Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 8: Chỉ có lửa mới có thể hóa giải ưu sầu



Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Sau khi tắm sạch sẽ, Quý Vô Tu bò dậy, từ lúc lông bị ướt nước thân thể liền cảm giác như nặng thêm vô số lần, y lắc lắc người khiến nước trên người văng ra hết, lúc này mới cảm thấy tốt hơn không ít.

Lúc này mặt trời đã lên cao, Quý Vô Tu liền nằm trên một tảng đá lớn sạch sẽ phơi lông, lông bụng được phơi khô trở nên xõa tung, Quý Vô Tu liền lười biếng lật người phơi nốt sau lưng, lớp lông như mặc áo ba lỗ xù xù một đống, mặc kệ gió thổi.

Quý Vô Tu rất nhanh liền cảm thấy cơn buồn ngủ kéo tới, lại một lần tiến vào mộng đẹp.

Không biết quả bao lâu, một trận mát lạnh đánh úp lại, Quý Vô Tu run lập cập, mơ mơ màng màng mở mắt ra, trời vốn đang giữa trưa, thế mà sau khi ngủ một giấc trực tiếp tới xế chiều.

Quý Vô Tu nhanh chóng bò xuống, uống mấy ngụm nước ở bờ sông.

Lúc này, ở bờ sông có một con cá nhìn cực kỳ to béo đột nhiên nhảy lên, quẫy cái đuôi rồi nhanh chóng chìm xuống đáy nước biến mất không thấy đâu.

Chỉ có bọt nước ở không trung bị ánh mặt trời phản chiếu thành bảy màu sắc.

Quý Vô Tu vuốt cằm, hai mắt sáng ngời.

Được lắm, sao y lại quên mất cá nhỉ!

Nhưng không có lửa.....

Ngọn lửa trong mắt Quý Vô Tu tắt ngúm, khoác lên hoàng hôn ủ rũ cụp đuôi rời đi, thân thể tròn vo thoạt nhìn cực kỳ nặng nề.

Ban đêm, Quý Vô Tu ngồi trên cành cây, bắt đầu nỗ lực nhớ lại tình huống không có bật lửa và kính lúp thì phải tạo lửa bằng cách nào.

Đánh lửa thì thôi đi.

Là một con gấu trúc tuy rất nhanh nhẹn, nhưng ngón tay vẫn không làm được động tác linh hoạt cực độ như con người.

Quý Vô Tu có chút hối hận bản thân lúc trước không đọc sách cho tử tế, kết quả khi cần dúng đến lại không có.

Đối mặt với nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, nhưng lại không thể nào hạ miệng.

Thở dài một hơi thật mạnh ở trong lòng, Quý Vô Tu chỉ có thể xin giúp đỡ từ hệ thống: "Hệ thống, chỗ ngươi có công cụ gì dùng để nhóm lửa không?"

Hệ thống có chút lạnh lẽo, bởi nó rất rõ ràng ký chủ trước mắt này rất nghèo, nhưng nó vẫn làm hết phận sự mở ra cửa hàng, chuyển tới giao diện có liên quan tới lửa giới thiệu: [Cái thứ nhất là dị năng hệ hỏa, chỉ cần một ngọn lửa là có thể nhẹ nhàng bật lửa, trị giá 9 điểm bán manh, còn cái thứ hai, là dị năng hệ hỏa cấp 2, có thể ngay lập tức phóng ra quả cầu lửa lớn, nước bình thường không thể dập tắt, trị giá 98 điểm bán manh.]

Quý Vô Tu vội vàng ngắt lời nói: "Dừng dừng dừng, sao đều là dị năng, không có thứ khác sao?"

[Tinh! Đương nhiên không chỉ có vậy, tới đây xem.] Màn hình trước mắt lại lần nữa thay đổi, hệ thống tiếp tục giới thiệu nói: [Cái này cao cấp hơn dị năng hệ hỏa lúc trước, là......]

"Hệ thống, ngươi không hiểu ý ta." Quý Vô Tu lại lần nữa ngắt lời nói: "Ý ta là, như công cụ đốt lửa bình thường, giống như bật lửa ở địa cầu ấy."

Hệ thống một trận trầm mặc, cuối cùng nói: [Tinh! Bổn hệ thống là ta dựa vào bán manh để thăng cấp, không phải hệ thống tạp hóa, bổn hệ thống chỉ có thể dùng điểm bán manh để đôi đồ vật khiến ngài trở nên mạnh mẽ.]

Quý Vô Tu: "À."

Là do mình nghĩ nhiều.

Hệ thống tựa hồ cảm thấy mình bị coi thường, nhịn không được lại lần nữa lôi ra một cái giao diện, nói: [Ngoại trừ thăng cấp trở nên mạnh mẽ, bổn hệ thống còn có các loại kỹ năng chức nghiệp.]

Quý Vô Tu lúc này mới nhấc lên mí mắt, nhìn kỹ giao diện: "Hả? Đây là kỹ năng?"

Hệ thống nhanh chóng nói: [Không sai, nơi này có thể thông qua điểm bán manh để đổi, chỉ cần 998, kỹ năng thuộc về mình, còn có thể thông qua điểm bán manh để thăng cấp nha.]

Nghe hệ thống quảng cáo, Quý Vô Tu cuối cùng mới ý thức được hệ thống này của mình có bao nhiêu trâu bò, y lập tức lật xem thương phẩm trên hệ thống, lúc này mới kinh ngạc cảm thán phát hiện những kỹ năng đó chủng loại đa dạng, còn có thể mua rồi đưa cho người khác."

Hệ hỏa hệ thủy gì đó, chỉ cần mua một cái, liền có thể khiến người không có bất cứ dị năng nào từ đây không lo mà trở nên mạnh mẽ.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Quý Vô Tu là nghĩ tới mình.

Nếu mình mua những dị năng đó, chẳng phải sướng phát điên?

Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy hơi kích động một chút xíu rồi.

Nhưng y đi tới nơi này đã hai ngày.

Ngay cả một điểm bán manh cũng không kiếm được, cứ tiếp tục như này thì không thể được.

Quý Vô Tu cực kỳ lo lắng lập tức trở nên nóng vội, tiếp theo cần phải nắm chặt tìm sinh vật khác tiến hành bán manh.

Lập tốt kế hoạch, Quý Vô Tu thực mau lựa chọn ngủ, dù sao hệ thống cũng nói, ngủ cũng là một phần của bán manh, đối với gấu trúc mà nói, đây chính là phần cộng điểm.

Một đêm ngủ ngon, Quý Vô Tu leo xuống cây, chân gấu đầy khí phách hiên ngang đi về phía trước, tìm kiếm đối tượng để bán manh.

Lúc này, một con thỏ trắng thoạt nhìn đầy vô tội nhảy qua, Quý Vô Tu lập tức xông lên, ôm lấy con thỏ vào trong ngực, trong lòng không ngừng lẩm bẩm nguy hiểm thật, thiếu chút nữa để con thỏ này chạy mất.

Con thỏ nguyên bản ra ngoài định ăn chút cỏ: "???"

Hồi lâu sau, con thỏ mới ý thức được mình bị bắt, thậm chí có thể bị ăn luôn, lập tức liều mạng giãy dụa, chân sau điên cuống đá bụng Quý Vô Tu, thiếu chút nữa khiến dạ dạy của y bị đá ra.

Quý Vô Tu vội vàng khống chế con thỏ, tay gấu tri kỷ trấn an nó, tiêu trừ cảm giác khẩn trương của con thỏ.

Nhưng ai biết càng vuốt ve, con thỏ lại càng run rẩy bần bật, đôi mắt đỏ rực tràn đầy hoảng sợ.

Quý Vô Tu thấy không còn cách nào, chỉ có thể đặt con thỏ trên mặt đất, con thỏ mới vừa rơi xuống đất, liền lấy tộc độ như gió nhảy như bay rời đi, như một đạo tàn ảnh.

Quý Vô Tu bất đắc dĩ, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục tìm đối tượng tiếp theo.

Lúc này, bụi cỏ phát ra một trận loạt xoạt, hình như có sinh vật nào đó ở bên trong.

Hai mắt Quý Vô Tu sáng lên, chạy chậm tới, dùng ánh mắt đầy chờ mong lột ra bụi cỏ, lập tức hai mắt nhìn nhau ba giây với cái đầu báo lộ ra.

Vẫn là màu sắc quen thuộc.

Ánh mắt quen thuộc.

Cảnh tượng quen thuộc.

Mặt Quý Vô Tu lập tức ỉu xìu, cực kỳ khó chịu đẩy báo đen sang một bên, bực mình ngồi xuống.

Báo đen cũng có chút buồn bực, để trốn tránh sinh vật xấu xí này, nói cố ý chạy rất xa, nhưng báo đen thật không ngờ vì sao lại đụng phải sinh vật xấu xí này nữa.

Quý Vô Tu dùng móng vuốt vỗ vỗ báo đen, lời nói chân thành kêu vào tiếng ô ô ô.

"Sao ngày nào ngươi cũng rảnh rỗi như vậy? Ta đi đâu cũng có thể thấy ngươi."

Nếu báo đen có thể nói, chỉ sợ cũng nói những câu này.

Quý Vô Tu thở dài một hơi, bò dậy tiếp tục tìm kiếm sinh vật tiếp theo.

Báo đen hơi giật mình nhìn bóng dáng đang đi xa dần kia, lộ ra vẻ mặt trong lòng còn sợ hãi.

Cuối cùng không cần nghe sinh vật xấu xí kia kêu to nữa.

Quý Vô Tu đi một vòng quanh đây, nhưng càng đi càng mộng bức.

Sao nơi này không có bất cứ sinh vật cỡ lớn nào tồn tại vậy.

Đương nhiên y hoàn toàn làm lơ những sinh vật loại nhỏ, bởi vì chúng nó tuy sức chiến đấu mỏng manh, nhưng kỹ năng chạy trốn số một, thường thường Quý Vô Tu còn chưa chạy tới, những sinh vật đó lập tức phát hiện nguy hiểm, nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.

Đây cũng là lý do vì sao Quý Vô Tu đặt mục tiêu lên người những sinh vật có hình thể lớn.

Kỳ quái!

Quả thực quá kỳ quái.

Quý Vô Tu chống cằm, trầm tư thật sâu.

Hệ thống vẫn luôn im lặng tựa hồ không nhìn nổi nữa, lại lần nữa online nhắc nhở: [Động vật trong rừng rậm đều có quy tắc chung, mỗi một sinh vật cường đại đều sẽ vòng lãnh địa cho riêng mình.]

Quý Vô Tu, lại nghiền ngẫm lời hệ thống nói, bừng tỉnh mà vỗ vỗ mặt cỏ: "Chẳng lẽ nơi này là địa bàn của con báo đen kia?"

[Đúng vậy.]

Nếu đúng như vậy thì mọi việc đều trở nên hợp lý, đều có giải thích.

Vì nơi này đã bị báo đen vòng địa bàn, cho nên nơi này sẽ không có bất cứ sinh vật cỡ lớn nào tồn tại, trừ khi nó lợi hại hơn báo đen, mới có thể bỏ qua báo đen cảnh cáo xuất hiện ở chỗ này.

Nói như vậy, kỳ thực y cũng có như sinh vật cỡ lớn.

Cũng trách không được con báo kia ban đầu nhìn thấy y, phản ứng đầu tiên là công kích mình.

Nghĩ tới bản thân ở trong lãnh địa của một sinh vật cỡ lớn thành niên khác lắc lư, còn không bị báo đen giết chết quả thực là một kỳ tích.

Đối tượng của Quý Vô Tu về con báo kia lập tức tốt lên không ít, thậm chí còn trào ra một chút xíu áy náy.

Dù sao theo quy tắc của rừng rậm mà nói, mình là một người từ ngoài đến, ăn ở địa bàn của người ta, uống ở địa bàn của người ta, còn mặt dày vô liêm sỉ bắt nạt đối phương ở địa bàn của người ta.

Quả thực là quá đáng.

Quý Vô Tu quyết định về sau nếu lại nhìn thấy con báo, tuyệt đối không bắt nạt nó.

Quý Vô Tu lúc này cũng không vội đi tìm sinh vật cỡ lớn, mà là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, tiếp tục ngủ ngủ, tính toán ngày mai rời khỏi vùng lãnh địa này, tới nơi xa hơn nhìn một cái.

Ngày hôm sau, Quý Vô Tu tỉnh lại, đầu tiên là đến bờ sông uống miếng nước, rửa sạch tay gấu, cuối cùng lại vui vẻ thoải mái đánh cướp đồ ăn của con nhím, sau đó tản bộ đến khu vực mọc dâu tây ăn một chút, chờ tới khi ăn no mới vỗ vỗ móng vuốt đi tìm báo đen cáo biệt.

Dù sao ở địa bàn của người ta làm khách lâu như vậy, cũng phải cáo biệt một chút mới lễ phép.

Nhưng tìm nửa ngày, Quý Vô Tu vẫn không phát hiện tung tích của báo đen.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv