Một sự im lặng đến nghẹt thở, Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm Úc Tưởng vài giây.
Hiện tại bác cả thật sự đoán không ra mối quan hệ giữa ba người là gì nữa. Cũng không dám tùy tiện mắng Úc Tưởng trước mặt hai vị đại gia này. Nên là, ông ta sắp nghẹn chết rồi!
Cuối cùng chỉ có Quan Kim Mỹ không nhịn được mở miệng trước: "Tưởng Tưởng, không được như vậy..."
Còn chưa nói xong, Trữ Lễ Hàn đã lấy tháo chiếc măng sét còn lại xuống, nhưng lần này không đưa cho Úc Tưởng mà giao cho thư ký Vương.
Anh nhàn nhạt nói: "Mang đi làm thành vòng cổ rồi đưa cho Úc tiểu thư. Dù sao cũng là trang sức của đàn ông, Úc tiểu thư hẳn là không dùng được."
Trữ Lễ Hàn không chút nghi ngờ, nếu thứ này rơi vào tay Úc Tưởng, cô nhất định sẽ không hề do dự mà bán đi.
Ánh mắt anh lần nữa lại dời đến trên người Úc Tưởng, khuôn mặt vô cùng nhu thuận, sự kiêu ngạo thường ngày đều đã được thu lại.
Nhưng anh rất chắc chắn, cô chỉ đang giả vờ.
Thư ký Vương sửng sốt một chút mới hoàn hồn lên tiếng: "Vâng. Trữ thiếu."
Lăng Sâm Viễn một câu cũng không nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh không xác định được Úc Tưởng có thích mình không, nhưng có thể chắc chắc cô cũng không thích Trữ Lễ Hàn. Dựa vào chuyện vừa xảy ra liền biết.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tất cả mọi người đều mờ mịt, nhao nhao tìm xem là của ai.
Lăng Sâm Viễn đứng dậy, nói: "Là của tôi." Sau đó cũng không có đi ra ngoài mà ở tại chỗ bắt máy.
"Alo."
"Cậu đang ở đâu?"
Lăng Sâm Viễn báo địa chỉ xong liền cúp điện thoại.
Phòng bệnh lại trở về trạng thái im lặng, Úc gia giống như bị cả tòa thái sơn đè trên người, ngay cả thở cũng không dám.
Lúc này, thông báo từ điện thoại của Úc Tưởng đột nhiên vang lên: "Yes! Nhà của bạn đã xây xong!" – "Yes! Gà mái của bạn đã đẻ trứng!"
Giọng điệu trò chơi còn con mẹ nó vô cùng vui vẻ!
Úc gia đều sắp giận đến hộc máu nhưng chỉ có thể thầm mắng trong lòng.
Không lâu sau, người gọi cho Lăng Sâm Viễn rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng bệnh.
Anh ta đẩy cửa bước vào, bị số lượng người trong phòng dọa cho một phen.
"Này, sao vậy..." Anh ta vẻ mặt kinh ngạc, di chuyển tầm mắt, không thấy Lăng Sâm Viễn nhưng lại nhìn thấy Trữ Lễ Hàn, lập tức sắc mặt đại biến, sợ đến mức định quay đầu bỏ chạy.
Cuối cùng vẫn phải nhịn xuống, lắp bắp hỏi: "Đại... đại thiếu. Sao cậu cũng ở chỗ này?"
Bác cả mỗi năm đều tham gia không ít bữa tiệc dành cho thương gia, làm sao có thể không biết người này được.
Đây là thư ký sinh hoạt của Trữ đổng, thư ký Lưu.
Nhưng mà hình như lại tới đón Lăng Sâm Viễn, thậm chí còn không biết Trữ Lễ Hàn ở chỗ này.
Bác cả trong lòng đánh giá. Đây là ân oán tình thù của hào môn thế gia đi.
Ông ta thật sự có chút phục Úc Tưởng.
Lại dám bỡn cợt giữa với hai người đàn ông này.
Trữ Lễ Hàn thong thả chỉnh tay áo, thấp giọng hỏi: "Không phải hôm qua cha tôi phát bệnh sao? Thư ký Lưu sao có thể rời xa ông vậy?"
Thư lý Lưu lập tức đổ mồ hôi lạnh: "Là... Là do Lăng thiếu ở đây..."
Anh ta nói tới nửa ngày cũng không thể nói được câu hoàn chỉnh.
"Không phải mang canh gà tới cho tôi sao?" Lăng Sâm Viễn lên tiếng.
Thư ký Lưu trong lòng thằm mắng mình vô dụng, gặp phải Trữ Lễ Hàn liền ỉu xìu, còn không bằng người đang nằm trên giường là Úc Tưởng.
"Phải phải a..." Anh ta vừa nói vừa đi qua đám người Úc gia tới trước giường bệnh.
Về phần sắc mắt của Trữ Lễ Hàn ra sao, anh ta cũng không dám nhìn nhiều.
Editor: Ding Ding
Nguồn Wattpad: annieannie17398
Lăng Sâm Viễn nhận lấy canh gà, đặt lên tủ ở đầu giường Úc Tưởng, sau đó vỗ vỗ vào bình giữ nhiệt, nhẹ giọng nói: "Úc tiểu thư từ từ uống."
Thư ký Lưu mắt trừng lớn.
Này... Là Trữ đổng đặc biệt kêu người đi hầm, sao có thể đưa cho người này uống... Còn có, đây là ai? Cô Úc này là ở đâu chui ra vậy?
Úc gia thấy thế lập tức đổ mồ hôi lạnh, trong lòng thầm oán, chỉ là một món đồ chơi mà cũng được uống canh hầm sao?
Mà từ đây có thể hiểu được, Trữ đổng rất thiên vị đứa con riêng này.
Úc Tưởng ngẩng đầu lên, hỏi: "Ừm. Là dùng cái gì để hầm vậy?"
Thư ký Lưu nào dám nói, sợ vừa mở miệng lại chọc giận Trữ đại thiếu, chỉ là sau đó lại nghe Trữ Lễ Hàn lên tiếng: "Không nghe cô ấy hỏi sao? Trả lời."
Thư ký Lưu không dám làm trái ý, đành mở miệng nói: "Nghe nói là dùng gà rừng trên núi Kiếm Sơn hầm cùng với long nhãn táo đỏ gì đó... Không dầu mỡ... Rất thơm..."
Anh ta càng nói càng run, sợ Trữ đại thiếu sẽ lấy đầu mình đi hầm canh mất.
"...Còn có hành thái sợi, ăn kèm với một chút măng chua." Thư ký Lưu ấp úng bổ sung.
Úc gia bên cạnh áp lực tâm lý vô cùng lớn.
Chỉ có Úc Tưởng...
Đại gia đứng, cô nằm. Thư ký riêng của Trữ đổng còn phải đứng bên để báo cáo thành phần trong đồ ăn cho cô.
Cuối cùng, chỉ nghe Úc Tưởng "Ồ" một tiếng.
Thư ký Lưu đành ngậm miệng, thở hắt ra. Anh ta rất muốn hỏi Trữ Lễ Hàn tại sao lại ở đây, cô gái đang bị bệnh này là ai, nhưng anh ta không dám.
Bất quá Trữ Lễ Hàn rất nhanh chóng đã mở miệng.
"Đúng lúc hôm nay tôi có thời gian. Anh không phải tới đón Lăng Sâm Viễn sao? Vậy cùng đi đi, tôi cũng muốn tới hỏi thăm cha một chút."
Trữ Lễ Hàn ngữ khí khéo léo, không hề vì chuyện thiên vị kia mà thất thố, nhưng vẫn khiến thư ký Lưu phải đổ mồ hôi lạnh, hận không thể mọc rễ ở đây tiếp tục kê khai thành phần trong món ăn cho vị Úc tiểu thư đang nằm trên giường bên kia.
Trữ Lễ Hàn nói xong liền quay người đi.
Lăng Sâm Viễn đi sau vài bước nhưng cũng rất nhanh rời khỏi phòng bệnh.
Thư ký Lưu không thể làm gì khác đành lập tức chạy theo hai vị đại gia kia.
Bọn họ vừa đi, trong phòng bệnh như vừa trút được gánh nặng, đám người Úc gia thả lỏng người liền phát hiện toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi.
Hệ thống cảm thấy có chỗ không phù hợp.
Hệ thống: [Cô đang nghĩ cái gì? Tại sao không nói chuyện?]
Hệ thống: [Nhìn thấy cảnh này sợ rồi sao? Với xuất thân của bọn họ, nếu thật sự đấu đá nhau sẽ rất đáng sợ a.]
Úc Tưởng: Tôi đang nghĩ, tại sao Lăng Sâm Viễn không đeo mỗi tay một cái đồng hồ a.
Hệ thống:?
"Tưởng Tưởng." Quan Kim Mỹ rốt cuộc nhịn không được mà đưa tay ôm Úc Tưởng vào lòng, "Con không có việc gì thì tốt, không sao là tốt..."
Bác cả sắc mặt phức tạp nói xen vào: "Con cùng Trữ đại thiếu và Lăng Sâm Viễn là có chuyện gì?"
Úc Tưởng dựa vào vai Quan Kim Mỹ, ngáp một cái.
Bác cả nhìn thấy thái độ lười nhát của cô chỉ có thể nhịn xuống cục tức: "Ta nói cho con biết, mặc kệ con làm sao quen biết được bọn họ. Con tốt nhất thông minh một chút, đừng có dây dưa với anh em Trữ gia. Quan hệ bọn họ rất căng thẳng, nếu như làm sai, không chỉ hại mình mà còn có thể liên lụy đến cả nhà Úc gia."
Úc Trung: "Chị ta có bản lĩnh lớn như vậy sao? Hai người kia chỉ là nhất thời mới mẻ, phỏng chừng bước ra khỏi cánh cửa này, còn chẳng muốn gặp lại chị ta đâu."
Bác cả quay đầu trừng mắt với cậu ta một cái.
Bất quá, Úc Trung nói không sai...
Bác cả: "Giống như hôm nay vậy, sao con có thể đòi Trữ đại thiếu măng sét kia như vậy? Còn chưa nói tới, thứ này vô cùng quý giá..."
"Đúng vậy, đúng vậy. Chị ta còn không thèm cảm kích nữa chứ!" Úc Trung bổ sung.
Đám phú nhị đại ở trường cậu ta, muốn hôn bạn gái một cái cũng phải tặng một chiếc vòng Pandora. Úc Tưởng cái gì cũng không làm mà vẫn có thể nhận "lễ vật thăm hỏi" quý giá như vậy.
Úc Thành Tân rốt cuộc không nhịn được, nói: "Anh cả, có gì sau rồi nói..."
Chú ba Úc gia: "Này không phải là khiến người ta chê cười sao? Lại cho rằng chúng ta yêu tiền tới mức tham tiền?"
Úc Tưởng ngẩng đâu: "Các người không yêu tiền của Trữ gia sao?"
Đương nhiên yêu, nhưng không thể nói ra.
Đám người Úc gia trong lòng nói.
Úc Tưởng thở nhẹ ra một cái: "Ồ, nhiều tiền như vậy, tôi còn đang nghĩ sao có thể một mình xài hết được. Nhưng mà xem ra, chỉ có tôi yêu tiền của Trữ gia. Vậy tôi liền không cần phải chia phần cho các người nữa."
Úc gia mặt mũi tối sầm, mắt trừng lớn, miệng mở to. Lời dâng đến cổ họng nhưng nói ra không được, nuốt vào cũng không xong.
"Vậy hãy để tôi một mình nhận lấy lễ vật, một mình chịu đựng sự khinh bỉ này đi a." Úc Tưởng vừa nói, vừa ở trước mặt bọn họ cất đồng hồ và ngọc lục bảo đi.
Đám người Úc gia một bụng tức giận đến mức sắp đứng không vững. Rõ ràng hôm nay bọn họ tới là để hỏi tội Úc Tưởng, cuối cùng sao chuyện lại thành ra thế này?
Editor: Ding Ding
Nguồn Wattpad: annieannie17398
Bên kia, Trữ Lễ Hàn đã đi ra đến sảnh bệnh viện.
"Trữ đại thiếu, ngài chờ một chút." Y tá cầm một chồng giấy A4 lớn nhỏ các bản báo cáo, đi tới trước mặt anh, "Bản kiểm tra lần trước ngài yêu cầu đã có kết quả rồi."
Trữ Lễ Hàn đưa tay nhận lấy.
Kết quả kiểm tra trên đó viết là: Âm tính.
Âm tính có nghĩa là không mang thai.
Mặc dù Trữ Lễ Hàn biết rất rõ, chuyện mới xảy ra vài ngày, cho dù có hay không cũng không thể kiểm tra ra được, nhưng lúc đưa Úc Tưởng tới đây vẫn thuận tiện kêu người kiểm tra một chút.
Trữ Lễ Hàn đưa bản báo cáo cho thư ký Vương: "Tiêu hủy đi."
Thư ký Vương đang muốn đáp lời thì nghe anh nói tiếp: "Quên đi, kêu người đưa cho Úc Tưởng. Muốn dùng nó làm sáng tỏ chuyện trên mạng hay không là chuyện của cô ấy."
Thư ký Vương gật đầu, đưa bản báo cáo cho y tá, dặn dò cô giao lại cho Úc Tưởng.
Thư ký Lưu lúc này mới chậm rãi tiến lên. Lăng Sâm Viễn đi ở phía sau, cùng Trữ Lễ Hàn đối mắt một cái, cả hai đều cảm nhận được sự lạnh lẽo của đối phương.
"Đi thôi." Trữ Lễ Hàn nói. Ngôn Tình Sắc
Thư ký Lưu khó khăn gật đầu, ngước nhìn người đàn ông trước mặt.
Người khác đều cho rằng Trữ Lễ Hàn mang cái danh "Trữ đại thiếu", phía trên còn có Trữ đổng. Con trai đương nhiên phải nghe lời cha. Nhưng thư ký Lưu biết rõ, từ mấy năm trước, mọi chuyện sớm đã thay đổi rồi...
...
Bên trong phòng bệnh.
Y tá vừa mới đem bản báo cáo tới cho Úc Tưởng xong, tiếp theo liền có một đám người đi vào, trên đầu đều đội mũ đầu bếp màu trắng.
Bọn họ nhanh chóng dọn dẹp bàn, lấy hết các món ngon từ hộp giữ nhiệt ra, đặt ngay ngắn trước mặt Úc Tưởng.
"Trữ đại thiếu nói, Úc tiểu thư phải cân đối dinh dưỡng mới có thể đạt được ý nguyện ở trong lòng." Người cầm đầu cười một tiếng, sau đó mặt không biến sắc đem canh gà ở tủ đầu giường "bộp" một tiếng, quăng vào thùng rác.
Đám người Úc gia mấp máy môi, nhưng vẫn không nói ra được lời nào.
Cả ngày hôm nay bị sốc quá nhiều, khiến họ dường như đã quên đi khả năng diễn đạt.
Người đưa đồ ăn tới nhanh, đi cũng rất nhanh. Trước khi rời khỏi còn chu đáo đưa cho Úc Tưởng một tấm danh thiếp.
Úc gia liếc qua nhìn thấy dòng chữ "Nhà hàng tư gia Hoàn Đình" được in rất to.
Không nghi ngờ gì nữa.
Nhà hàng này chắc chắn rất cao cấp a.
Bác cả sắc mặt thay đổi, trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mới lên tiếng: "Được rồi, đừng quấy rầy Úc Tưởng nghỉ ngơi nữa, chúng ta về trước đi. Chú hai nói đúng, có chuyện gì người trong nhà đóng cửa lại chậm rãi nói."
Úc gia có người tán đồng, cũng có người không cam lòng, nhưng bác cả dù sao cũng là trụ cột trong gia đình, nếu ông ta đã lên tiếng, vậy họ cũng không thể cãi lời được.
Phòng bệnh vừa mới chật ních người, nhanh chóng đã không còn ai.
Hệ thống mơ mịt cùng Úc Tưởng nói chuyện: [Bị cô lấy mất hai viên đá quý, anh ta vậy mà không hề tức giận? Còn cho người mang cơm tới? Bên trong chắc không có hạ độc gì chứ?]
Úc Tưởng:?
Úc Tưởng: Đừng có nghĩ xấu lão công của tôi như vậy chứ.
Hệ thống:??
Hệ thống: [Cái gì mà lão công?]
Cô trước đây đâu có như vậy.
Úc Tưởng: Đẹp trai, nhiều tiền, khí chất tốt, không dính người, còn biết giữ thể diện cho tôi, không tệ a.
Hệ thống:???
... Trùm phản diện vừa lãnh khốc, vừa vô tình, đúng là không có dính người.
Hệ thống yên lặng một chút, vẫn muốn phân tích cho Úc Tưởng nghe: [Tôi cảm thấy không phải đâu, anh ta là trùm phản diện, tính tình... Thật sự tốt vậy sao?]
Úc Tưởng vừa kêu cha mẹ ngồi xuống ăn cùng, vừa nói chuyện phiếm cùng hệ thống: Có ba khả năng. Một, anh ta sợ tôi mang thai. Hai, anh ta cùng Lăng Sâm Viễn đã sớm như nước với lửa, tùy tiện đem tôi ra để đấu một trận thôi. Ba, anh ta có bệnh thích sạch sẽ."
Hệ thống: [Thích sạch sẽ?]
Úc Tưởng: Anh ta bị ám ảnh bởi sạch sẽ tới mức không thể chịu nổi những người từng có quan hệ với mình dính dáng tới Lăng Sâm Viễn. Ai da, tiểu thuyết bá đạo tổng tài đều có bệnh chung như vậy.
Hệ thống: [...]
Là nó thiếu hiểu biết rồi.
Trong phòng bệnh chốc lát chỉ còn lại hình ảnh một nhà ba người của Úc Tưởng ăn uống hòa thuận, vui vẻ.
Úc Tưởng cùng hai người câu được câu không trò chuyện, moi được không ít tin tức.
Thì ra người có năng lực nhất Úc gia chính là cha mẹ của nguyên thân.
Bọn họ lâu nay đi công tác bên ngoài, bàn chuyện làm ăn, điều hành công việc kinh doanh cho Úc gia.
Đừng nói là về thăm con gái, đến vợ chồng cũng không có thời gian gặp mặt.
Vậy sao họ lại không được làm chủ Úc gia?
Bởi vì ở trên vẫn còn ông bà nội của Úc Tưởng.
Đôi lão già này, à không, lão gia và lão phu nhân đem hết quyền hành của Úc gia giao cho một người duy nhất.
Tại sao lại là bác cả?
Bởi vì ở Úc gia, con cả chính là lão đại.
Vậy tại sao chú ba và chú tư địa vị đều cao hơn vợ chồng Úc Thành Tân?
Bởi vì họ có con trai a.
Úc Tưởng: "..."
Cô rất muốn chửi bậy, có được không.
Này nếu không biết, còn tưởng rằng cô xuyên không về triều đại nhà Thanh đó.
"Mẹ và cha nghĩ kỹ rồi, con cũng không còn trẻ nữa, cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi. Đây là chuyện nhân sinh cả đời, không thể xảy ra sơ xuất được. Chúng ta không yên lòng, dứt khoát nói với ông bà nội một tiếng, cho con về tổng công ty làm việc." Quan Kim Mỹ mở miệng nói.
Úc Tưởng: "Được a."
Cô nhớ lại nguyên tác một chút, vai của pháo hôi thực sự quá nhỏ, trong đó cũng chỉ mơ hồ viết cô có một đôi cha mẹ, cuối cùng bị nam chính diệt.
Úc Thành Tân do dự lên tiếng hỏi: "Trữ Lễ Hàn, Lăng Sâm Viễn... Bọn họ, là bạn trai của con sao?"
Úc Tưởng dứt khoát phủ định: "Không phải."
Úc Thành Tân nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì tốt rồi... Người giống như bọn họ, cha cũng không phải nói con không tốt, chỉ là không phù hợp. Hơn nữa nhà bọn nhất định rất nhiều quy củ... So với Úc gia còn nhiều hơn. Như vậy sẽ rất khổ."
Úc Tưởng gật đầu.
Hai người không ngờ rằng Úc Tưởng lại dễ nói chuyện như vậy, mệt mỏi trên gương mặt nhất thời cũng giảm đi ba phần.
Cả hai lặng lẽ nhìn Úc Tưởng, lòng thầm nghĩ, đứa con gái đã lâu không gặp của bọn họ, bất tri bất giác đã trưởng thành rồi...
Úc Tưởng biết bọn họ đang đánh giá mình, cũng ra vẻ ngoan ngoãn cho họ nhìn.
Cô liếm liếm môi, nói với hệ thống: Điều thú vị duy nhất ở thế giới này chính là trưởng thành rồi lại được trải nghiệm cảm giác có cha mẹ.
Hiếm khi cô đứng đắn như vậy khiến hệ thống có chút không thể thích ứng, ậm ờ nữa ngày cuối cùng vẫn không nói được câu nào.
Editor: Ding Ding
Nguồn Wattpad: annieannie17398
Úc Tưởng ở lại bệnh viện tới ngày thứ tư thì xuất viện.
Úc Tưởng trở về!
Người còn chưa vào cửa, Úc gia đã bắt đầu bận rộn, bày mâm trái cây lớn, thay ga trải giường, lắp máy lọc không khí, máy tạo độ ẩm, máy tinh lọc...
Thậm chí chú ba, chú tư cũng từ công ty về rất sớm.
Quá thái quá!
Chị họ âm thầm tức giận đến nghiến răng.
Chuyện Úc Tưởng mang thai, không tiếp tục truy cứu. Bạn trai là tội phạm giết người cũng không tìm được. Người trong nhà vậy mà còn muốn nâng cao vị thế của cô nữa.
Bọn họ bị điên rồi sao?
Nhà họ Úc hôm đó đến bệnh viện không muốn người khác biết chuyện của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn, sợ bị nói là trèo cao lên Trữ gia, chọc giận Trữ gia như vậy sẽ không tốt.
Cho nên sau khi về nhà, bác cả liền lập đi lập lại, không được nói chuyện này ra ngoài.
Chị họ cũng vì vậy mà đành ngậm miệng giữ bí mật.
"Tứ tiểu thư thích ăn gì?" Giọng của người giúp việc vang lên.
Chị họ nói không nên lời. Sống ở đây hai mươi năm, vẫn không biết Úc Tưởng thích ăn gì, còn cần phải hỏi nữa sao?
Bác cả bị hỏi, lúng túng cười nói: "Thôi, tùy tiện làm vài món đi."
Bởi vì không ai biết Úc Tưởng thích ăn gì.
Bên này bận rộn chuẩn bị.
Bên kia Úc Tưởng vẫn chưa về tới, bất quá lại có xe khác dừng trước cửa lớn của Úc gia.
Nữ giúp việc háo hức đi mở cửa.
"Hà... Hà thiếu?" Nữ giúp việc lắp bắp hỏi.
Hà Vân Trác gật đầu.
Anh ta có chút tiều tụy, nhưng bộ dạng anh tuấn vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Anh ta hỏi: "Úc Tưởng có ở nhà không?"
Hai ngày nay anh ta không liên hệ được với Úc Tưởng. Có thể vì ảnh hưởng từ tin đồn trên mạng nên cô đang muốn trốn tránh.
Ba phút sau, Hà Vân Trác được mời vào trong.
Chỉ là hôm nay nhà họ Úc có chút kỳ quái, không còn nhiệt tình như trước, hơn nữa ánh mắt nhìn anh ta, giống như nhìn một củ khoai nóng hổi vậy.
Ở trên lầu, bác cả lo lắng: "Cậu ấy không đọc bài đăng trên mạng sao mà còn tới đây?"
"Trữ đại thiếu và Lăng Sâm Viễn, chỉ hai người này trọng lượng đã rất lớn, lại tới một Hà thiếu, thuyền không lật cũng phải lật! Chuyện này mà đồn ra ngoài, chúng ta phải giải thích thế nào? Một đứa con gái gả mấy nhà? Không cần mặt mũi nữa rồi sao?" Chú tư lên tiếng nói.
Bác cả: "..." Cũng không cần chưa gì đã tự chửi mình như vậy.
Dưới lầu, Hà Vân Trác cũng đang âm thầm nhíu mày. Chẳng lẽ Lăng Sâm Viễn đã vươn cành ô liu tới Úc gia rồi sao?
Hà Vân Trác đưa tay ấn ấn lên thái dương. Anh ta sẽ khiến cho Úc gia biết, ai mới là sự lựa chọn tốt nhất.
Đúng lúc này, âm thanh của nữ giúp việc tự ngoài cửa vang lên: "Về rồi! Về rồi!"
Úc Tưởng bị bao vây ở cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hà Vân Trác ngồi trên sô pha, còn cho rằng mình đi nhầm.
Hà Vân Trác đứng lên, đi về phía cô.
Anh ta nói: "Tôi tới rồi."
Người không biết còn tưởng rằng đây là kịch bản cô gái bị người nhà nhốt lại, chờ người yêu tới cứu a.
Úc Tưởng:?
Tôi đâu có mời anh tới.
Cha mẹ Úc Tưởng ở phía sau bị dọa đến ngẩn người.
Người đàn ông này là ai a?
Hà Vân Trác: "Hôm đó tôi ở quán cà phê đợi cô rất lâu..."
Úc Tưởng: Ai da, tôi quên mất!
Hệ thống: [Chỉ lo đi cũng Trữ Lễ Hàn nên quên chứ gì? Tôi nói cho cô biết, nam thứ này rất mang thù. Tính tình vừa cố chấp, vừa hẹp hòi...]
Hà Vân Trác hỏi: "Người hôm đó gặp phải ở cầu thang là ai? Không nghĩ tới, sau khi đi với hắn ta cô liền không có trở lại."
Hà Vân Trác kỳ thật cũng không muốn biết đó là ai, anh ta chỉ muốn khiến cho Úc Tưởng cảm thấy áy náy, như vậy mới tiện cho anh ta nói tiếp.
Úc Tưởng: "Tội phạm giết người."
Hà Vân Trác:?
Úc Tưởng: "Tôi không đến quán cà phê, thật ra là vì muốn tốt cho anh, sợ anh bị anh ấy nhìn thấy. Nếu không bây giờ tôi lập tức đặt vé máy bay cho anh, chạy càng nhanh càng tốt. Ethiopia* cũng rất tốt."
(*Ethiopia là một quốc gia thuộc Châu Phi.)
Hà Vân Trác: "..."
Tốt?
Úc Tưởng vậy mà không hề cảm thấy tội lỗi, còn dám nói vì muốn "tốt" cho anh ta?
Chuyện xảy ra không giống như dự tính, Hà Vân Trác đành phải bỏ qua vấn đề này, nói tiếp: "Tôi sẽ thuê vệ sĩ."
Úc Tưởng:?
Hà Vân Trác: "Thuê mười người."
Úc Tưởng:???
Như vậy còn nhiều vệ sĩ hơn Trữ Lễ Hàn nữa nha!
Hệ thống nói đúng, người này quả thật là cố chấp mà.
Muốn cái gì nhất định phải có được. Dù là trong tay người khác cũng phải giành lấy. Nhất là tình yêu không có được với Ninh Nhan, càng thêm cố chấp.
Hà Vân Trác lấy điện thoại ra, chuyển đến một cái giao diện: "Muốn nhìn không? Bộ dáng của những người công khai viết bài xin lỗi. Chuyện này tôi đã xử lý tốt, sau này sẽ không có ai bàn tán nữa. A, còn có Tưởng Hi, chính là Hi Hi Tử kia. Livestream của cô ta bị ngừng, nguồn thu nhập cũng bị cắt đứt rồi. Chỉ cần cô gật đầu, scandal cô ta nhận tiền của fan hâm mộ sẽ được phán tán..."
Úc Tưởng: "..."
Úc Tưởng: Này, thật bá tổng.
Ở trên lầu, bác cả hỏi: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
Tai của chú tư tốt hơn một chút, nghe được liền nói: "Võng hồng Hi Hi Tử kia... Là Hà thiếu xử lý."
Bác cả trầm mặc một lúc, giọng nói hoài nghi, hỏi: "Đây ý là... Hà thiếu coi trọng Úc Tưởng sao?"
Chú tư: "... Khả năng là vậy."
Dưới lầu Hà Vân Trác cười nói: "Bọn họ không phải nghi ngờ cô là thiên kim giả sao? Úc gia hình như cảm thấy rất mất mặt, không hề có ý muốn đứng ra giải quyết cho cô. Hoạt động hôm đó, cô cũng không nhận được giải thưởng phải không? Không thành vấn đề, tôi đứng ra tổ chức một hoạt động, chỉ trao giải cho một mình cô. Sau đó mời hai ba phú nhị đại tới tham dự, sau sự kiện cùng nhau ăn cơm, chụp một tấm ảnh... Như vậy mọi chuyện liền sáng tỏ."
Hệ thống nóng nảy.
Không hổ danh là nam thứ tình thâm, nó nghe đến cảm động luôn rồi.
Nhưng là...
Hệ thống: [Cô tuyệt đối không được động lòng a!]
Úc Tưởng: "Hà thiếu vì tôi làm những việc này, tôi rất cảm động, chỉ là..."
Hà Vân Trác đối với hai chữ "chỉ là" này của cô đã bị "PTSD"* luôn rồi.
(*PTSD: Sang chấn tâm lý)
Vừa nghe thấy hai chữ này, anh ta liền không nhịn được mà căng thẳng.
Mang thai, là con của tội phạm giết người cũng đều nói rồi.
Cô còn đắn đo chuyện gì nữa?
Úc Tưởng chân thành hỏi: "Nếu tôi cùng Hà thiếu nói chuyện yêu đương, lại vì an toàn của Hà thiếu, vậy mười vệ sĩ kia cũng phải ngủ cùng luôn sao?"