"Mối quan hệ giữa Lăng tiên sinh và cô ấy là gì?" Phóng viên hào hứng hỏi.
Nhưng Lăng Sâm Viễn không muốn trả lời nữa, anh nhìn Trữ Sơn: "Thư ký Lưu có ở đây không?"
Trữ Sơn đáp: "Có. Sao thế?"
Lăng Sâm Viễn gật đầu, thoải mái mượn thư ký Lưu phân phó.
"Anh ở đây chờ một người tên là Thẩm Hải. Lát nữa người ở công ty anh ta tới, anh an bài cho họ một chút." Lăng Sâm Viễn nói.
Lăng Sâm Viễn rất ít khi sử dụng người của Trữ Sơn, điều này khiến ông vô cùng lo lắng, không biết đứa con lưu lạc bên ngoài bao năm nay có phải là oán hận ông hay không.
Thư ký Lưu lập tức đảm bảo với Lăng Sâm Viễn: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp thật tốt!"
Lăng Sâm Viễn gật đầu, sau đó lên xe cùng Trữ Sơn.
Chờ lúc đám người của Thẩm tổng đến nơi đã là chuyện mấy giờ sau. Bọn họ cũng không quá chật vật, trên thuyền có thiết bị sưởi ấm, cũng có nước nóng. Chỉ thiếu quần áo sạch sẽ để thay mà thôi.
Thẩm tổng vuốt mặt, trong lòng không nhịn được thở dài.
Ai, thật là xúi quẩy! Chỉ tổ chức bữa tiệc ăn mừng thôi, cuối cùng lại thành ra như vậy... Thẩm tổng vừa mới oán trách xong, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy không ít truyền thông, phút chốc trở nên hoảng hốt.
Anh ta đời này chưa từng có trải nghiệm thế này đâu a! Làm sao? Chúng tôi chỉ mất tích trên biển có mấy giờ đã kích động đến toàn dân rồi?
"Xin hỏi ai là Thẩm tiên sinh?" Một giọng đàn ông cách đó không xa vang lên.
Thẩm tổng giật mình, trong lòng thầm nói, đây là... Gọi tôi sao?
Anh ta vội vàng quay đầu nhìn sang: "Là tôi a. Có chuyện gì sao?"
Thư ký Lưu nhanh chóng đi tới trước mặt Thẩm tổng, nhìn đám người phía sau anh, hỏi: "Đây đều là nhân viên của anh đúng không?"
Thẩm tổng nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy."
"Vậy mời anh mang theo mọi người đi theo tôi. Hôm nay chắc ai cũng bị dọa sợ rồi phải không? Bên kia, nước nóng, bệnh viện tư nhân, khách sạn, đều đã chuẩn bị xong. Mọi người trước tiên kiểm tra xem có vấn đề gì không, sau đó sẽ đến khách sạn nghỉ ngơi?"
Lần này không chỉ Thẩm tổng, mà trên dưới công ty văn hóa Khải Tinh đều choáng váng.
"Thẩm tổng, có vấn đề gì sao?" Thư ký Lưu thấy anh không động, lên tiếng hỏi.
"Không, không có vấn đề." Thẩm tổng nhanh chóng hoàn hồn, "Được, đi. Tiểu Liêu, cô đi kiểm tra số lượng người đi."
Liêu Giai Phỉ ở phía sau nhanh chóng báo số lượng người.
Sau đó, thư ký Lưu liền dẫn đầu đám người rời đi, những người khác đều bị bỏ lại, tự thân vận động.
Ngay cả Ninh Nhạn và Hà Vân Trác cũng bị bỏ lại, người nhà bọn họ biết chuyện đi biển lần này, nhưng đều là sau khi nhìn thấy tin tức, vội vàng gọi điện thoại hỏi thăm thì mới biết.
Chờ đến khi Ninh Nhạn nhận được điện thoại của người nhà, đầu cô ta vừa nóng vừa đau, phải rất cố gắng mới có thể kìm nén được cơn giận.
Bên này, nhân viên của Khải Tinh không nhịn được bàn tán: "Lần đầu tiên tôi có mặt mũi lớn như vậy, mặc kệ là tổng giám đốc hay thiên kim tiểu thư đều phải đi sau chúng ta a."
"Còn có nhiều phóng viên như vậy, chúng ta sẽ được lên thời sự sao?"
"Hôm nay làm tôi sợ muốn chết..."Sau khi mọi người được kiểm tra sức khỏe miễn phí ở bệnh viện tư nhân, xác nhận thân thể không sao liền được an bày đến khách sạn nghỉ ngơi.
Phục vụ của khách sạn còn đem đồ ăn đến trước cửa.
Sau khi tắm nước nóng, các nhân viên thay áo choàng tắm ngồi trên thảm, trước mặt còn có bài tây, đồ ăn nhẹ và đồ uống của khách sạn.
"Lúc này mới có cảm giác mở tiệc ăn mừng a." Một người không khỏi thở dài.
"Xem như là hưởng ké hào quang của Úc Tưởng đi? À, đúng rồi. Úc Tưởng đâu?"
Editor: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Úc Tưởng bên kia, hắt hơi một cái.
Cô khụt khịt mũi, hỏi: "Trữ thiếu gia muốn đưa tôi về nhà sao?"
Trữ Lễ Hàn nhướng mi, nói: "Ừm."
"Vậy không tốt lắm đâu. Tôi và Trữ thiếu không quen không biết, hay là cho tôi xuống ở khách sạn nào đó được rồi a?"
"Không phải là vợ nhỏ ngọt ngào nữa rồi sao?" Trữ Lễ Hàn hỏi lại.
"..."
Úc Tưởng không nhịn được hỏi hệ thống: Sao trí nhớ anh ta tốt vậy a?
Rõ ràng chuyện đã nói mấy ngày trước rồi! Anh ta còn nhớ kỹ như vậy?
Hệ thống quyết định im lặng, không trả lời.
Là Úc Tưởng tự nói, có xấu hổ đến mấy cũng phải làm, phóng lao theo lao.
Xe quẹo trái quẹo phải sau đó quẹt thẻ, đi vào công viên.
Biệt thự Trữ gia nằm ở khu vực phồn thịnh nhất thành phố, bên cạnh là công viên rộng hơn 12 héc – ta.
Vào thời kỳ dân quốc*, công viên này chính là hậu viện của dinh thự. Về sau đất nước giải phóng, công viên cũng vì vậy mà thuộc về nhân dân.
(*Trung Hoa Dân Quốc là một chính thể tiếp nối sau triều đình nhà Thanh năm 1912, chấm dứt hơn 2.000 năm phong kiến Trung Quốc. Đây là chính thể cộng hòa hiện đại đầu tiên của Trung Quốc và từng lãnh đạo toàn bộ đất nước Trung Quốc trên danh nghĩa từ 1912-1949 và lãnh đạo vùng lãnh thổ Đài Loan từ 1949 đến nay. "Dân quốc" là cách dịch tên gọi thể chế cộng hòa sang Trung văn từ các tiếng châu Âu lúc bấy giờ. – Wikipedia)
Bất quá, có thể nhìn ra, dinh thự này trước đây có giá trị liên thành cỡ nào, nhất định phải hơn trăm triệu tệ.
Xe dừng trước một biệt thư ba tầng phía Tây, bên ngoài bao phủ bởi tường cao, được kéo lưới điện.
Trước cổng lớn có vệ sĩ canh gác. Nhìn thấy xe của Trữ Lễ Hàn, anh ta thoáng chốc kinh ngạc, sau đó bước nhanh về phía trước, mở cửa xe: "Đại thiếu sao lại về đây?"
Trữ Lễ Hàn đi xuống: "Thật ra, đây không phải nơi ở hiện tại của tôi."
Lời này, dĩ nhiên là nói với Úc Tưởng.
Úc Tưởng đi theo xuống xe.
Vệ sĩ chăm chú nhìn liền phát hiện, áo khoác của Trữ Lễ Hàn, hình như đều ở trên lưng người phụ nữ này...
Úc Tưởng hít mũi, hỏi: "Vậy anh có chìa khóa không? Chúng ta có đi vào không? Hay vẫn muốn đứng ngoài này hóng gió lạnh?"
Cô đoán ra được. Đây là nhà cũ của Trữ Sơn, sau này có lẽ Trữ Lễ Hàn và cha không hợp nên mới dọn ra ngoài ở. Nhưng anh mang cô tới đây làm gì a?
Trữ Lễ Hàn không mở miệng.
Vệ sĩ trước mặt thật nhanh chạy đi mở cửa, vừa mở vừa nói: "Trữ đại thiếu trở về sao phải cần chìa khóa chứ? Đại thiếu, mời. Tôi lập tức gọi điện thoại báo cho Trữ đổng?"
Trữ Lễ Hàn: "Không cần."
Vệ sĩ nghe anh nói, đành phải thu hồi điện thoại.
Úc Tưởng tiến vào bên trong, vừa đi vừa hỏi: "Sống ở đây, thật sự không có cảm giác giống như khỉ bị du khách đến tham quan sao?"
Khóe miệng vệ sĩ giật giật.
Còn, còn chưa có ai nghĩ qua đâu a. Hầu hết khách du lịch tới chỗ này đều muốn định cư ở đây, nhất định bọn họ đều phi thường có tiền. Có thể sống ở một nơi có quang cảnh đẹp như vậy, lại ở trung tâm thành phố, phong thủy cũng vô cùng tốt. Thật sự rất tuyệt vời mà!
Đến miệng cô sao lại thành khỉ cho người ta xem rồi?
Vệ sĩ vội vàng nhìn xem sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, lại thấy anh hình như tâm tình không tệ, còn hừ nhẹ cười một tiếng.
Trữ Lễ Hàn: "Đúng vậy."
Vệ sĩ: "..."
Trữ đại thiếu cũng cảm thấy Trữ đổng là khỉ???
Anh ta không nhịn được nhìn Úc Tưởng thêm hai cái, cố gắng nhớ dáng vẻ của vị tiểu thư ăn nói kiêu ngạo và được cưng chiều này...
Úc Tưởng một mạch đi vào biệt thự.
Người giúp việc nhìn thấy cô thì sửng sờ, nhìn thấy Trữ Lễ Hàn phía sau thì càng choáng váng hơn. Trong cơn hoảng loạn, đem dép lê vội vàng mang tới.
"Đại, đại thiếu. Vị này là?" Nữ giúp việc cẩn thận hỏi.
"Cô ấy họ Úc."
"À, Úc tiểu thư."
"Đưa cô ấy lên lầu tắm nước nóng trước đi." Trữ Lễ Hàn gấp lại chiếc ô trong tay, nói.
Người giúp việc sửng sờ, cẩn thận hỏi lại: "Lên lầu... Phòng nào? Phòng dành cho khách ở lầu hai sao?"
Trữ Lễ Hàn: "Phòng của tôi."
Nữ giúp việc hoảng hốt mất ba giây, sau đó mới từ trong mộng tỉnh dậy, rất nhanh lên tiếng: "Úc tiểu thư, mời."
Úc Tưởng lúc này thật sự là cần tắm nước nóng.
Nhưng là...
Cô dừng lại, hỏi: "Chỗ này có quần áo nữ không? Tôi cũng không thể mặc quần áo của Trữ đại thiếu đi ra được."
Trong tiểu thuyết thịnh hành đoạn này nhất!
Nữ chính bị ướt sũng, bất đắc dĩ phải mặc quần áo của nam chính đi ra. Nam chính tà mị liên tục nhướng mày, hỏi, em đang câu dẫn tôi sao?
Hoặc là, nữ chính chỉ quấn mỗi khăn tắm đi tới, sau đó liền té ngã. Còn nhất định phải ngã lên người nam chính, khăn tắm cũng phải bị kéo xuống a!
Thật quá điên rồ!
Tôi không muốn như vậy đâu!
Úc Tưởng bĩu môi.
Không đợi Trữ Lễ Hàn lên tiếng, nữ giúp việc đã vội vàng nhắc nhở cô: "Trữ đại thiếu thích sạch sẽ."
Hay lắm!
Áo sơ mi của bạn trai gì đó, là cô nghĩ nhiều rồi.
Úc Tưởng hỏi: "Có áo choàng tắm chưa sử dụng không? Nếu không có... thì quần áo của cô cũng được."
Người giúp việc vội vàng nhìn chính mình.
Sau đó, ánh mắt của Trữ Lễ Hàn cũng quét tới.
... Trang phục hầu gái sao?
Nữ giúp việc sửng sờ hỏi: "Được, để tôi đi tìm thử..."
Úc Tưởng làm động tác ok một cái, sau đó mới đi theo tới phòng tắm.
Mà Trữ Lễ Hàn đứng ở đó, biểu cảm có chút vi diệu. Anh lấy di động ra, trong hộp thư có một tin nhắn mới từ trợ lý sinh hoạt.
[Đại thiếu, đồ ngài muốn đã mua xong, tôi đang ở trước cửa biệt thự Trữ gia, sẽ tới ngay.]
Trữ Lễ Hàn đưa tay tháo một cúc áo.
Một khắc sau, trợ lý sinh hoạt liền túi lớn túi nhỏ mang đi vào cửa.
"Bởi vì không rõ số đo, thời gian cũng có chút gấp, nên tôi tùy tiện mua..." Anh ta vừa bỏ túi đồ xuống vừa nói.
Nhìn qua các nhãn hiệu, đều là đồ đắt tiền. Bên trong là giày, còn có áo thun và quần dài.
Đều không cần*.
Bốn chữ này đến miệng Trữ Lễ Hàn, cuối cùng vẫn bị nuốt xuống.
(*Đều không cần: 都不需要, trong tiếng Trung có bốn chữ, phiên âm là dōu bù xūyào, nên tác giả mới viết là bốn chữ ạ!)
Úc Tưởng không biết lúc vừa mới lên xe, anh đã sớm cho người chuẩn bị quần áo rồi.
Cô cầm đồng phục hầu gái lên.
Trữ Lễ Hàn trong nháy mắt nghĩ tới, cô sau khi mặc bộ quần áo kia sẽ là cái dạng gì. Bất quá, bản thân Trữ Lễ Hàn mắc bệnh sạch sẽ, thậm chí còn đem sở thích này áp chế lên người bên cạnh.
Cho nên, anh vẫn là không định để Úc Tưởng mặc quần áo của người khác.
Trữ Lễ Hàn quay đầu nói: "Đem đi giặt, sau đó hong khô."
"À vâng, Đại thiếu."
Editor: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Bên này, Úc Tưởng vừa bước vào phòng của Trữ Lễ Hàn.
Phòng rất lớn, bên trong được sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, nhưng rất trống rỗng, vắng ngắt, không có chút ấm áp nào.
Nữ giúp việc cho rằng Úc Tưởng sẽ quan sát phòng thật kỹ, để có nhiều hiểu biết về Trữ đại thiếu hơn.
Nào ngờ, Úc Tưởng rất nhanh đã quay lại, hỏi: "Có dây sạc điện thoại không? Loại sạc nhanh càng tốt, cảm ơn. Di động của tôi hết pin rồi."
Nữ giúp việc:?
Cô vội vàng đi tìm dây sạc điện thoại đem tới. Lúc đến nơi, Úc Tưởng đã đi vào phòng tắm rồi.
Vị Úc tiểu thư này, đối với nơi này, hoàn toàn không hiếu kỳ sao...
Nữ giúp việc thầm nghĩ.
Úc Tưởng tắm xong đã là nửa giờ sau, lúc cô đẩy cửa ra ngoài liền phát hiện. Mở không được!
Úc Tưởng:?
Không phải chứ, chỗ này đâu có nữ chính, sau cô lại gặp chuyện xúi quẩy nữa rồi?
Úc Tưởng ngước mắt, lại nghe thấy bên ngoài vang lên một giọng trầm thấp: "Chờ một chút."
Là giọng của Trữ Lễ Hàn.
Không biết qua mấy phút. "Được rồi." Giọng Trữ Lễ Hàn lại vang lên lần nữa, sau đó tiếng bước chân giẫm trên thảm ngày càng xa dần. Cuối cùng tiếng "tách" khóa cửa. Cửa phỏng ngủ đóng lại.
Sau đó Úc Tưởng mới thuận lợi mở cửa đi ra ngoài.
Trên giường đặt sẵn quần áo, khăn lông, phía dưới còn để một đôi sneaker mới.
Úc Tưởng nghiêng nghiêng đầu.
Thì ra Trữ Lễ Hàn đã sớm chuẩn bị a...
Úc Tưởng: Này cũng quá không bá tổng đi. (? Hổng hiểu ý chị luôn! Rõ ràng anh rất chu đáo mà ta!)
Cô rất nhanh đã thay xong quần áo.
Trên y phục vẫn còn nhàn nhạt mùi khử trùng của máy sấy pha chút hơi ấm phả vào mũi cô.
Úc Tưởng lúc này mới thoải mái hơn, cô xoay người đi ra ngoài, nghĩ thầm, vừa rồi Trữ Lễ Hàn kêu cô đợi một chút là để mang quần áo vào ư? Hửm? Giúp việc ở đây không đáng tin như vậy sao?
Úc Tưởng đưa tay lên nắm cửa, đẩy vào, lập tức nhìn thấy thân ảnh Trữ Lễ Hàn.
Anh đứng trước lang cang, đưa lưng về phía cô, nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại.
Anh cũng đã thay một bộ đồ mới, sơ mi trắng, áo ghi – lê màu nâu nhạt, làm nổi bật lên gương mặt lạnh đạm đầy xa cách.
Chắc vì không muốn cô hiểu lầm, cho nên Trữ Lễ Hàn lên tiếng nói: "Vừa rồi chỉ vào phòng kiểm tra một chút."
"Kiểm tra phòng?"
"Trước đây phòng tôi có camera."
Úc Tưởng giật mình, cảm thấy kỳ quái.
Có ai lại đi đặt camera trong phòng mình đâu? Trữ Lễ Hàn tự mình đặt hay là người khác? Sẽ không phải là cha anh, Trữ đổng đi?
Đột nhiên một hồi động cơ vang lên, có xe trở về.
Dưới lầu cũng vang lên giọng nói của nữ giúp việc: "Trữ đổng trở về sao?"
Sau đó giọng nói lại trở nên khó xử: "Lăng, Lăng thiếu cũng tới."
Lăng Sâm Viễn bị Trữ đổng mang về sao?
Úc Tưởng không khỏi quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn, nhưng người đàn ông này dường như không có tâm tình gì cả.
"Tóc đã khô chưa?" Trữ Lễ Hàn hỏi.
Úc Tưởng gật đầu.
"Xuống lầu đi."
Úc Tưởng lại gật đầu, lười biếng theo sau Trữ Lễ Hàn đi xuống.
Trữ Sơn tựa hồ không ngờ tới Trữ Lễ Hàn sẽ tới đây, vẫn đang dặn dò giúp việc: "Đi chuẩn bị canh gừng, hỏi xem nhà bếp đã làm bữa tối xong chưa? Nấu thêm vài món Lăng thiếu thích ăn..."
"Canh gừng đã nấu xong, đồ ăn, đồ ăn cũng làm..." Người giúp việc lúng túng đáp.
Trữ Sơn cảm thấy có chỗ không ổn, hình như ông không có gọi báo trước để họ chuẩn bị canh gừng và bữa tối mà đúng không?
Tiếng bước chân dần dần vang lên từ trên lầu đến phòng khách, Trữ Sơn ngẩng đầu nhìn lên liền đứng hình tại chỗ.
Trữ Lễ Hàn tại sao lại ở đây!?
Còn đem người phụ nữ kia tới tận chỗ này?!
Lúc này, rốt cuộc Trữ Sơn đã biết tại sao mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong...
Người phá tan bầu không khí căng thẳng là Úc Tưởng.
Cô nói: "Tôi đói."
Lăng Sâm Viễn ngước mắt: "Tôi còn cho rằng cô thật sự sẽ vào bệnh viện tịnh dưỡng."
"Cho nên vô cùng lo lắng?" Úc Tưởng nhanh chóng đáp lời.
Trữ Sơn nghe đến đây, sắc mặt có chút biến hóa.
Nhưng không có ai nhìn tới sắc mặt ông cả.
Lăng Sâm Viễn đáp: "Ừm."
Úc Tưởng bước xuống hai bậc thang cuối cùng: "Lăng tiên sinh một không chủ động đưa tiền, hai không chủ động thăm viếng. Bây giờ xuất hiện ở đây lại nói là lo lắng cho tôi sao?"
Trữ Sơn nghe xong, huyết áp nhanh chóng tăng cao.
Mở miệng là đòi tiền?
Đây là con gái nhà ai vậy?
Hệ thống trút giận lên hệ thống: Tôi bây giờ đã nhìn rõ rồi, Lăng Sâm Viễn không chỉ muốn tôi làm bia đỡ đạn cho Ninh Ninh, mà còn muốn lấy tôi thăm dò cha của anh ta nữa. Không hổ là nam chính tiểu thuyết bá đạo tổng tài, lãnh khốc như vậy thật sự không phân biệt nổi đâu là phản diện a.
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Thế giới này quá tra tấn người rồi!
Nam chính thật là hành xử không giống người bình thường!
Trữ Sơn không nhịn được nữa, hỏi: "Đây là bạn của anh trai con phải không, Tiểu Viễn, sao con cũng quen biết vậy?"
Lăng Sâm Viễn: "Đúng vậy, tôi làm sao quen biết, cái này phải hỏi Úc tiểu thư rồi..."
Úc Tưởng trong lòng tự nhủ, liên quan tới tôi cái rắm!
Úc Tưởng: "Tôi ngửi thấy mùi thơm." Có thể ăn cơm không?
Trữ Lễ Hàn lúc này mới mở miệng vàng, anh hỏi: "Canh hầm xong chưa?"
"Sắp xong rồi, tôi lập tức vào bếp dọn món." Người giúp việc nói xong liền lập tức đi đến phòng bếp. Ở đây áp bức quá rồi, cô chịu không nổi a.
Úc Tưởng cũng không muốn ở giữa xem bọn họ tranh đấu nữa, trực tiếp đi về phía nhà ăn.
Trữ Lễ Hàn đi sau vài bước, không cảm xúc nói: "Trộm, luôn để ý đến đồ của người khác."
Lăng Sâm Viễn: "Là của anh sao?"
"Tiểu Viễn, sao con có thể nói chuyện với anh trai mình như vậy?" Trữ Sơn vội vàng nói xen vào.
Sợ hôm nay sẽ xảy ra cảnh anh em tương tàn mất.
Trữ Lễ Hàn thờ ơ, đưa tay chỉnh lại chiếc nơ trên cổ, chậm rãi đi về phía trước, không quay đầu lại: "Cậu nói xem?"
Lăng Sâm Viễn há miệng, muốn đem lời thổ lộ của Úc Tưởng tại phòng họp lần trước nói cho Trữ Lễ Hàn nghe.
Trữ Sơn lại nhanh chóng đẩy Lăng Sâm Viễn về hướng khác: "Nhìn xem con đang mặc cái gì? Mau chóng đi tắm rửa, thay quần áo, đừng để bị cảm lạnh!"
Bởi vì quá sốt ruột, Trữ Sơn ngay cả gậy cũng quên chống. Đợi Lăng Sâm Viễn tắm rửa xong mới cùng anh đi tới nhà ăn.
Editor: Ding Ding
Nguồn wattpad: annieannie17398
Trong phòng ăn.
Người giúp việc đang mang bữa tối lên: "Đây là tôm viên vải thiều, đây là thịt lợn om nấm Hắc Tùng và bào ngư, đây là lươn tuyết hầm, đây là thịt bò hầm rượu vang đỏ..."
Trữ Sơn nhìn một lượt.
Tất cả món ăn đều đặt trước mặt Úc Tưởng, như thể cả bữa tiệc sang trọng đều dành cho một mình cô vậy.
Mà vị Úc tiểu thư này cũng thật không khách khí, nữ giúp việc vẫn chưa giới thiệu xong, đã vội cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Trữ Lễ Hàn thậm chí còn chưa nhúc nhích đũa.
Úc Tưởng: Tay nghề thật sự không tệ! Thịt kho tàu không ngấy, bào ngư rất thơm không tanh, thịt bò rất ngon miệng...
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Cha của Trữ Lễ Hàn đã hận cô chết đi được rồi mà cô vẫn còn có thể ăn sao?]
Úc Tưởng: Không chỉ có thể ăn được, tôi còn muốn ăn nhiều thêm một bát. Gạo này thật thơm, nước canh cũng rất tuyệt vời. Đây là hạnh phúc của kẻ có tiền sao? Yêu a! Yêu a!
Nhất thời, trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng thìa va chạm vào chén sứ vang lên.
Lúc Úc Tưởng đưa đũa gắp một cái đầu tôm, Trữ Lễ Hàn đột nhiên đè đũa cô xuống, hỏi: "Có thể ăn sao?"
Úc Tưởng nghẹn ngào.
Cô thật sự không nhìn ra được Trữ Lễ Hàn là đang nói đùa hay nghiêm túc nữa.
Dù sao lần trước ở trên xe, cô đã phát hiện, không chỉ có cô độc miêng, Trữ Lễ Hàn thậm chí... còn độc miệng hơn a.
Úc Tưởng chậc lưỡi suy nghĩ một chút, đề nghị: "Có muốn ngày mai đi mua thêm mấy cuốn hướng dẫn dưỡng thai không?"
Trữ Lẽ Hàn ánh mắt khẽ động: "Đừng ăn, món này dọn xuống đi."
Úc Tưởng:!
Tôm của tôi!
Vừa vặn người giúp việc bưng phần cua ngâm rượu tới.
"Cái này cũng đem xuống." Trữ Lễ Hàn nói.
Úc Tưởng:!
Cua của tôi!
Con mẹ nó!
Quả nhiên là con người cay nghiệt độc miệng!
Nữ giúp việc khó xử nhìn Trữ Sơn và Lăng Sâm Viễn: "Đây là... Lăng thiếu thích ăn..."
Lăng Sâm Viễn ánh mắt thâm trầm nhìn thoáng qua Úc Tưởng.
Anh hiện tại cũng rất mơ hồ, không biết câu nào của Úc Tưởng là thật, câu nào là giả. Nếu như không có chuyện mang thai này, vậy ý của Trữ Lễ Hàn là gì?
Chỉ vì muốn làm anh mất mặt sao?
Lăng Sâm Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Đem xuống đi."
Nữ giúp việc như được đại xá, lập tức bưng trở về.
Trữ Sơn hoảng hốt, đưa tay che ngực, cố gắng tiêu hóa tin tức này...
Đi mua sách hướng dẫn dưỡng thai?
Cái vị Úc tiểu thư này mang thai? Tôm cũng không thể ăn? Khó trách Trữ Lễ Hàn mang cô về bằng trực thăng, còn bày một bàn đầy thức ăn như vậy...
Còn Lăng Sâm Viễn thì sao?
Tại sao lại không tức giận? Thậm chí còn gật đầu cho nữ giúp việc mang món mình thích xuống. Không cùng anh trai đấu khí nữa rồi sao?
Trữ Sơn không hề cảm thấy đây là chuyện tốt.
Bởi vì quá mức khác thường!
Vừa rồi Lăng Sâm Viễn còn âm dương quái khí cùng anh trai nói chuyện...
Không có khả năng vừa quay đầu đã thay đổi.
Trữ Sơn hy vọng hai anh em có thể đoàn kết một lòng, nhưng cũng không thể bỏ qua logic thông thường được a.
Để giải thích cho tất cả chuyện này, chỉ có một khả năng.
Một ý nghĩ kinh khủng hơn bất giác đột nhiên xuất hiện trong đầu ông.
Vị Úc tiểu thư này không chỉ quen Trữ Lễ Hàn, mà còn biết cả Lăng Sâm Viễn.
Mối quan hệ của bọn họ so với tưởng tượng của ông còn loạn hơn.
Bọn họ sở dĩ đều chiều cô...
Có lẽ, có lẽ bởi vì ngay cả anh em hai người cũng không xác định được đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là của ai!
"Trữ đổng, Trữ đổng, ngài sao thế?" Nữ giúp việc giật mình nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trữ Sơn.
Hệ thống: [Cô xem, cô chọc tức người ta thế nào đi.]
Úc Tưởng:? Sao anh biết, ông ta không phải vì thấy anh em họ hòa thuận mà cao hứng tới hôn mê chứ?