Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Trước sự kinh ngạc của ba người, Quý Vô Tu thực vừa lòng, nhưng vẫn tiếp tục giả bộ nhút nhát và rụt rè, tiếp tục lăn lăn sang bên cạnh, mỏng manh kêu lên một tiếng.
"A ô ~"
Ba người lúc này mới lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn lẫn nhau, đáy mắt vẫn tràn ngập thần sắc chấn động như cũ.
"Thứ......thứ này có nên bắt lại không?" Một người đàn ông mặc áo xanh lam trong đó nói.
Tuy không biết nó thuộc giống loài gì, nhưng chỉ bằng bề ngoài độc đáo này, còn có vẻ đáng yêu hồn nhiên thiên thành kia, nếu bán tới nơi giao dịch ở chợ đen, tuyệt đối sẽ dẫn tới rất nhiều người tranh đoạt đấu giá.
Hai người còn lại hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này.
Một người liếc mắt nhìn sinh vật vẻ ngoài kỳ quái, khi biết rõ động vật này không hiểu lời mình nói, vẫn ma xui quỷ khiến thấp giọng nói: "Chúng ta liền bắt nó mang đi." Giống như sợ sinh vật kia nghe được bị dọa chạy.
Hai người khác vội vàng gật đầu, không dám chậm trễ thời gian, lập tức thả nhẹ bước chân đi tới, sợ dọa tới sinh vật không biết tên này.
Dù sao cho tới bây giờ, bọn họ còn chưa xác định được sinh vật này có phải thú biến dị hay không, có được loại dị năng gì, cùng với sức chiến đấu của nó như thế nào.
Hết thảy đều phải cẩn thận hành sự.
Người đàn ông áo xám ngổi xổm xuống, hai người còn lại thì lặng lẽ đi vòng qua, chuẩn bị sẵn tư thế tùy thời lấy ra võng bắt thú, chỉ cần sinh vật kỳ quái kia nhận thấy không đúng muốn thoát đi, bọn họ sẽ lập tức mở ra võng bắt thú, khiến nó có mọc cánh cũng không bay được.
Đối với điều này, tự nhiên Quý Vô Tu đã nhận ra.
Nhưng vốn dĩ y cũng không định chạy trốn, đương nhiên sẽ không khẩn trương, ngược lại giả vờ ngây thơ, chậm rãi bò dậy.
Người đàn ông áo xám vẻ mặt khẩn trương, chậm rãi vươn tay, vẻ mặt cố gắng hiền lành hết sức nói: "Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi."
Mà hai người khác thì sẵn sàng tư thế đón địch, tay đặt trên võng bắt thú, thậm chí khẩn trương đến mức dừng hô hấp.
Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, mặt ngoài vẫn ra vẻ ngây thơ, tùy ý người nọ chậm rãi tới gần, tận đến khi đôi tay kia nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu mềm mại, cuối cùng lấy lực đạo nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.
Người đàn ông áo xám đã chuẩn bị sẵn tư thế có khả năng sinh vật này sẽ kháng cự, thậm chí công kích.
Nhưng khiến gã không ngờ tới, cục bông này không những không kháng cự, thậm chí còn chậm rãi giơ lên cánh tay bụ bẫm, vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu phát ra tiếng kêu non nót: "A ô~"
Người đàn ông áo xám hơi trừng lớn đôi mắt, trai tim giống như bị tiếng kêu non nớt này cáo một cái.
Tiếng kêu này......sao lại đáng yêu như vậy.
[Tinh! Bởi vì ngài thành công khiến trái tim của nhân loại trước mắt run lên, cảm xúc dao động vô cùng mãnh liệt, ngài đạt được +20 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu kinh ngạc không thôi, nhịn không được nhìn thoáng qua người nọ, vừa thấy liền nhìn ra gương mặt hoàn toàn có vẻ không dễ ở chung, cư nhiên lại ăn một bộ dễ thương này, thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.
Người đàn ông áo xám giờ phút này đã buông xuống hơn nửa cảnh giác, lại lần nữa bước lại gần, tiếp tục xoa xoa cục bông này, vẻ mặt cực kỳ chấn động.
Lông này......xúc cảm thật là tuyệt.
[Tinh! Lông của ngài thành công khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, sinh ra ý nghĩ ngài thật mềm, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu yên lặng tính toán mình đã có được bao nhiêu điểm bán manh.
Lúc này, hai người phía sau thu lại võng bắt thú, thật cẩn thận bước tới, cũng học người đàn ông áo xám sờ sờ Quý Vô Tu, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Thứ này vẻ ngoài thật đáng yêu."
Người đàn ông áo xám gật đầu, tính toán thử bế cục bông trước mặt lên, cục bông kia từ đầu tới đuôi cực kỳ phối hợp, không giãy giụa không kêu gào, ngoan ngoãn đến không thể tượng tượng.
Gã thở phào nhẹ nhõm một hơi, không khỏi nhìn về phía sinh vật kia.
Cục bông nhỏ làm như phát hiện điều gì, cũng hơi nghiêng đầu, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn lại, tay gấu ngoan ngoãn đặt trên bụng, thoạt nhìn cực kỳ vô hại mềm mại.
[Tinh! Ngài ngoan ngoãn khiến ba người lau mắt mà nhìn, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu đảo đảo tròng mắt, nói với hệ thống: "Hiện tại ta có bao nhiêu tích phân?"
[Tinh! Trước mắt điểm bán manh của ngài là: 36]
Quý Vô Tu có chút thất vọng cúi đầu, y đã nỗ lực bán manh như vậy, ai ngờ mất nửa ngày rồi cư nhiên chỉ có bấy nhiêu điểm.]
Đi tới nơi tạm thời dùng làm nơi đặt chân cách đó không xa, người đàn ông áo xám đặt cục bông xuống, thuận tiện sờ sờ đầu, lấy trái cây trong túi ra, đưa tới, dịu dàng nói: "Ăn không?"
Quý Vô Tu không hề đắn đo nhận lấy, yên lặng gặm cắn.
Bề ngoài gấu trúc thoạt nhìn vô hại nhuyễn manh, nhưng dù sao cũng là gấu, một ngụm liền lập tức tiêu diệt hơn nửa trái cây, cái miệng to này đặt ở trên người sinh vật khác, chỉ có thể dùng hung tàn để hình dung.
Mà cái miệng to của gấu trúc, sẽ chỉ khiến người cảm thấy vẫn rất vô hại, thậm chí còn có chút ngốc nghếch đáng yêu.
Người đàn ông áo xám sửng sốt.
Quý Vô Tu thấy thế, cho rằng người này bị dọa, lập tức đổi thành cắn từng miếng nhỏ.
[Tinh! Dáng vẻ ăn uống tự nhiên của ngài khiến trái tim của nhân loại trước mắt rung động, bán manh thành công, ngài đạt được +1 điểm bán manh.]
Miệng Quý Vô Tu dừng lại, ngẩng đầu, tâm tình cực kỳ một lời khó nói hết.
Thẩm mỹ của người này, tuyệt đối có vấn đề.
Người đàn ông áo xám lại lần nữa không nhịn được sờ sờ cục bông, khóe miệng hơi nhếch, tâm tình không hiểu sao thực sung sướng.
Loại cảm giác này thật kỳ diệu.
Không cần uống rượu tê liệt thần kinh liền quên đi phiền não, chỉ cần sờ sờ lông, lại có thể khiến một ngày tâm trạng u ám tươi đẹp lên, cùng với vẻ mặt ngây thơ của cục bông này, tất cả mặt trái cảm xúc đều biến mất.
Quý Vô Tu ăn xong trái cây, nhịn không được run run bộ lông có chút hỗn độn, thân hình lập tức trở nên xõa tung, thoạt nhìn càng thêm tròn mập manh.
[Tinh! Bộ dáng béo như quả bóng của ngài khiến trái tim hai nhân loại rung động, sinh ra ý nghĩa 'Nói giống như một quả bóng', ngài thành công đạt được +2 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu giật mình một cái, yên lặng quay đầu, mắt của hai nhân loại kia sáng lên nhìn chăm chú, giống như kinh ngạc cảm thán thân thể y sao lại tròn đến hợp ý như vậy.
Sau đó, ba người tại chỗ nhóm lửa nấu cơm, đơn giản ăn một lát, liền thương lượng rời khỏi rừng rậm.
"Lát nữa các ngươi chú ý một chút, đừng để nó chạy thoát, đơn hàng này có kiếm được không hoàn toàn dựa vào nó." Người đàn ông áo xám thu dọn đồ đạc, không quên dặc dò hai người kia.
"Biết rồi, yên tâm đi." Hai người đáp.
Quý Vô Tu có chút bất ngờ ba người này nhanh như vậy đã muốn rời đi.
Vừa rồi.....y thu hoạch gần 40 điểm bán manh từ ba người này.
Đến bây giờ, y vẫn còn cảm giác chưa đã thèm, cái loại cảm giác chỉ cần ngồi không cần làm gì vẫn có thể thu hoạch điểm bán manh này cực kỳ tốt đẹp.
Hệ thống giống như nhận ra suy nghĩ không làm mà muốn hưởng nguy hiểm này của Quý Vô Tu, lập tức lên tiếng: [Tinh! Ký chủ, suy nghĩ này của ngài rất nguy hiểm, ngài phải hiểu rằng tình huống giống như hôm nay cũng chỉ có thể xuất hiện một lần, dù sao sinh vật có đáng yêu đến mấy, nhìn lâu rồi cũng sẽ sinh ra khả năng miễn dịch, ngài phải không ngừng nỗ lực nghiên cứu kỹ xảo bán manh mới được.]
Quý Vô Tu gật đầu, đồng thời nhịn không được hỏi: "Nếu ta không ngừng bán manh với một người, thời gian lâu rồi, điểm bán manh thu được cũng sẽ ngày càng ít đi, đến lúc đó ta phải làm gì bây giờ?"
Hệ thống bình tĩnh nói: [Cho nên bổn hệ thống kiến nghị ngài có thể mua sắm kỹ năng bán manh liên quan."
Quý Vô Tu sửng sốt, nói: "Sao ngươi không nói với ta về điều này?"
[Tinh! Kỹ năng này chỉ có thể mở ra khi ngài tăng lên bậc 1, dù sao gấu trúc không có thiên phú bán manh sẽ không có tư cách có được kỹ năng càng tốt hơn.]
Quý Vô Tu: "......"
Được rồi, đến tận bây giờ, y mới chỉ có 39 điểm bán manh, khoảng cách tới 100 điểm còn phải đi rất xa.
Quý Vô Tu buồn bực muốn uống rượu đánh bài, nhưng khí mắt liếc về phía túi của ba người, không khỏi sửng sốt.
Đó là?
Quý Vô Tu vội vàng bước lại gần ngửi ngửi, hai mắt lập tức sáng ngời, chất lỏng trong chai này tuyệt đối là rượu, đặc biệt là mùi rượu từ trong bay ra, nồng đậm khiến miệng khô lưỡi khô, số độ tuyệt đối rất cao.
Người đàn ông áo xám thấy thế, vội vàng đẩy đầu cục bông ra: "Thứ này ngươi không thể chạm vào đâu."
Quý Vô Tu khịt mũi coi thường, còn không phải là rượu mạnh sao, giống như chưa ai uống bao giờ vậy, nhưng mặt ngoài y vẫn duy trì vẻ mặt ngoan ngoãn ngây thơ, giả vờ cảm thấy hứng thú lục lọi ba lô, nhưng kỳ thực đang xem có thứ gì tốt không.
Ngoại trừ rượu ra, bên trong còn có một số sản phẩn khoa học kỹ thuật mà y nhìn không biết.
Quý Vô Tu vẻ mặt mờ mịt, chỉ có thể từ bỏ.
Ba lô bị lục tung, người đàn ông áo xám cũng không tức giận, lại lần nữa thu thập lại đồ đạc, buộc chặt nút thắt: "Đợi lát nữa đi ra ngoài, mau chóng đem con này tới nơi giao dịch chợ đen."
Người đàn ông mặc đồ đen trong đó vẻ mặt sửng sốt, liếc mắt nhìn cục bông màu đen trắng, giọng nói không rõ cảm xúc, chỉ đang nói một sự thật: "Động vật ở nơi giao dịch mua bán, hoặc là bị mang tới làm đấu thú, hoặc là bị tra tấn như môn đồ chơi."
Động tác của người đàn ông áo xám hơi dừng lại: "Ai nói không phải chứ, nhưng chúng ta vào rừng, còn không phải để bắt chúng nó bán đi kiếm tiền sao? Thứ tình cảm thương hại này cũng không thể có."
Hai người khác im lặng.
Loại sự tình này bọn họ đã làm không chỉ một lần, nhưng mỗi lần gặp được, đều phản kháng kịch liệt, thú biến dị tràn ngập tính cảnh giác với con người, cho nên bọn họ không hề có lòng thương hại với những sinh vật đó, chỉ muốn nhanh chóng bắt chúng nó đem đi bán.
Nhưng duy nhất có một con này, hoàn toàn không giống tất cả những thú biến dị khác.
Nó gần gũi con người như vậy, vẻ mặt chưa bao giờ có bất cứ phòng bị cảnh giác nào, sạch sẽ tới mức khiến người không đành lòng tổn thương.
Nhưng so với điểm tinh tế, lòng thương hại thật là thứ vô dụng.
Hai người rất nhanh thu xếp lại cảm xúc, không chú ý nhiều tới cục bông kia nữa.
Sợ bản thân sẽ mềm lòng.
Người đàn ông áo xám tâm trạng phức tạp nói: "Hi vọng nó may mắn một chút." Nói rồi sờ sờ cục bông ngây thơ bên người, vê mặt bất đắc dĩ.
Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe xong ba người đối thoại, trong lòng rét run, càng thêm ý thức địa vị của động vật trong mắt nhân loại đến tột cùng là gì.
Y không trách ba người này.
Nhưng đứng ở lập trường của mình, ba người này lại sai.
Quý Vô Tu rất nhanh thu thập lại tâm tình phức tạp, vận dụng [Sóng âm quá mạnh không lắc lư sẽ bị ngã] đối với ba người này.
Thế giới trước mắt ba người lại lần nữa trời đất quay cuồng, cảm giác choáng váng quen thuộc lại lần nữa đánh tới, khiến tầm mắt cùng suy nghĩ của bọn họ đảo loạn toàn bộ, từng đợt buồn nôn đánh úp tới, khiến bọn họ không thể đứng thẳng, đột nhiên ngã xuống đất nôn khan một trận.
Nhân lúc này, Quý Vô Tu chạy như bay tới, thân thể rõ ràng vụng về vào lúc này trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, y ngậm ba lô, nhanh chóng bỏ trốn mất dạng vào sâu trong rừng rậm, chỉ để lại cái mông tròn lắc lư trong gió.
Người đàn ông mặc đồ đen che đầu lại, vẻ mặt thống khổ, nhưng trong tầm mắt mơ hồ của gã bắt giữ tới một cái mông to tròn cực kỳ nổi bật, càng quan trọng hơn, chủ nhân của cái mông đó đang dần dần biến mất.
Gã lập tức hiểu ra, kiềm chế choáng váng phát ra cảnh báo với hai người khác, đứt quãng nói: "Không tốt.....nó.....nó chạy......."
Hai người còn lại cả kinh, liều mạng muốn đứng lên.
"Mau.....mau bắt lấy nó....." người đàn ông áo xám nỗ lực đỡ thân cây, muốn đứng lên, nhưng một lực lượng quỷ dị khiến gã làm thế nào cũng không đỡ được, lại lần nữa té ngã trên mặt đất, thống khổ gào rống.