Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Từ sau khi tiến vào vườn hoa, Quý Vô Tu bắt đầu thả lỏng cơ thể, phong cảnh trong vườn hoa tuyệt đẹp hợp lòng người, bên hồ còn có không ít loài chim đang nghỉ ngơi hoặc vui đùa.
Khi sói bạc nhìn thấy những loài chim đó, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm bọn chúng, liếm liếm khóe miệng.
Quý Vô Tu đi dạo xung quanh một chút, vừa giải sầu vừa thuận tiện làm quen đường lối hoàn cảnh xung quanh. Đi được vài phút, bắt không không nhịn được nằm trên đống lá khô thật dày lăn một cái, cuối cùng nằm thành hình chữ đại (大).
Dù cho tâm tình rất vui vẻ, nhưng vì quầng mắt mang thuộc tính 'buồn bã' trên mặt, khiến toàn bộ gấu trúc thoạt nhìn cực kỳ ngốc nghếch đáng yêu.
Bóng cây phủ bóng xuống đỉnh đầu, hơi gió mát lạnh thổi qua da lông, Quý Vô Tu nhịn không được thở ra một hơi, rất hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.
Nhớ lại từ khi xuyên qua tới giờ, y vẫn luôn vì sinh tồn mà bôn ba, lang thang trong loài người và nỗ lực bán manh, mà hiện tại y chẳng cần làm gì cả, cũng không cần nghĩ ngợi, chỉ cần an tĩnh nhắm hai mắt nghỉ ngơi là được.
Mà lúc này, sói bạc đang ngậm một con chim vô cùng to béo trong miệng, dùng khứu giác nhạy bén lần tới vị trí của đồ xấu xí, nó thả chậm bước chân đi tới, toàn bộ hành trình không phát ra bất cứ tiếng động nào.
Sói bạc đột nhiên ném con mồi trong miệng sang một bên, âm trầm gầm gừ: "Ngao ô."
——Đồ xấu xí, ngươi là ngốc sao!
Quý Vô Tu bị tiếng sói kêu bất thình lình dọa giật nảy mình, lông đều xù lên một vòng, lập tức lên án nói: "A ô!"
—— Lần sau xuất hiện nhất định phải nói cho ta một tiếng.
Nếu không cứ tiếp tục như này, cho dù y không bị bệnh tim, chỉ sợ cũng sẽ bị dọa ra bệnh tim.
Đối mặt với đồ xấu xí lên án, tâm tình sói bạc rất nặng nề, con ngươi dựng đứng của nó tràn đầy vẻ lo lắng cho một đứa nhãi con, thậm chí còn thấu hiểu mẹ nó năm đó đã đối mặt với sự bướng bỉnh của nó như nào, rốt cục có bao nhiêu bất đắc dĩ.
Đồ xấu xí này, về sau biết sống sót thế nào đây?
Vừa béo vừa xấu, còn không có sức chiến đấu, nhất định không có mẫu thú nào thích nó.
Tuy mẹ sói bạc năm đó, cũng là nghĩ như vậy.
Sói bạc chậm rãi lắc đầu, nhân tính hóa thờ phào nhẹ nhõm một hơi, may mà nó đã bắt được con mồi, nếu không hôm nay đồ xấu xí sẽ không có thứ để ăn.
"Ngao ô." Sói bạc đẩy con mồi qua, đôi mắt u ám hung tàn lúc trước giờ phút này bỗng nhiên dịu đi, ánh mắt nhìn Quý Vô Tu, giống như đang nhìn đứa con nhỏ bé yếu ớt.
Quý Vô Tu bị suy đoán này của mình đánh cho sững người, vội vàng lắc đầu: "A ô!"
—— Ta không ăn.
Ánh mắt sói bạc chợt trở nên sắc bén, giống như dao nhỏ hung hăng nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, nhe răng hung tàn nói: "Ngao ngao, ngao ô."
—— Không ăn sẽ đói chết, những nhân loại này sẽ không cho chúng ta đồ ăn.
Ngay từ đầu nó đã biết, nhân loại kia không phải thứ tốt lành gì, mang nó và đồ xấu xí tới đây là muốn nhốt lại, nơi này nhìn thì có vẻ to lớn nhưng kỳ thực vẫn là cái nhà giam.
Đáy mắt sói bạc hiện lên lo lắng.
Đồ xấu xí nhất định không biết cả săn thú.
Về sau nó nhất định phải đi tới bên hồ bắt nhiều chim cho đồ xấu xí ăn.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, mặt đầy ủ rũ, y thật sự không tiếp thu được việc ăn thịt sống.
Sói bạc đột nhiên trở nên im lặng, lưng dựng thẳng, nó nhìn thẳng vào Quý Vô Tu, đáy mắt tràn ngập khổ sở và lo lắng không chút nào che giấu được: "Ngao......"
—— Ngươi không ăn gì thì sẽ chết.
Giống như mẹ nó, sống sờ sờ bị chết cóng, mặc kệ nó kêu gào cầu xin than khóc như nào, mẹ cũng không tỉnh.
Nó không muốn nhìn thấy đồ xấu xí này cũng biến thành như vậy.
Quý Vô Tu ngơ ngẩn nhìn sói bạc......
Đầu sói bạc rõ ràng vì gặp trắc trở mà trở nên hung tàn, thậm chí vì báo thù vô vọng mà mất đi tín niệm, ánh mắt nó giờ phút này không còn hung tàn, ngược lại như một người trưởng bối đang lo lắng cho vãn bối mà mình để ý.
Quý Vô Tu khẽ thở dài một hơi, trong lòng có chút áy náy, thực ra, y thật sự có chút không thể tốt như vậy được.
Sói bạc tiếp tục chấp nhất đẩy con mồi qua, thúc giục Quý Vô Tu mau ăn đi.
Quý Vô Tu cảm thấy rất bất đắc dĩ, y thật sự không muốn cô phụ ý tốt của sói bạc, nhưng bản chất của y là con người, thật sự không tiếp thu được việc ăn thịt sống như vậy.
Hơn nữa ở địa bàn của con người, y lại không dám làm ra loại việc nướng thịt quá mức khác thường như vậy, bởi vì loại hành vi này vượt qua giới hạn chỉ số thông minh của thú biến dị nên có.
Khi Quý Vô Tu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, sói bạc bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm một nơi không biết tên, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, tràn ngập hung tàn.
Nó quay đầu ý bảo Quý Vô Tu đợi ở chỗ này, sau đó nó nhanh chóng rời đi biến mất không thấy.
Quý Vô Tu sửng sốt, theo bản năng đuổi theo.
*********
Triệu Lợi Binh là một cựu chiến binh đã dành được rất nhiều khen thưởng, anh đi theo nguyên soái lên chiến trường giết địch, xử lý một cái trùng động nguy cơ, bảo vệ viên tinh cầu hòa bình còn sót lại này.
Nhưng hai năm trước, bởi vì anh sử dụng dị năng quá mức trong một lần bất ngờ xảy ra nguy cơ trùng triều, cuối cùng hoàn toàn cắt đứt cơ hội thăng cấp.
Dị năng giả không thể thăng cấp, chẳng khác nào người này đã mất đi cơ hội thăng tiến.
Nhưng Triệu Lợi Binh có kinh nghiệm tác chiến phong phú, dù dị năng của anh dừng lại không tăng lên, nhưng dựa vào kỹ xảo chiến đấu cùng với nhiều lần sống chết cận kề mà tôi luyện ra trực giác, khiến anh tiếp tục thăng tiến, rất nhanh liền từ binh nhì biến thành thượng sĩ.
Nhưng sau đó, anh lựa chọn xuất ngũ.
Cũng tự nguyện tới cạnh nguyên soái trở thành một người làm vườn bình thường.
Vườn hoa to như này, đều do anh tỉ mỉ sửa sang chăm sóc.
Lúc trước luôn ở chiến trường chinh chiến khiến anh càng ngày càng chán ghét cuộc sống như vậy, mà hiện tại, cuộc sống của anh bị các loại hoa cỏ chiếm hầu hết thời gian.
Nhưng hôm nay, tâm tình Triệu Lợi Binh có chút khẩn trương.
Bởi vì lát nữa anh phải cho hai đầu thú biến dị kia ăn, hơn nữa giám sát chúng nó không được tùy ý giết hại chim chóc mà anh cực cực khổ khổ nuôi dưỡng bên trong.
Triệu Lợi Binh cúi đầu nhìn thịt sống được cắt trong thùng, hít sâu đẩy cửa mà vào, vườn hoa to như vậy chỉ đi hết đã cần hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng mỗi ngày Triệu Lợi Binh đều ở chỗ này bận rộn cả ngày, mỗi một chỗ ở đây, anh có nhắm mắt lại cũng vẫn có thể biết vị trí hòn đá phía trước ở đâu.
Anh mở ra quang não, thông qua camera mini lơ lửng trong không trung, rất nhanh liền tìm thấy vị trí của hai đầu thú biến dị kia.
"Bề ngoài thật kỳ lạ." Triệu Lợi Binh nhìn chằm chằm đầu thú biến dị cơ hồ béo thành quả bóng trong video kia, nhịn không được lẩm bẩm.
Theo lý thuyết, công việc cho ăn này, vốn nên là người hầu chuyên môn chăn nuôi động vật tới làm, nhưng bọn họ lại không dám tiếp xúc với thú biến dị đáng sợ.
Cho nên bọn họ đem công việc nguy hiểm tới mức rất có thể bị ăn luôn này đẩy cho Triệu Lợi Binh dễ tính, đối với điều này Triệu Lợi Binh rất bất đắc dĩ, anh cũng không phải quá dễ tính, chỉ không muốn so đo với những người này thôi.
Huống chi anh không hề bài xích việc tiếp xúc với thú biến dị một chút nào.
Ngược lại, anh rất tò mò hai đầu thú biến dị này rốt cục có chỗ nào đặc biệt, có thể khiến cho nguyên soái mang chúng nó về đây, thậm chí còn vì chúng nó mà kiến tạo một khu sinh thái.
Đi chưa bao lâu, Triệu Lợi Binh đột nhiên sởn hết tóc gáy, trực giác rèn luyện từ việc chinh chiến trên chiến trường nói cho anh.
—— Gần đây có một cỗ sát khí.
Ngay lập tức anh liền nghĩ tới hai đầu thú biến dị kia, mau chóng mở quang não ra tiến hành tìm tòi, quả nhiên, hai đầu thú biến dị kia đã sớm không thấy bóng dáng, hơn nữa trốn đi.
Triệu Lợi Binh nhận ra hai đầu thú biến dị này vô cùng cảnh giác, nên sức chiến đấu tất nhiên rất cao, bởi vì cho tới bây giờ, còn chưa có bất luận thú biến dị cấp 2 nào có thể phát hiện ra tung tích của anh trước tiên.
Nhưng anh lại đâu biết rằng, đầu sói bạc này ba năm trước, kỳ thực là một con sói ngây thơ ngốc nghếch, nhưng ba năm tra tấn như địa ngục kia, khiến nó trở nên tàn bạo và cảnh giác.
Ẩn nấp trong bụi cây, sói bạc cẩn thận che giấu thân thể, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm nhân loại kia, trong lòng tính toán làm thế nào để khiến anh một kích mất mạng.
Nhưng giây tiếp theo, sói bạc ảo não cúi đầu, nó nhớ ra nếu mình giết người này, rất có thể sẽ rơi vào sự trả thù của càng nhiều nhân loại......
Nó chết cũng không sao, chỉ sợ đồ ngốc kia......
Triệu Lợi Binh tự tin bản thân có thể đánh thắng được con thú biến dị đang ẩn thân chỗ tối, nếu không anh cũng không dám một mình tùy tiện tiến vào, nhưng anh vẫn giữ cảnh giác, ánh mắt không ngừng đánh giá mỗi một bụi cỏ bụi cây xung quanh, tìm kiếm khác thường.
Quý Vô Tu một đường mờ mịt đi tới, tâm tình thực buồn bực, rõ ràng y theo sát phía sau sói bạc, nhưng lại không thể hiểu được —— bị mất dấu sói bạc.
Thảm nhất chính là, y lạc đường.
Nhưng mà đi được một lúc, phía trước lờ mờ có một bóng đen, thoạt nhìn rất có thể là nhân loại, nhưng người kia vẫn không nhúc nhích, cũng không biết đang làm gì.
Quý Vô Tu mang theo hiếu kỳ lập tức chạy tới, khi y càng tới gần hơn, mới phát hiện người này ăn mặc một thân quần áo lao động, trong tay xách theo một cái thùng gỗ, cũng không biết tiến vào vườn hoa làm gì.
Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, chậm rãi bước qua, thật cẩn thận vươn bàn tay xù lông, thử chọc chọc —— lưng Triệu Lợi Binh.
Triệu Lợi Binh nhanh chóng lộn nhào về phía trước, kéo ra khoảng cách giữa mình và thú biến dị, khi anh nhanh nhẹn đứng dậy, liền cùng với cục bông đang lộ ra khuôn mặt mờ mịt và dáng vẻ ta thực ngốc thực đáng yêu thực vô hại nhìn nhau ba giây.
Triệu Lợi Binh: "......"
[Tinh! Dáng vẻ đáng yêu hồn nhiên thiên thành không chút làm ra vẻ của ngài khiến nhân loại trước mắt rung động tâm trí, tính cảnh giác 100 lập tức rơi xuống thành 0, tâm tình đang bị chấn động.]
[Tinh! Nhân loại trước mắt đang có ý định thành lập tính cảnh giác với ký chủ.]
Quý Vô Tu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt tựa hồ rất kỳ quái nhìn Triệu Lợi Binh phía đối diện.
Giọng nói của hệ thống nhanh chóng vang lên: [Tinh! Thành lập thất bại, nhân loại quyết định thần phục dưới vẻ đáng yêu của ngài, chúc mừng ký chủ đạt được +250 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu: "......"
Giờ phút này y không biết nên vui vẻ hay nên vô ngữ.
Cho tới hiện giờ, đây là người thứ hai cống hiến cho y nhiều điểm bán manh như vậy.
Nhưng vì sao lại.....cố tình là 250?
Hệ thống nghĩ nghĩ, chần chừ nói: [Đại khái nhìn ngài đáng yêu giống một tên 250 (đồ ngốc) chăng?]
Quý Vô Tu: "......"
Hệ thống tồi, nó trở nên không đáng yêu một chút nào.
Hệ thống: [......]
Ký chủ tồi, y càng ngày càng tham lam, ngay cả 250 cũng chê ít.
***********
Tâm tình Triệu Lợi Binh giống như ngựa đứt dây cương.
Bởi vì không có bất cứ từ ngữ nào có thể miêu tả tâm tình anh hiện tại.
Thậm chí anh còn dùng cả trứng gà bên dưới thề, từ trước tới nay, nhiều năm như vậy, anh đã đánh qua nhiều chiến dịch lớn nhỏ, nhưng chưa từng như bây giờ, rõ ràng gần gũi đối mặt với một đầu thú biến dị nguy hiểm, tính cảnh giác vốn dĩ phải tăng cao, nhưng cứ như vậy không thể hiểu nổi liền biến mất.
Anh liều mạng muốn khiến bản thân tràn ngập tính cảnh giác, khiến cơ bắp toàn thân tùy thời chuẩn bị trong trạng thái công kích bất ngờ.
Nhưng trên thực tế anh cứ như vậy trơ mắt nhìn đầu thú biến dị kia chậm rãi bò tới, không chút khách khí nhìn vào thùng, như đang tò mò bên trong có thứ gì.
Triệu Lợi Binh giật giật khóe miệng, thả thùng xuống, khi anh đứng dậy, vẻ mặt lập tức trở nên cứng đờ, anh chậm rãi xoay người......
Nhìn thấy một đầu sói cô độc tản ra hơi thở ta rất mạnh mẽ, ta rất hung tàn, ta hung lên thì ngay cả chính mình đều sợ, miệng vết thương khủng bố tựa hồ mạ lên một tầng hơi thở thần bí nguy hiểm cho đầu sói này.
Sói bạc không nhe răng trợn mắt ý đồ khiến nhân loại này kinh sợ, mà cứ đứng như vậy lẳng lặng nhìn Triệu Lợi Binh, không kêu một tiếng, nhưng ánh mắt khi thì hiện lên hung tàn, khi thì rất nhanh ẩn giấu trong đáy mắt trầm tĩnh.
Nó kìm nén dục vọng giết chóc, nghiêm túc nhìn chằm chằm nhân loại này, đề phòng anh sẽ thương tổn đồ xấu xí.
Mà giờ phút này, đầu óc Triệu Lợi Binh cơ hồ trống rỗng, ngơ ngác nhìn đầu băng nhận lang này, trái tim trào ra một cỗ đau nhức âm ỉ, làn tràn ra, không đau không ngứa, rồi lại cực kỳ khó chịu.
Thế giới này có hàng ngàn hàng vạn bao nhiêu đầu băng nhận lang như vậy, anh đã nhìn qua vô số, cố tình một đầu băng nhận lang ôm sát ý với mình này, vì sao lại khiến anh cảm thấy.....rất quen thuộc?
Giống như con sói cái mà anh gặp được mười mấy năm trước kia.