Edit: Bilun
Sói tuyết có thể đi đâu chứ?
Triệu Lợi Binh ôm tinh hạch, khuôn mặt gầy ốm non nớt mang theo một tia mờ mịt bất lực.
Anh gắt gao nắm lấy tinh hạch, không nói một lời, cắn răng tìm kiếm thật lâu trong thế giới đầy tuyết này, thậm chí mỗi một chỗ đều tìm kiếm mấy lần.
Anh nghĩ, nhất định là sói tuyết tức giận anh ba tháng không có trở về.
Nhưng mà, nhưng mà.........
Anh cũng muốn trở về sớm một chút.
Hai mắt Triệu Lợi Binh đỏ bừng, quật cường không chịu khóc thành tiếng.
Chân lún sâu vào trong tuyết đọng, khiến mỗi bước của anh đều cực kỳ gian nan.
Gió lạnh lẽo quét qua mặt, giống như dao nhỏ, đau tới mức bắt đầu trở nên chết lặng.
Hai mắt Triệu Lợi Binh sáng quắc, như cất giấu tình cảm mãnh liệt, lại bị che giấu dù thế nào cũng không chịu lộ ra, sói tuyết nhất định giận anh.
Không biết đi bao lâu, thể xác và tinh thần của Triệu Lợi Binh mệt mỏi, hai chân sớm bị đông cứng đến mất đi tri giác.
Nhưng anh vẫn tiếp tục bước đi, tìm kiếm thật lâu trong phiến núi tuyết này, lâu đến mức anh không đi nổi nữa, bịch một cái khuỵu gối trên mặt đất.
Cuối cùng thất thanh gào khóc.
Đầu sói tuyết kia, nhất định không cần mình nữa.
Dù có đau có khó chịu, anh vẫn cảm thấy bản thân có thể tiếp tục kiên trì, bởi vì nơi này còn có một con sói tuyết đang đợi mình, nhưng hiện tại, anh mất đi sói tuyết.
Anh khóc thật lâu.
Lâu đến mức giọng nói bắt đầu nghẹn ngào, thần trí dần dần hôn mê, trước khi Triệu Lợi Binh hôn mê, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cao lớn chậm rãi mà đến, cực kỳ giống.........sói tuyết.
Cuối cùng khi đầu sói kia đi tới trước mặt anh, Triệu Lợi Binh trừng lớn mắt, thấy được đôi con mắt phức tạp, không còn thiện lương và tò mò cùng với vô hạn bao dung với nhân loại như trước nữa.
Người nó đầy miệng vết thương, như đã bị nhân loại tra tấn qua, không có một chỗ nào lành lặn, thân hình gầy ôm đến trơ xương, nó đứng ở nơi đó, ánh mắt lãnh đạm nhìn Triệu Lợi Binh.
Như đã nhận ra nhân loại rốt cục căm ghét thú biến dị như thế nào.
Mà ấu tể trước mắt, chính là nhân loại.
Triệu Lợi Binh không thể tin nổi đầu sói tuyết kia, sao lại biến thành như vậy, vui mừng tràn ngập trong lòng anh tắt phụt, ấp úng không biết phải nói gì, thậm chí chỉ còn lại đau lòng.
Anh liều mạng muốn bò dậy, muốn tới gần sói tuyết.
Mà sói tuyết lại lạnh lùng nhìn anh, bình tĩnh tới mức như đang nhìn người xa lạ.
Đầu óc Triệu Lợi Binh chợt trống rỗng, ngực chợt co rút trở nên đau đớn.
Đừng, đừng.......
Đùng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.
Ta thật sự không giống những nhân loại kia.
Ta vĩnh viễn đều sẽ không thương tổn ngươi.
Nhưng sói tuyết thờ ơ, ánh mắt lãnh đạm.
Cảm xúc của Triệu Lợi Binh dao động càng thêm kịch liệt, thần trí vốn đang kề cận vỡ vụn hoàn toàn hỏng mất, ý thức của anh, hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Chờ tới khi tỉnh lại, anh liền nằm ở dưới chân núi, được mấy người đi ngang qua cứu.
Giây phút gặp sói tuyết trước lúc hôn mê, giống như là ảo giác, chưa từng xảy ra.
Những người đó chậc chậc bảo lạ, nói quần áo anh cơ hồ đã biến thành băng, mạng lớn lại không có chuyện gì.
Nước mắt trên mặt Triệu Lệ Binh lại trào ra, gào khóc.
Bởi vì đây nhất định là sói tuyết làm.
Nó thao tác dị năng hệ băng cực kỳ mạnh mẽ.
Hơn nữa, đầu sói tuyết kia, vẫn.......cứu sống mình.
............
Hồi ức lướt qua, Triệu Lợi Binh lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm sói bạc đang vui sướng trong màn hình......
Sáng sớm, Triệu Lợi Binh cơ hồ một đêm không ngủ, khi biết được bí mật nhỏ của sói bạc, anh càng có động lực nấu ăn, mau chóng tới phòng bếp bắt đầu luyện tập trù nghệ.
Trải qua mấy cái giờ luyện tập nhiều lần, cuối cùng anh đã làm ra một món ăn đủ tư cách ——[ thịt móng heo kho tàu]
Móng heo tươi ngon mềm dai, màu sắc hồng hào trông rất ngon miệng.
Triệu Lợi Binh bưng bát, tìm được sói bạc hữu khí vô lực kia, vì nó hít ngửi thịt thỏ cả đêm qua, thậm chí còn quay cuồng vặn vẹo, vận động kịch liệt như vậy nên chỉ sợ đã sớm đói lả.
Đầu thú biến dị đen trắng kia thì dựa vào thân cây, vô cùng nhàn nhã, tận đến khi nhìn thấy Triệu Lợi Binh xuất hiện, mới bò dậy, không chút khách khí ôm chân anh, ngao ngao kêu lên.
Triệu Lợi Binh sờ sờ đầu con thú biến dị kia, lập tức thổn thức không thôi.
Nếu sói bạc cũng chịu cho mình sờ đầu nó thì tốt biết mấy.
Quý Vô Tu chớp mắt, nỗ lực lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn.
[Tinh! Dáng vẻ ngoan ngoãn của ngài khiến trái tim nhân loại này rung động, sinh ra ý nghĩ 'Nếu sói bạc cũng có thể ngoan giống như nó thì tốt biết mấy, anh ta nhất định sẽ mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn ngon cho nó, nuôi nó trở nên béo tốt mập mạp.' Chúc mừng ngài đạt được +1 điểm bán manh.
Nụ cười của Quý Vô Tu dần dần biến mất, thậm chí rất muốn dựng ngón tay giữa với người này, để biểu đạt khó chịu trong lòng.
Nhưng giờ phút này, y vẫn duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn.
Tận đến khi Triệu Lợi Binh cho y ăn, lập tức cắn bát chậm rãi bò sang chỗ khác bắt đầu vùi đầu ăn cơm, ngay cả manh cũng lười bán.
Hệ thống vô cùng đau đớn: [Ký chủ, ngài như vậy sẽ không có được điểm bán manh.]
Quý Vô Tu vừa ăn vừa nói trong lòng: "Chút điểm bán manh ấy cũng không hấp dẫn ta bằng móng heo này đâu."
Hệ thống: [......]
Ký chủ này thật sự càng ngày càng khó hầu hạ.
Triệu Lợi Binh cẩn thận đi về phía trước, ý đồ kéo gần khoảng cách với sói bạc, nhưng chỉ cần vượt qua khoảng cách 1 mét, sói bạc lập tức từ hình thức thờ ơ lạnh nhạn đổi thành nhe răng trợn mắt.
Chỉ cần Triệu Lợi Binh tới gần chút nữa, hàm răng của nó sẽ không chút lưu tình mà cắn thủng tay anh.
Mí mắt Triệu Lợi Binh giật giật, nhớ kỹ khoảng cách sói bạc có thể tiếp thu, sau đó, anh đặt bát ở vị trí này, nhanh chóng xoay người rời đi, biến mất ở cuối vườn hoa.
Lúc này sói bạc mới thu hồi ánh mắt, lặng lẽ liếc mắt nhìn bát trên mặt đất, nỗ lực duy trì vẻ mặt cao quý khinh thường, nhưng cái mũi hơi nhúc nhích, hút hút nước miếng.
Quý Vô Tu: "......"
Y thật sự khâm phục đầu sói này.
Vĩnh viễn quật cường duy trì điểm mấu chốt cuối cùng như vậy.
Một bát móng heo to rất nhanh bị Quý Vô Tu ăn sạch, y liếm liếm dầu mỡ bên miệng, ánh mắt không tự chủ nhìn cái bát bên kia, đáy mắt hiện lên khát vọng.
Sói bạc lập tức căng chặt cơ bắp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quý Vô Tu, giống như đang nói nếu ngươi dám ăn, ta sẽ thật sự trở mặt tức giận.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến đầy mặt.
Hệ thống cũng nhịn không được phun tào nói: [Đây đại khái là một con sói miệng chê nhưng thân thể lại thành thật nhất mà ta từng gặp.]
Quý Vô Tu ở trong lòng nói: "Ngươi cũng là một hệ thống theo sát trào lưu địa cầu nhất mà ta đã gặp."
Hệ thống: [......]
*********
Buổi chiều, vì đói bụng, sói bạc chỉ có thể uể oải ghé vào một chỗ, vẻ mặt hữu khí vô lực.
Quý Vô Tu tắm rửa ở bờ sông xong trở về, nhịn không được khuyên can nói: "A ô."
—— Ăn một chút gì đi.
Sói bạc nâng lên mí mắt, tiếp tục nói năng đầy khí phách: "Ngao!"
—— Ta tuyệt đối không ăn thức ăn nhân loại đưa!
Quý Vô Tu lắc đầu, chỉ chỉ hoa cúc ở nơi xa, vẻ mặt hiền lành: "A ô."
—— Ta là bảo ngươi ăn đám hoa cúc kia đi.
Sói bạc lập tức như sét đánh giữa trời quang, ngao ô một tiếng giấu đầu mình vào móng vuốt, không bao giờ chịu ra nữa.
Quý Vô Tu thở dài, vẫn chạy đi hái không ít hoa cúc đặt trước mặt sói bạc, dặn dò nếu nó đói bụng, thì ăn chút hoa cúc lấp bụng, còn có thể hạ sốt.
Sói bạc thờ ơ, tâm trạng trùng xuống.
Đã tới buổi tối, Triệu Lợi Binh lại lần nữa tới đây, đương nhiên trong tay vẫn bừng đồ ăn mới làm.
Quý Vô Tu lập tức tràn đầy nhiệt tình nhào tới, hai mắt tràn ngập chờ mong.
Triệu Lợi Binh không nhịn được sờ sờ Quý Vô Tu: "Thật ngoan."
Quý Vô Tu tiếp tục trông mong nhìn Triệu Lợi Binh, tận đến khi anh đặt bát xuống, Quý Vô Tu mới lập tức ngậm bát rời đi, đầy đủ triển lãm cái gì gọi là có sữa quên mẹ.
Cũng may Triệu Lợi Binh hoàn toàn không ngại, anh nhìn sói bạc đang ngồi nghiêm chỉnh ở nơi xa, cũng không biết nó đang nhìn cái gì, hai tròng mắt đỏ máu tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, chỉ nhìn một cái đã thấy run sợ trong lòng.
Triệu Lợi Binh không khỏi đảo qua thân thể nó, tuy đã sắp khôi phục nhưng vẫn có thể thấy được vết thương, đến bây giờ nhìn còn cực kỳ ghê người.
Khó có thể tưởng tượng nó rốt cục đã trải qua tra tấn thống khổ tới mức nào.
Giống như anh mười mấy năm trước trước khi hôn mê nhìn thấy con sói cái kia, còn không phải là vì nhân loại cố tình thương tổn, khiến sói tuyết vốn dĩ cực kỳ thiện lương trở thành một bộ dạng khác.
Cùng với sói bạc hiện tại, không hề khác nhau.
Triệu Lợi Binh không trách sói tuyết, anh chỉ hận bản thân không đủ cường đại, hận bản thân không thể bảo vệ đầu sói cái kia.
Mỗi năm anh đều tới núi tuyết tìm kiếm sói tuyết, hơn nữa lục soát ở nơi đó suốt nửa tháng, cứ như vậy kiên trì 10 năm, nhưng từ trước tới nay đều không thu hoạch được gì.
Anh không biết con sói kia hiện tại như thế nào.
Sinh sống thế nào.
Thậm chí anh còn nghĩ, nhiều năm như vậy còn chưa tìm thấy con sói ấy, có thể là do —— nó không muốn nhìn thấy mình hay không.
Đây cũng là vì sao hiện tại, anh lại đối xử với con sói bạc này đặc biệt như vậy.
Anh đem tất cả những nợ nần mà mình nợ sói tuyết, đều trả hết trên lên con sói bạc cũng bị thương này.
Đặc biệt là nó cực kỳ giống con sói cái kia.
Nửa đêm, Triệu Lợi Binh tỉnh lại, cố ý đi nhìn màn hình, con sói kia quả nhiên đang ngửi thịt móng heo kho tàu, bộ dáng phiêu phiêu dục tiên dục tử, lộ ra cái bụng nhỏ trắng trắng vô cùng lóa mắt.
Triệu Lợi Binh nhịn không được mỉm cười, đáy mắt tràn đầy dịu dàng.
Cảm xúc vui sướng giống như sẽ bị lây, khiến Triệu Lợi Binh hận không thể lập tức đi ra ngoài sờ sờ đầu sói kia, tận đến ngày hôm sau anh tới nhìn, nhìn thấy lại là một con sói bạc tràn ngập cao ngạo.
Triệu Lợi Binh đỡ trán nhịn không được thở dài.
Mà trong hai cát bát trên mặt đất, vẫn tràn đầy thịt, một miếng cũng chưa bị động vào.
Sói bạc hiện giờ, bởi vì có da lông xõa tung bao phủ, thân thể có vẻ to lớn, nhưng cũng phải phụ thuộc vào nó phải so sánh với ai.
Cục bông đen trắng bên cạnh kia, đã sớm béo đến không có hình thú.
Quý Vô Tu ghé vào trên tảng đá, lười biếng phơi nắng, cho dù có hơi khát cũng lười đi uống.
Hệ thống cũng ở bên cạnh nói: [Ăn nhiều ngủ nhiều, mới có thể mập lên.]
Triệu Lợi Binh theo như thường lệ lui tới, đem đồ ăn tới đây rồi sau đó liền rời đi.
Nhưng lúc này, khoảng cách tiếp cận của anh và sói bạc, đã gần thêm 3cm so với ngày hôm qua.
Nho nhỏ khác biệt này tuy nhìn thì không có gì.
Nhưng lấy thời gian, anh nhất định có thể tới gần đầu sói kia, sờ sờ cái bụng nhỏ mềm mại của nó.
Quý Vô Tu lười biếng ngáp một cái, lại mau chóng trở mình phơi cái bụng mình ra, chờ tới cả người xõa tung mềm mại mới lảo đảo lắc lư bò xuống.
"Đúng rồi hệ thống, ta hiện tại có bao nhiêu điểm?"
[Tinh! Ngài trước mắt có được +6322 điểm bán manh, có thể thăng cấp2.]
Hai mắt Quý Vô Tu sáng lên, nhanh chóng nói: "Vậy mau thăng lên đi."
[Tinh! Ngài thành công thăng lên cấp 2, xin hãy tiếp tục không ngừng cố gắng.]
Quý Vô Tu xoắn thân mình ngó trái ngó phải, ý đồ tìm sự thay đổi của bản thân.
Hệ thống có vẻ không nhìn nổi, lên tiếng nhắc nhở: [Ký chủ, thử vỗ tảng đá phía trước ngài xem.]
Quả cầu lông to mọng béo mập nâng tay gấu lên, vẻ mặt nghiêm túc vỗ một cái lên tảng đá lớn, trên mặt tảng đá bất ngờ hiện ra vết bàn tay gấu bị hãm sâu.
Otis vừa lúc trở về thu hết một màn này vào trong mắt: "......."
[Tinh! Bộ dáng không chút làm ra vẻ của ngài khiến trái tim nhân loại này rung động, trạng thái trong lòng —— vẫn không rõ, ngài đạt được +666 điểm bán manh.]