bác cả và chú ba lâu lắm rồi, lần trước tôi nói muốn họ sắp xếp cho một công việc nhàn nhã, lương một tháng một vạn, họ đều không đồng ý a."
Phú nhị đại: "..."
Thực giống như cô thật sự không có cách nào.
Một phú nhị đại bên cạnh mặt giận dữ lên tiếng: "Vậy cô không sợ chúng tôi dùng biện pháp khác đối phó cô sao?"
Lời này là có dụng ý. Đối phó một cô gái thì có thể làm gì? Hủy hoại trong sạch?
Úc Tưởng: "Anh muốn cho ai đội nón xanh vậy? Không ấy anh đem lời này trực tiếp nói với hai người bọn họ đi?"
Phú nhị đại này cũng nghẹn họng.
"Anh trai này, tôi rất bội phục tinh thần này của anh, vậy mà lại không sợ hai người bọn họ... Thật tốt! Tôi cảm thấy anh cũng không tệ nha..." Úc Tưởng không nói hết câu vô lại sau cùng ra.
Người kia liền nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, lập tức ngậm miệng thật chặt, giận đến không nói nên lời. Sợ cùng Úc Tưởng nói chuyện thêm chút nữa phỏng chừng sẽ mang tội danh đào góc tường nhà người ta mất.
Đến đây, người nhặt bóng đối với Úc Tưởng có thêm ba phần kính nể.
Những người phụ nữ được mang tới đây, không có ai mạnh mẽ như vậy đâu.
Chung quanh không còn bị ruồi bọ ầm ĩ, Úc Tưởng liền chuyên tâm gửi tin nhắn cho Liêu Giai Phỉ:
Úc Tưởng: [Ở công ty, đồng nghiệp nói tài khoản nào của tôi đang cháy? Là tài khoản nào vậy?]
Liêu Giai Phỉ vốn không muốn phản ứng Úc Tưởng. Nhưng bây giờ, trong mắt Thẩm tổng Úc Tưởng càng ngày càng được ưu ái, cho nên cô chỉ có thể cắn răng trả lời: [Tài khoản khoai lang nhỏ của cô... Cô quên rồi?]
Úc Tưởng: [Bây giờ nhớ rồi.]
Cô rời khỏi khung chat, rất nhanh mở ra một cái app.
Thật sự có một cái tài khoản, tên "Ngư Ngư", fan hâm mộ 23 vạn, tổng lượt like 123.1 vạn.
Kiếp trước cô cũng không có rực rỡ vậy a.
Úc Tưởng thầm nghĩ, hứng thú bừng bừng tùy tiện mở một cập nhật hàng ngày.
Bình luận được yêu thích nhất: [Còn xấu hơn cả ảnh mạng, đồ thiên kim giả, vui lòng đừng lên mạng nữa!]
Úc Tưởng:?
Cho nên, fan kia đều là anti – fan sao?
Cô sống qua hai kiếp chưa bao giờ cảm thấy cạn lời như vậy!
Vốn dĩ Úc Tưởng muốn thoát ra, nhưng thật sự quá nhàm chán đành dứt khoát lướt xuống, hầu như những bình luận nhiều like đều là mắng, đại ý là mắng cô cọ xe sang, cọ túi xách hiệu, cọ mỹ phẩm trang sức đắc tiền, không có cái nào là của bản thân cả.
Kéo xuống dưới, bình luận mới nhất lại có chút xoay chiều.
[Hình như hiểu lầm cô rồi.]
[Cô vậy mà được tham gia bữa tiệc của Kim gia. Nhà cô thật sự có tiền sao]
[Võng hồng* Lạc Lị cũng có tới đó... Trên livestream của cô ấy có nhìn thấy cô.]
(*Võng hồng: người nổi tiếng trên mạng, giống như hot face, hot tiktoker bên mình vậy á!)
[Không biết khi nào Hi Hi Tử mới lên tiếng xin lỗi cô, ai da, Lạc Lị đã chứng thực cô thật sự có tiền nha! Người có thể lên được lầu hai trong bữa tiệc của Kim gia, đều là những thế gia quyền lực.]
Úc Tưởng nhìn qua một lượt, đại khái đã hiểu.
Thì ra nguyên thân sau khi vào công ty của Thẩm tổng vì muốn thể hiện mình là một tiểu thư khuê cát, hưởng thụ cảm giác mọi người vây quanh nên đã đăng ký một tài khoản rồi chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình lên đó.
Nhưng mà Úc gia quả thật sa sút, bình thường cô cũng không có nhiều tiền tiêu vặt, chỉ có thể mượn túi hiệu của chị họ, đi ké xe của anh họ. Ảnh chụp những chiếc túi xa xỉ kia đều là mẫu cũ mấy năm trước.
Sau cùng thì bị một thiên kim khác tên là Hi Hi Tử vạch trần.
Xã hội bây giờ, người người đều thích hóng chuyện. Vừa nghe có người giả mạo thiên kim, cư dân mạng khắp nơi đều kéo đến tài khoản của cô, từ chấm hóng đến nhục mạ cả nhà.
Thậm chí còn có một trang báo mạng làm hẳn một tiêu đề,
- ----- <
>
Úc Tưởng không nói nên lời.
Phụ nữ thời nay làm sao? Cái rắm!
Tôi còn chưa chỉ tay vào mặt đám nhà báo các người mà mắng <> đâu nhé!
Lúc Úc Tưởng còn đang câm nín, Lăng Sâm Viễn đột nhiên quay lại. Anh nhận lấy chai nước từ người nhặt bóng, vặn nắp mở bình uống một ngụm, cúi đầu nhìn xuống, đè thấp giọng hỏi: "Cô hôm nay đi cùng Hà Vân Trác tới đây, Trữ Lễ Hàn có biết không?"
Úc Tưởng hơi ngẩng đầu lên.
A?
Sau hắn biết cô cùng Trữ Lễ Hàn...?
Úc Tưởng vẻ mặt vô tội: "Có liên quan gì đến Trữ đại thiếu vậy nha?"
Lăng Sâm Viễn: "Cô cứ giả vờ đi."
Úc Tưởng không trả lời, quay đầu nhìn về chỗ cách đó không xa, Hà Vân Trác đứng đó, sắc mặt khó coi.
Úc Tưởng: "Hà Vân Trác sao vậy?"
Lăng Sâm Viễn: "Thua bóng." Anh khẽ ngừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: "Vừa rồi cô một chút cũng không xem?"
Úc Tưởng: "A."
Lăng Sâm Viễn tức giận cười: "Không phải cô thích tôi sao? Hả? Tôi chơi golf cô cũng không xem à?"
Úc Tưởng: "Tôi sợ nhìn thấy dáng vẻ bị thua của anh, tôi sẽ thương tâm a."
Lăng Sâm Viễn: "... Cô cảm thấy tôi sẽ thua sao?"
Anh chậm rãi nâng người lên: "Cô mở to mắt ra mà nhìn, tôi làm sao đánh cho anh ta thua thảm đến bi phẫn."
Nói xong liền quay người đi vào trong sân, bắt đầu đấu trận kế tiếp.
Mà Hà Vân Trác sắc mặt nặng nề, không muốn như vậy chịu thua.
Bên ngoài đám phú nhị đại càng lúc càng nôn nóng.
Sợ hai người họ sẽ tức giận mà đánh nhau.
Lúc này, trong đầu Úc Tưởng mới vang lên một giọng nói khoan thai.
Hệ thống: "Chuyện gì vậy?"
Hệ thống: "Bọn họ làm sao vậy?"
Úc Tưởng: Đang tranh nhau dạy tôi chơi golf.
Hệ thống:???
Hệ thống có chút rối rắm, nó vừa mới đi tham gia cuộc họp khẩn cấp một chút, lúc trở về, sao cốt truyện lại trở nên lạ lẫm vậy?
Đúng lúc này, người phục vụ đi tới: "Hạ thiếu! Hạ thiếu!"
Hà Vân Trác cau mày, tạm thời rời khỏi hiện trường căng thẳng, chậm rãi đi tới: "Chuyện gì? Nói đi."
"Hoa ngài muốn đã tới rồi, một xe tải đầy hoa, không thiếu một đóa." Phục vụ nhỏ giọng nói.
Hà Vân Trác quay đầu nhìn thoáng qua Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn không thích Ninh Nhạn, điều này anh ta biết. Nhưng hôm nay Lăng Sâm Viễn lại vì cái gì mà đấu cùng anh ta?
Rõ ràng là... vì Úc Tưởng.
Cho nên, trận golf này cũng không cần đánh nữa. Sau đó quay đầu nhìn về Úc Tưởng: "Đi, mang cô đi xem thứ này."
Anh ta muốn ngay trước mặt Lăng Sâm Viễn, đâm một nhát vào tim.
Phú nhị đại không biết được ý nghĩ này của Hà Vân Trác, thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, không đánh nhau là được, quản xem cái gì làm chi.
Bên kia, Lăng Sâm Viễn đợi không được Hà Vân Trác quay lại liền thu gậy, chậm rãi đi tới.
Sau đó, toàn bộ nhóm người đều đi ra ngoài, đến cửa câu lạc bộ thì nhìn thấy một chiếc xe tải lớn đậu ở đó. Hà Vân Trác bước tới, nắm lấy tấm vải che phía sau xe, nhấc lên. Bên trong đầy hoa hồng đủ màu sắc khác nhau xuất hiện trước mặt mọi người.
Hà Vân Trác quay lại, nhìn Úc Tưởng "trìu mến" hỏi: "Có thích không?"
Hệ thống:?
Hệ thống: "Cô sao lại đi tán trai rồi?"
Úc Tưởng: Chuyện này không liên quan đến tôi, là anh ta đấu đá cùng với Lăng Sâm Viễn.
Hệ thống: "Tôi không tin."
Lúc này Hà Vân Trác rút ra một đóa hoa, chậm rãi đi tới trước mặt Úc Tưởng.
Bên kia, Lăng Sâm Viễn vẻ mặt đầy phức tạp.
Đám phú nhị đại cũng nghệch ra.
Úc Tưởng nhận lấy, nhìn một chút, nói: "Hoa chất lượng không tệ a."
Hà Vân Trác mỉm cười: "Cô thích là tốt rồi!"
Sau đó, Úc Tưởng ở trước mặt anh ta, mở điện thoại lên bấm vào tìm kiếm "cần gấp số lượng lớn hoa tươi".
Cô ở trên kết quả tìm kiếm, bấm vào số điện thoại liên hệ: "Một xe tải hoa tươi, chất lượng đặt biệt tốt, anh tự tới lấy? Không thành vấn đề, tôi sẽ giảm cho anh 30%..."
Hà Vân Trác: "......"
Hệ thống:?
Hệ thống: "Bây giờ tôi tin rồi."
Mà ở đầu khác, Lăng Sâm Viễn thật sự không nhịn được, cười lên tiếng.
Úc Tưởng rất thú vị.
Để cô ở bên cạnh, nhất định có thể khắc chết một đám người a.
Cùng lúc đó, thư ký Vương đang cùng Trữ Lễ Hàn nói chuyện điện thoại.
Thư ký Vương hỏi do dự một chút, nói: "Có chuyện này không biết có nên báo với ngày không."
Trữ Lễ Hàn mới từ phòng tắm đi ra, ôm lấy áo choàng chậm rãi ngồi xuống: "Nói."
Thư ký Vương: "Ngài không phải nói muốn giám sát Úc Tưởng sao? Người theo dõi vừa mới từ câu lạc bộ Tam Phong truyền tin về..."
Anh dừng một chút, khó khăn lên tiếng: "Nói Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác, còn có đám người của thiếu gia An Tử Khải, đều tranh nhau dạy Úc Tưởng đánh golf, suýt nữa thì kéo bè đánh nhau."
Cái này, hình như nón của Trữ thiếu hơi có màu xánh lá a?
Trữ Lễ Hàn: "...?"