Edit: Bilun
Triệu Lợi Binh đặt xiên nướng ở vị trí cách sói bạc 1 mét, đủ cho sói bạc có cảm giác an toàn nhất định.
Con ngươi dựng đứng của sói bạc co rụt lại, nhìn chằm chằm vào xịt xiên nướng phát ra mùi hương, nuốt nuốt nước miếng, đáy mắt tràn đầy khát vọng.
Muốn ăn.
Nhưng đây đồ vật của nhân loại.
Sói bạc quyết tâm quay đầu, quyết định không thể để bản thân bị nhân loại dụ dỗ.
Đối với điều này, Triệu Lợi Binh cũng không cảm thấy bất ngờ, nhưng dù sao tâm lý cũng nhịn không được trở nên mất mát.
Otis đưa thịt nướng trong tay cho quả cầu lông bên cạnh, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Con sói này có tính cảnh giác rất mạnh, mặc kệ ngươi chủ động thể nào, nó cũng tuyệt đối sẽ không ăn."
Triệu Lợi Binh ngẩn người: "Nguyên soái, chẳng lẽ ngài có biện pháp sao?"
Quý Vô Tu cũng dựng lỗ tai lặng lẽ lắng nghe.
Otis lại nói: "Đi thôi."
Triệu Lợi Binh giật giật miệng, lại không dám nói thêm nữa, lập tức đứng lên chuẩn bị thu thập đồ vật, Otis nhíu mày phủi đi mảnh vụn trên người: "Đặt ở đây đi, ngày mai lại qua đây thu thập."
Dứt lời, liền cúi đầu nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, im lặng đến mức không thấy bất cứ cảm xúc gì.
Quý Vô Tu bị nhìn chằm chằm đến không thể hiểu được.
Người này bị thần kinh à?
Hệ thống nhịn không được lên tiếng nói: [Ký chủ......bán cái manh đi.]
Quý Vô Tu lập tức liền liên tưởng với việc lúc trước Otis chờ mình bán manh, lúc này mới chần chừ vươn tay nhỏ, đụng vào quần Otis, còn chưa thực hiện động tác khác, Otis lại sung sướng gợi lên khóe môi, nhanh chóng rời đi, biến mất ở góc khuất.
[Tinh! Ngài bán manh thành công khiến nhân loại trước mắt cảm thấy vô cùng sung sướng, nội tâm dao động kịch liệt đến mức không thể kiểm tra đo lường, ngài đạt được +520 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu lập tức mộng bức, móng vuốt giơ ra hỗn động trong gió.
Người này chắc chắn thần kinh có vấn đề.
Khi Otis và Triệu Lợi Binh rời đi, đồ đạc vẫn bị bày biện ở nơi này không nhúc nhích.
Sói bạc lẳng lặng chờ đợi vài giây, sau đó mới cẩn thận ló đầu ra.
Quý Vô Tu thấy thế, vẫy gọi sói bạc, để đối phương có thể đi ra.
Lúc này sói bạc mới nhảy ra, nhìn chằm chằm phương xa, xác nhận đối phương thực sự không quay lại mới thu hồi tầm mắt, nó giống như sinh vật mới tới lãnh địa mới, bắt đầu ngửi công cụ nướng thịt, cẩn thận để lại khí vị của mình ở bên trên.
Hiện tại, tất cả đồ vật ở đây đều là của nó.
Rất nhanh, ánh mắt sói bạc bị thịt nướng bày biện bên trên hấp dẫn.
Quý Vô Tu ngồi ở chỗ kia, ăn thịt xiên nướng Otis nướng cho, ăn ngon lành, cho dù móng vuốt đều bị dính dầu mỡ cũng không thèm quan tâm.
Bất cứ việc gì, cũng không ngăn cản tình yêu thương nồng nhiệt của y với xiên nướng.
Sói bạc vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nhìn chằm chằm thịt nướng bắt đầu tiến hành tự tưởng tượng dằn vặt.
Đây chính là đồ vật của nhân loại.
Nhưng bọn họ đã rời khỏi đây rồi.
Quan trọng nhất là, thịt này cũng không phải nhân loại cho, mà là nó nhặt được.
Sau khi nghĩ thông suốt việc này, nó không chút chần chừ mở ra cái miệng như bồn máu lớn, đầu lưỡi cuốn một cái, linh hoạt đem thịt ăn vào trong miệng, hương vị vô cùng độc đáo khiến sói bạc bị chấn động ngốc lăng ngay tại chỗ, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Trên đời này sao lại có đồ vật ăn ngon như vậy?
Thật thơm.
Sói bạc hoàn toàn bị hương vị này chinh phục, lúc này mới nhận ra những thứ mình ăn trước kia, quả thực chính là cái rác rưởi.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, lắp bắp nói với sói bạc: "A ô?"
—— Không phải ngươi nói không ăn đồ ăn của nhân loại đưa sao?
Sói bạc nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hết sức nhộn nhạo lập tức trở nên trầm tĩnh lãnh khốc, nó vô cùng kiên định gào thét: "Ngao ô!"
—— Đây là ta nhặt được!
Quý Vô Tu: "......"
Còn có thể chơi như vậy?
Sói bạc tiếp tục vùi đầu ăn, đầy đầu óc chỉ có một hàng chữ to quanh quẩn.
Thơm quá......
Thơm......
Thơm!
**********
Triệu Lợi Binh nhìn sói bạc đang vùi đầu ăn trong màn hình, tròng mắt đều sắp rơi xuống: "Nguyên, nguyên soái......nó thế mà lại thật sự ăn?"
Otis không chút bất ngờ, sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói mang theo chắc chắn: "Sói sẽ không tiếp thu đồ vật con người cho, nhưng cũng không đại biểu nó không biết biến báo."
Sau khi nghe xong, Triệu Lợi Binh lập tức thở dài một chút.
Nói cho cùng, vẫn là phương pháp của anh không đúng.
*********
Buổi chiều, Quý Vô Tu liếm liếm miệng, đến bờ sông bắt đầu tắm rửa, lông của y đã sớm bị dính dầu mỡ, cần phải tắm rửa mấy lần mới được.
Hệ thống ở bên cạnh giám sát nói: [Ký chủ, rửa sạch sẽ tất cả mọi chỗ, chỉ có vẻ ngoài đáng yêu mới có thể đạt được càng nhiều tình cảm của nhân loại.]
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, nỗ lực bỏ qua lời hệ thống nói.
Mà sói bạc vẫn ngồi ngay ngắn ở nơi đó, giữ một khoảng cách với mặt nước.
Quý Vô Tu quay đầu, vẫy vẫy sói bạc: "A ô?"
—— Xuống dưới tắm rửa không?
Sói bạc quyết đoán lắc đầu, kiên quyết rống lên một tiếng, vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng không tình nguyện.
Quý Vô Tu không phải một người thích cưỡng ép người khác, huống chi là sói bạc cứu mình một mạng.
Y không nhắc đến chuyện này nữa, nghiêm túc tẩy rửa sạch sẽ bản thân, cuối cùng bò lên trên bờ bắt đầu điên cuồng vùng vẫy, vẩy khô hết nước trên người đi, lông tóc xõa tung càng giống một quả bóng.
Tuy đã xế chiều, nhưng ánh nắng vẫn rất ấm, Quý Vô Tu ghé vào tảng đá lớn, bắt đầu tự mình phơi lông, phơi xong mặt A rồi phơi tới mặt B, phơi đến tận khi toàn bộ da lông càng thêm xõa tung, trắng và mềm mại giống quả bóng lông.
Ban đêm, bầu trời nhấp nháy, Quý Vô Tu cùng sói bạc tìm cái sơn động chui vào, bắt đầu nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, sáng sớm, ánh mặt trời vừa phải.
Quý Vô Tu cùng sói bạc đang ở bờ sông uống nước, mà Otis không biết xuất hiện từ lúc nào, vẻ mặt thờ ơ giống như không hề quan tâm tới Quý Vô Tu một chút nào.
Nhưng trong lòng sóng gầm mạnh mẽ.
Sao nó còn chưa phát hiện ra mình, thậm chí còn ở chung với con sói kia vui vẻ như vậy.
Otis: Tâm trạng nặng nề.
Cũng may không bao lâu sau, cuối cùng Quý Vô Tu cũng phát hiện ra sự tồn tại của Otis, y nói một tiếng với sói bạc, lúc này mới chậm rãi đi qua, ngồi bên người Otis, vẻ mặt mờ mịt.
Otis bình tĩnh dè dặt cúi xuống, sờ sờ Quý Vô Tu, như thể đang chạm vào nó một cái cho có thôi.
Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt.
Đúng lúc này, Triệu Lợi Binh cũng đã đi tới, anh đi tới nơi nướng thịt lúc trước, bày đồ vật hôm nay mang tới ra, ví dụ như thịt xiên, còn có cánh gà gì đó nữa.
Quý Vô Tu nhìn mà chảy nướng miếng ròng ròng, theo bản năng liền muốn theo sau.
Otis lạnh lùng nhìn, rồi lại không tiện ngăn nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Vô Tu làm nũng với đối phương, thậm chí mềm mại kêu.
Otis lập tức trở nên khó chịu.
Nhưng trên mặt lại không hiện ra, hắn bình tĩnh ngồi xuống, bình tĩnh nướng thịt, cuối cùng bình tĩnh ăn thịt.
Từ đầu tới đuôi đều không cho Quý Vô Tu một que thịt nướng.
Đối với điều này, tự nhiên Quý Vô Tu cũng không thèm, y vẫn chuyên chú nhìn Triệu Lợi Binh, vẻ mặt ngoan ngoãn vươn trảo.
Triệu Lợi Binh bị choáng váng, theo bản năng cầm lấy một que thịt nướng......
Sau lưng đột nhiên bị nhói một phát.
Loại cảm giác này quen thuộc quá.
Giống như ngày hôm qua vậy......
Triệu Lợi Binh lập tức rụt tay lại, dục vọng cầu sinh vô cùng mãnh liệt nói với Quý Vô Tu: "Mấy thứ này đều cho sói bạc, của ngươi ở bên kia."
Nói rồi, Triệu Lợi Binh chỉ chỉ Otis ở phía sau.
Quý Vô Tu lập tức xị mặt, tức giận bò dậy, cho mọi người một bóng dáng thở phì phò.
Tròn ủng lại xõa tung.
Lập tức lại lần nữa truyền tới tiếng nhắc nhở +233 +250 điểm bán manh.
Đối với điều này, tâm trạng của Quý Vô Tu: "......"
Sói bạc vẫn tránh trong chỗ tối, nhìn chằm chằm vào thịt nướng, hai tròng mắt tràn ngập khát vọng.
Nhớ tới thứ ngày hôm qua ăn, nó không nhịn được liếm liếm khóe miệng.
Ăn thật ngon.
Hi vọng những người này mau chạy đi.
Cũng không biết cái suy nghĩ này có mãnh liệt quá không, hai nhân loại kia thực mau lại vội vàng rời đi, giống như có chuyện gì, mà nơi đó lại bày toàn bộ thịt đã nướng xong.
Sói bạc không thể nhẫn nại được nữa, nhanh chóng nhảy ra, tâm tình vô cùng sung sướng.
Thịt này, toàn bộ đều là của nó.
Của nó hết!
Quý Vô Tu ngồi ở chỗ kia, ăn hết số thịt nướng mà Otis trước khi rời đi nướng cho, trong lòng phức tạp.
Y theo bản năng liếc nhìn sói bạc một cái, đối phương đã sớm vùi đầu vào ăn.
Trong mơ hồ, y tựa hồ đã hiểu ra điều gì.
Cứ như vậy liên tục vài ngày, Otis cùng Triệu Lợi Binh đúng giờ xuất hiện, sau đó bắt đầu nướng hết toàn bộ thịt, sau đó lại giống như có chuyện gì vội vàng rời đi.
Mà đám thịt nướng đó, bọn họ cũng chỉ ăn mấy miếng.
Còn dư lại đều vào trong bụng Quý Vô Tu và sói bạc.
Lúc này, sao Quý Vô Tu còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
Hai người kia dùng biện pháp này lừa sói bạc ăn gì đó.
Sói bạc ăn đến bụng tròn xoe, liếm khóe miệng, càng chờ mong đến ngày mai.
Thật hi vong hai người kia ngày mai cũng có thể đi sớm một chút.
Nó thật may mắn.
Mỗi lần đều có thể ăn được thật nhiều thịt.
Cứ như vậy trôi qua một tuần, sói bạc lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà béo lên, tuy kém Quý Vô Tu, nhưng đúng là nó bụ bẫm hơn những con sói bình thường khác.
Mỗi ngày sói bạc đều ăn vào đầy đủ chất dinh dưỡng, miệng vết thương trên người cũng dần dần tốt hơn phân nửa, đã không còn ảnh hưởng tới việc nó dùng dị năng chiến đấu và săn thú nữa.
Hôm nay, Otis cùng Triệu Lợi Binh đúng hẹn mà tới.
Quý Vô Tu thì ngoan ngoãn ngồi cạnh Otis, chờ cho ăn.
Chờ sau khi ăn no, Otis đứng lên đi về phía trước, quay đầu lại thúc giục Quý Vô Tu: "Mau đi cùng."
Quý Vô Tu vẻ mặt mộng bức, cũng quyết đoán cự tuyệt.
Thậm chí để biểu đạt kiên quyết trong lòng, y nằm ở trên cỏ, vẻ mặt hờ hững, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Tuy nhiên, khi cơ thể mềm mại của y bị bung ra như vậy, rất giống một cuộn cơm nắm onigiri.
Áo Đế Tư mặt vô biểu tình nhìn, cuối cùng vẫn nhịn không được gợi lên khóe miệng, tới lúc nhận ra liền nhanh chóng thu lại ý cười, toàn bộ quá trình nhanh đến mức không thể tưởng tượng.
Ngay cả Quý Vô Tu cũng không phát hiện.
Chỉ có duy nhất hệ thống đột nhiên vang lên: [Tinh! Ngài bán manh thành công, khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, nội tâm hoạt động không rõ, chúc mừng ngài đạt được +233 điểm bán manh.]
Thân thể Quý Vô Tu lập tức cứng đờ, có chút khó có thể tin, sao y không thể hiểu được lại đạt được điểm bán manh?
Hệ thống ở bên cạnh nói: [Đại khái là ngài trời sinh chính là cái manh vật, đừng quá để ý chi tiết nhỏ này làm gì.]