Úc Tưởng nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Lăng Sâm Viễn, vô cùng bình tĩnh trả lời: 【 Bạn là ai? 】
Mặc dù cô gần như đoán ra là Lăng Sâm Viễn lấy số điện thoại di động của cô từ Thẩm tổng.
Nhưng cô vẫn giả vờ như không biết.
Ai có thể thừa nhận những gì họ đã làm trước mặt "khổ chủ" một cách đơn giản như vậy chứ?
Sau một vài giây bên kia hồi đáp lại 【tôi là Lăng Sâm Viễn . 】
Úc Tưởng: [Tôi thực ra là một hoàng tử của Ai Cập cổ đại bị đày sang Trung Quốc. Chỉ cần anh tài trợ cho tôi 100.000 nhân dân tệ, tôi có thể trở về quê hương của mình ...]
Lăng Sâm Viễn: 【……】
Anh ta cảm thấy Úc Tưởng đang chế nhạo mình, nhưng anh ta không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào.
Anh ta nhớ tới lời lần trước Úc Tưởng nói với anh "nmsl", anh cũng không biết là nó có ý nghĩa gì. Anh cùng Úc Tưởng…… Có khoảng cách thế hệ sao?
Lăng Sâm Viễn đột nhiên ngẩng đầu, gọi trợ lí lại.
“Giám đốc Lăng có chuyện gì sao?”
“Đây có ý là gì ?”
Người trợ lý nhìn nó và nói với vẻ xấu hổ: "Bên kia nghĩ rằng ngài là lừa đảo ."
“……”
Lăng Sâm Viễn cười lạnh một tiếng.
Cứ như vậy danh chính ngôn thuận mà đem câu hỏi của anh gạt sang một bên đúng không?
“Được, tôi biết rồi .” Lăng Sâm Viễn đuổi trợ lý ra ngoài.
Anh xoay người bước xuống ghế, vẻ mặt dữ tợn.
Đối với một người như Úc Tưởng, nếu không gặp mặt trực tiếp với cô, thì chẳng thể làm gì được cô cả.
Anh quyết định dành thời gian đến công ty của Úc Tưởng...
Sau khi Úc Tưởng vui vẻ kết thúc cuộc trò chuyện với Lăng Sâm Viễn, cô hoàn toàn cảm nhận được sự ăn ý của Trữ Lễ Hàn trong công ty.
Buổi tối, mọi người chào hỏi đồng nghiệp chuẩn bị đi ăn tối, Úc Tưởng lắc đầu từ chối.
"Tôi mệt quá, tôi phải về nhà..."
“Về nhà chơi game à?” Một nhân viên lâu năm hỏi.
Úc Tưởng gật đầu: "Không thể sao?"
Nhân viên cũ cười không nói gì với cô, nhìn cô tan làm đúng giờ bắt taxi về nhà.
Người mới không nhịn được: "Tôi chưa từng thấy ai tan làm sớm như vậy ở công ty MCN trước đây của tôi... Cô ấy không cần hỗ trợ lập kế hoạch kinh doanh sao?" Nói xong, người kia sợ giọng điệu của mình sẽ quá thẳng thắn nên nhanh chóng nói thêm câu đùa "haha".
Nhân viên lâu năm thở dài: "Ai mà không muốn tan làm sớm chứ?"
Sau đó cũng không nói gì thêm.
Người mới: ??????
Mấy người thực sự không có động lực để làm việc chăm chỉ sao?
Trong lòng bọn họ có chút hoang mang lo lắng, cũng biết mình còn chưa đủ, cho dù than thở cũng có thể không thu hút được sự chú ý của Thẩm tổng, cho nên bọn họ muốn đi tìm Nhiễm Chương.
Bọn họ không đủ, vậy tính thêm Nhiễm Chương là đủ rồi?
Với xuất thân của Nhiễm Chương, anh ta sẽ không cảm thấy bất mãn sao ?
“Nhiêm Chương đâu?” Họ vội vàng hỏi cô gái ở quầy lễ tân.
Lễ tân: " Anh ấy vừa rời đi rồi ."
“ Có phải đi sớm hơn Úc Tưởng không?"
"Ừm."
Vô vọng.
Họ cay đắng nghĩ.
Bên này Úc Tưởng về đến nhà đã là chạng vạng 7 giờ tối, Úc Trung chắn trước cô, âm dương quái khí nói : "Cuối cùng cô cũng biết đường về nhà rồi sao?"
Úc Tưởng cũng không thèm nhìn tới hắn: “ Lo lắng cho tôi như vậy sao”
Úc Trung muốn nói cô không nên quá kiêu ngạo, nhưng lúc này bác cả Úc gia cũng xuống lầu, hét lên: "Úc Tưởng!"
Úc Tưởng ngay lập tức im lặng.
Bác cả Úc gia cùng bác hai và bác ba đi tới trước mặt Úc Tưởng, vẻ mặt luôn cứng nhắc và nghiêm túc, nhưng lần này lại bất giác chậm lại: “Việc cha mẹ cháu ở lại Hải Thị làm việc đã được quyết định, hiện tại chuyện của cháu lại càng quan trọng hơn……”
Úc Tưởng: “Việc gì ?”
"Tin tức ngày hôm qua, tất cả mọi người đều nhìn thấy...... Mẹ kiếp, làm sao lại đụng phải bọn họ? Tất cả giám đốc đều ở đây! Sau này xảy ra chuyện gì ?Sao ta nghe ba cháu nói cháu đến biệt thự Trữ thị ? Làm sao, sao dám!? ”Chỉ vài câu nói ngắn gọn, trong miệng Trữ đại bá như muốn tuôn ra , nhưng lại kìm lòng không nói tiếp , liền có chút thăng trầm.
Ông nặng nề thở dài: "Cháu không biết Trữ Sơn là người như nào sao ? Một khi ông ta để ý đến cháu, mọi chuyện sẽ rất phiền phức ... Nếu nói về cháu, tại sao cháu vừa rồi lại dính líu đến anh em của bọn họ? Mọi chuyện là như thế nào?"
Bác cả Úc gia hồi tưởng hơn một tháng trước kia.
Vào thời điểm đó, Úc Tưởng vẫn đang yêu thầm Lăng Sâm Viễn mà Lăng Sâm Viễn thậm chí còn không biết cô là ai. Nhà họ Úc không nói gì, nhưng đều cảm thấy Úc Tưởng đang mơ tưởng …
Lăng Sâm Viễn là con riêng, nhưng hắn cũng là con của Trữ Sơn, điều này có thể thấy được từ cách đối xử của hắn sau khi trở về Trung Quốc.
Hiện tại nói lại ……Đúng là lấy đá đập vào chân mình a!
“Vậy bác cả đây có biện pháp nào không ?” Úc Tưởng hỏi.
Bác cả Úc gia nghẹn họng .
Ông ta… Ông ta tự cho mình là anh cả thông minh nhất nhà họ Úc, lại ở thương trường tung hoành bao năm, nhưng đối mặt với tình huống hiện tại, nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào.
“Hạ mình, ẩn nhẫn, chờ ngày cháu chân chính bước chân vào Trữ gia, khổ tận cam lai……”
Úc Tưởng không thể không sửa đúng lại cho ông ta: “Tôi đã qua cửa rồi .”
Bác cả Úc gia: “……”
Bác cả ÚC gia: “Không phải là cháu chen vào, có nghĩa là cháu kết hôn với một người trong số họ.” Ông ta cau mày: “Chỉ là hiện tại Trữ Sơn có lẽ sẽ không muốn cháu kết hôn với bất kỳ người con trai nào của ông ta cả...”
Úc Tưởng gật đầu: “Xác thật, ông ta nói sẽ cho tôi 500 vạn để rời đi.”
Bác cả Úc gia trong lòng căng thẳng: “Sau đó thì sao ”
Úc Tưởng: “Tôi nói không được, phải 7000 vạn ”
Cô điên rồi sao?!
Bác cả Úc gia thiếu chút nữa phát bệnh.
Chờ bác cả ÚC gia được Úc Trung đỡ lấy, miễn cưỡng đứng vững đã không thấy Úc Tưởng đâu.
Úc Tưởng trở lại phòng sau, liền nhìn thấy cha mẹ ruột của nguyên thân.
Kim Quan Mĩ không nấu được nhiều món nên đã nấu bánh bao nhỏ cho cô ăn. Úc Tưởng cũng không chê mà tiếp nhận, chậm rãi cắn hai cái, sau đó nói: "Con đã ăn cơm ở công ty rồi."
Quan Kim Mỹ chân tay luống cuống: “Để …. để mẹ tìm thuốc tiêu hóa?”
“Không sao, gần đây con ăn được khá nhiều.” Úc Tưởng nói một câu trấn an.
Cha mẹ của nguyên thân không dành nhiều thời gian cho cô, và giờ cặp đôi cuối cùng đã định cư ở Hải thị, họ không biết cách đối xử làm sao cho phải với đứa con gái lớn của họ.
“Vừa rồi bác cả nói cái gì với con vậy?” Úc Thành Tân hỏi.
“Theo như tin tức của con……”
Úc Thành Tân: “Ồ, vậy... cha sẽ không nói gì nữa.” Ông nghĩ thầm nhắc mãi nhiều cũng phiền toái. Trong lòng ông vẫn vô cùng tin tưởng anh cả của mình, thầm nghĩ chuyện này hẳn là có thể xử lý tốt đi? Chắc sẽ không gây ảnh hưởng gì đến Úc Tưởng?
“Vậy... vậy con đi ngủ sớm đi?” Úc Thành Tân nói.
Úc Tưởng gật đầu, nhìn bọn họ giúp cô đóng cửa phòng lại.
Cô nằm dài trên sô pha, lúc này mới mở ra ứng dụng mạng xã hội đã lâu không dùng, trong lúc nhất thời âm thanh báo tin nhắn ting ting điên cuồng nhảy vào lỗ tai cô.
Úc Tưởng hoang mang mở ra xem.
Tiểu khoai lang đỏ tài khoản fans +33 vạn.
Weibo ngôi cao fans +27 vạn.
Úc Tưởng mờ mịt chớp chớp mắt.
Hửm? Như thế nào mà đã trở thành một người nổi tiếng?
Úc Tưởng tùy tiện click mở một cái động thái trên khu bình luận:
【 Chị gái nhà giàu nhìn em này! 】
【Cô ở khu nào? Chúng ta có thể chơi cùng nhau? 】
【 Đăng bài cùng vợ xinh đẹp à~】
【 Lầu trên muốn đăng? Cô ấy sẽ đăng bài về Trữ Lễ Hàn và Lăng Viễn Sâm sao?】
【 Cmn, vừa nói như vậy tôi liền cảm thấy rùng mình……】
Khu vực bình luận lộn xộn của cô ấy dường như đã thay đổi, thậm chí có người đứng lên mắng cô ấy là “Thủy - tính - dương - hoa”, bắt cá hai tay, hám tiền,... sẽ trả giá sớm muộn.
Úc Tưởng lần thứ hai lâm vào hoang mang.
Sao? Cô có những người hâm mộ đủ can đảm sao?
Cô tắt ứng dụng, không thấy được bình luận mới nhất trong khu bình luận: [Mấy người cũng đừng nhìn nhiều quá, thật sự cho rằng cô ta có thể đem hai anh em nhà Trữ gia đùa giỡn trong lòng bàn tay sao? Cũng không nhìn xem một nữ minh tinh nghiêm túc muốn trở thành con nhà giàu quyền lực, cũng phải mất đến mấy năm.]
Phía dưới ngay lập tức liền trở nên náo động.
Úc Tưởng thu hồi di động, hắt xì một cái.
Cô quấn chặt mình trong bộ đồ ngủ lông xù mềm mại, rồi nhanh chóng nằm xuống chơi điện thoại.
Một lúc sau, mạng xã hội của cộ liền tự động cập nhật thông tin trò chơi mới.
Cư dân mạng vẫn đang cãi nhau, Úc Tưởng lần thứ hai không nói nên lời.
【Tình hình hiện tại không đáng để cô ấy lo lắng sao? 】
【 Tôi thật muốn biết, đến tột cùng phải xảy ra đại sự gì, mới có thể làm cô ấy hoảng loạn……】
【 Tôi chỉ cần có một nửa tâm thái này thôi. Tại sao tội lại không làm được a? Thở dài 】
Vừa có người khơi lên chủ đề, mọi người liền bắt đầu thảo luận về tâm thái của Úc Tưởng.
Mà bên này Úc Tưởng chơi mệt liền ngủ rồi.
Tới buổi sáng, Úc Tưởng đúng giờ đi làm.
Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, cùng lúc đó, hệ thống đã lâu không lên tiếng bỗng vang lên âm thanh vui vẻ nhắc nhở: 【 kiểm tra đo lường đã phát hiện thấy nhân vật quan trọng của cốt truyện 】
“Học tỷ!” Nhân vật quan trọng của cốt truyện xoay người, hướng phía Úc Tưởng cười cười.
Là Ninh Ninh.
Úc Tưởng: “Tôi đi nhầm cửa rồi sao?”
“Không phải, không có. Em tới nơi này phỏng vấn……” Ninh Ninh mặt lộ vẻ ảm đạm, nói: “Em bị công ty trước sa thải, nghĩ một lúc, quả thật công ty lớn áp lực quá lớn, sau đó đồng học liền đề cử tới nơi này. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, học tỷ chị cũng làm ở nơi này sao?”
Úc Tưởng: “……”
Úc Tưởng: "Thành thật mà nói, tôi cùng nữ chính ở trong cốt truyện có sự ràng buộc chặt chẽ. Thật ra CP của nữ chính là tôi có đúng không?"
Hệ thống không nói một lời.
Úc Tưởng thầm nghĩ: "Khó trách gần đây ngươi không khóc nháo kêu cha gọi mẹ nữa, có phải hay không đã đoán trước sẽ xuất hiện một màn này?"
Úc Tưởng không lên tiếng đáp lời Ninh Ninh, Ninh Ninh cũng không thực sự để ý.
Cô ấy nói tiếp: “Em xem tin tức thấy học tỷ, hình như là ở trên biển xảy ra chuyện gì? Em gọi điện thoại cho học tỷ, còn gửi WeChat, muốn quan tâm học tỷ một chút. Nhưng là học tỷ lại không để ý đến em……”
Úc Tưởng mặt không đổi sắc tâm không loạn: “Ồ, mỗi ngày có quá nhiều người gửi tin nhắn cho tôi, bị sót mất.”
“Như vậy sao……” Ninh Ninh cũng không hề tức giận.
“Úc Tưởng, hai người quen nhau sao?” Nhân viên lâu năm của phòng nhân sự không nhịn được lên tiếng hỏi.
Ninh Ninh quay đầu cười nói: “Tốt nghiệp cùng một trường! Học tỷ chính là hoa khôi của trường chúng tôi!”
Úc Tưởng nghe vậy, thầm nghĩ: Tôi khuyên mấy người tốt nhất đừng tuyển cô ấy, làm không tốt sau này nơi này sẽ biến thành cốt truyện chiến trường mới, tất cả đều là các người chịu trách nhiệm...
Nhưng người của bộ phận nhân sự hiển nhiên là không có thuật đọc tâm.
Sau khi biết được nguyên nhân quen biết của hai người, vô cùng vui vẻ quyết định, tuyển Ninh Ninh vào chức vụ thư kí.
Úc Tưởng: “……”
Đây là cốt truyện nguyên tác không thể phản kháng sao?
Bàn làm việc của Úc Tưởng được đặt trong góc, vị trí rộng lớn, hoàn toàn khác với những nhân viên bình thường khác.
Úc Tưởng vừa ngồi vào vị trí, Ninh Ninh liền bưng cà phê tới.
“Học tỷ, chuyện cà phê lần trước không liên quan đến em, thực xin lỗi, ngày đó cũng liên lụy đến chị……” Ninh Ninh đem cà phê hướng trong tay Úc Tưởng đẩy đẩy.
Úc Tưởng hỏi: “Sau này có điều tra ra là ai làm chuyện đó không?”
“Là một nhân viên khác trong công ty, hắn hãm hại em.”
“Vậy hắn vì cái gì lại hãm hại cô?”
“Em không biết……” Ninh Ninh nhíu mày lắc đầu.
Úc Tưởng: “Được, chú ý một chút người bên cạnh cô, có người đang hy vọng cô sống dở chết dở. Hơn nữa đối phương nhất định biết rất rõ về cô.”
Đây là điều cô có thể làm nhiều nhất cho nữ chính.
Còn để cô gánh lỗi cùng đau khổ thay, có nghĩ cũng đừng nghĩ.
Ninh Ninh ngẩn người: “Là, thật sao?”
“Chào Thẩm tổng!” Bên ngoài có người chào hỏi.
Là Thẩm tổng đã tới.
Thẩm tổng lập tức đi tới trước bàn làm việc của Úc Tưởng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy ly cà phê trước mặt cô, liền duỗi tay bưng lên: “Úc Tưởng à, cô không cần uống cái này.”
Lại vừa quay đầu: “Cái này, cái cây xanh đổi thành xương rồng đi! Xương rồng có thể hấp thụ bức xạ!”
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng: “Mấy cái đấy đều là khoa học giả tưởng của mấy năm trước rồi……”
“Vậy thì hãy cẩn thận! " Thẩm tổng nói.
Một bên Ninh Ninh nhìn thẳng vào ly cà phê trong tay Thẩm tổng, trên mặt có chút xấu hổ.
Cô không biết có phải bọn họ đã nghe nói trước về cô không, còn đề phòng cả cà phê mà cô mang tới.
Thẩm tổng hôm nay dường như nhìn đồ vật nào cũng không thuận mắt, nói: “Cái ghế dựa này có thể đổi được rồi, đổi thành một chiếc ghế làm việc, cửa sổ này không thể để thổi trực tiếp vào cô……”
Úc Tưởng đánh gãy lời anh ta: “Thẩm tổng hôm nay không bận sao?”
Tại sao lại chạy tới chỗ cô chỉ chỉ trỏ trỏ?
Thẩm tổng dừng lại đôi chút, nói: “Bận! Rất bận!”
Vừa nói xong, di động liền vang lên.
Thẩm tổng bắt máy, thần sắc khẩn trương: “Đúng, đúng vậy.”
Sau đó hắn liền nhanh chóng quay người lại, đi ra phía ngoài cửa để đón ai đó. Vào lúc Thẩm tổng cùng người kia bước vào Văn hóa Khải Tinh, Úc Tưởng cuối cùng cũng biết tại sao mới sáng sớm ngày ra hắn ta đã kì quái như vậy.
Đi đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, thân hình cao lớn, khí chất cao quý trời sinh.
Người khác ở trước mặt hắn, một câu cũng không dám nói.
“Mời ngài đi bên này.” Thẩm tổng đem người dẫn vào văn phòng tổng giám đốc.
Chờ sau khi cửa phòng đóng lại, mọi người mới khống chế không được mà “Ồ” một tiếng.
“Là Trữ đại thiếu sao?”
“Đúng, chính là anh ấy!”
Mọi người nói tới đây, không tự chủ được, khẽ quay đầu nhìn về phía Úc Tưởng.
Úc Tưởng: ??????
Cô cũng đầy mặt viết vô tội.
Hệ thống: 【 8000 vạn…… Vậy là 8000 vạn đã tới tìm cô rồi, cô vui vẻ không? 】
Úc Tưởng:……
Một bên Ninh Ninh cũng có chút sững sờ.
Cô biết Trữ Lễ Hàn.
Đó là anh Lăng…… Tư thái cao ngạo tự phụ, khi nhìn xuống người khác, sẽ khiến cho người ta sinh ra loại ảo giác bản thân chỉ là một con kiến. Ninh Ninh không bao giờ dám nhìn anh…
“Úc Tưởng, có phải tới tìm cô hay không?” Đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.
Ninh Ninh cũng ngơ ngác quay đầu nhìn Úc Tưởng.
Là tới tìm học tỷ sao?
Ồ đúng rồi……
Ngày hôm qua trong tin tức viết, hai người bọn họ cùng nhau xuống từ trực thăng……
Ngay lúc mọi người còn đang thi nhau đoán già đoán non, Thẩm tổng từ văn phòng tổng giám đốc đi ra, nói: “Úc Tưởng, lại đây một chút.”
Sau đó mọi người đều nín thở càng sâu.
Bọn họ trơ mắt mà nhìn Úc Tưởng đi về hướng cánh cửa, cửa mở ra, sau đó Thẩm tổng một mình đi ra, rời đi?
Bên này, Úc Tưởng ngước mắt nhìn về phía người ở bên trong cánh cửa.
Trữ Lễ Hàn ngồi ở vị trí của Thẩm tổng, anh nhướng mắt, so với Thẩm tổng càng giống lão tổng nắm giữ quyền sinh quyền sát ở nơi này hơn.
“Cô cùng cha tôi đã nói gì?” Trữ Lễ Hàn trầm giọng hỏi.
Nhưng làm anh thất vọng chính là.
Dù có là như vậy, cũng không thể dọa đến Úc Tưởng.
Úc Tưởng chớp chớp mắt: “Anh là đang nói tới 8000 vạn?”
Trữ Lễ Hàn lạnh lùng nói: “Tôi có nên vui mừng vì tôi so với Lăng Sâm Viễn nhiều hơn một ngàn vạn không?”
“Anh muốn vui vẻ một chút thì thuận tay mở một chai sâm pank, điều đó không phải là không thể……”
Anh biết rằng, cô sẽ không có một chút chột dạ nào, thậm chí so với ai khác còn đúng lý hợp tình hơn.
Trữ Lễ Hàn ánh mắt chợt lóe, chậm rãi đứng lên, đến gần Úc Tưởng.
Anh rất cao.
Một chút đã đem ánh sáng chắn đi hơn phân nửa.
Úc Tưởng một tay lặng lẽ vòng ở sau lưng, ấn vào tay nắm cửa.
Cánh cửa lặng lẽ mở ra một khe hở.
“Tại sao lại không dám nói tới 1000 vạn?” Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn cô.
Úc Tưởng: “Với công phu mèo cào này của tôi, tôi sợ cha anh thẹn quá hóa giận……”
“Tôi đây giúp cô, thế nào?”
Úc Tưởng: “Anh hôm nay tới chính là vì nói cái này sao?”
Trữ Lễ Hàn nhướng mày: “Cô cảm thấy sao?”
Úc Tưởng: “Anh muốn giúp tôi như thế nào?”
Cô cảm thấy Trữ Lễ Hàn lúc này nhìn qua có chút nguy hiểm không nói nên lời
Lúc này Úc Tưởng nghe thấy ngoài cửa truyền đến giọng nói, giọng nói của Thẩm tổng gần như vặn vẹo biến điệu: “Lăng... giám đốc Lăng tại sao cũng tới dây?”
Người vừa bước vào - Lăng Sâm Viễn: “…… Cũng?”
Thẩm tổng: !!!!!!!
Cmn nói sai lời rồi!
Lúc này, Ninh Ninh cũng thấy Lăng Sâm Viễn, cô ngẩn người, hơi há miệng lại khép lại.
Úc Tưởng duỗi tay mở cửa ra: “A, như thế nào lại trùng hợp như vậy……”
Lời của cô còn chưa nói xong.
Trữ Lễ Hàn chế trụ cổ tay của cô, “Bang” một tiếng thật mạnh đóng sầm cánh cửa sau lưng cô lại.
Lăng Sâm Viễn lúc này cũng không rảnh lo Ninh Ninh.
Anh nhìn về phía Thẩm tổng: “Mở cửa.”
Bị kẹp ở giữa - Thẩm tổng run lên bần bật.