Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 158: Ngươi thuộc về ta



Có người bi thống, tức giận.

Cho rằng thú biến dị đang ép bọn họ trở thành nô lệ.

Cách làm của con thú biến dị kia quả thực quá đê tiện, quá vô sỉ.

Nhưng cũng có không ít người mắng lại: "Không biết loại người này đang khóc cái gì, nếu cảm thấy ký khế ước chính là trở thành nô lên, vậy đừng ký khế ước nữa, chút chuyện như vậy cũng khóc khóc nháo nháo sao?"

Còn bi thống giống như mất đi biểu tượng đàn ông của mình vậy.

Đạo đức giả.

Không có gì làm đi gây sự.

Câu nói như này, rất nhanh dán lên trên người đám người phản đối ký kết khế ước, dần dần bắt đầu khiến người chán ghét khó chịu.

Không thích.

Thì đừng ký kết khế ước nữa.

Đừng có khóc lóc ồn ào, khiến người chán ghét khó chịu.

Dù sao, bọn họ còn đang nóng lòng được ký kết khế ước đấy.

Từ nay về sau, liền có thể cảm nhận được tâm tư của thú biến dị nhà mình.

Không cần phải ông nói gà bà nói vịt nữa.

Còn có thể giải quyết vấn đề dị năng bạo động.

Quả thực là một mũi tên trúng hai con chim.

Còn quy tắc của khế ước, căn bản không ai thèm quan tâm.

Dỗ dành thú biến dị, khiến thú biến dị vui vẻ, mới có thể hồi đáp lại năng lượng đặc biệt cho nhân loại, để tăng tiến dị năng cho nhân loại, bình ổn vấn đề bạo động dị năng.

Còn thú biến dị cũng có thể đạt được chỗ tốt tương ứng.

Có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Từ điểm này, có thể nhìn ra mục đích thực sự của con thú biến dị kia, mới không phải cái gì mà muốn thú biến dị thống trị nhân loại, càng không phải khiến nhân loại trở thành nô lệ.

Nó chỉ muốn bảo vệ thú biến dị đồng thời cũng khiến nhân loại có được chỗ tốt, cùng nhau vượt qua nguy cơ có thể nhìn thấy khắp nơi.

Bởi vậy.

Rất nhiều người khóc lóc ồn ào nói cái gì mà mục đích của thú biến dị không đơn giản, quả thực vớ vẩn, hoang đường đến cực điểm.

Còn quy tắc thứ tư, khế ước giả không được sinh ra bất cứ ý niệm nguy hiểm đối với thú biến dị, nếu không sẽ bị khế ước phản phệ rất đáng sợ.

Đối với điều này.

Tuy nhìn qua thì rất đáng sợ.

Nhưng kỳ thực chỉ muốn bảo vệ thú biến dị mà thôi.

Nhân loại đang yên đang lành lại đi tìm việc hại thú biến dị?

Đều ước gì muốn ôm vào trong lòng mỗi ngày cưng chiều còn chưa đủ đâu.

Đây chính là tiểu bảo bối đáng yêu nhất.

Chẳng lẽ không đáng để bảo hộ chu toàn sao?

Còn điều thứ nhất, nhân loại chỉ có thể khế ước với một con thú biến dị.

Điều này khiến không ít người lắc đầu thở dài.

Nếu có thể khế ước với vài con thú biến dị thì tốt biết mấy.

Nhưng động não mà nghĩ, đối mặt với con cái của mình, cũng sẽ sinh ra ý nghĩ bất công.

Huống hồ là đối với thú biến dị.

Nếu thật sự sinh ra đối xử bất công, đối tượng bị tổn thương nhất vẫn là thú biến dị.

Cho nên con thú biến dị kia liền quy định mỗi người chỉ có thể có được 1 con thú biến dị.

Nghĩ tới tất cả mọi người đều chỉ có được một con thú biến dị.

Ngược lại cảm thấy công bằng hơn nhiều.

Nhân loại chính là sinh vật mâu thuẫn như vậy.

Trong quá trình bất mãn, chỉ cần biết người khác cũng gặp phải đãi ngộ tương tự, lập tức cảm thấy cân bằng rất nhiều.

Vô số người mênh mông cuồn cuộn đi về phía vật thể phát sáng, trên đường cơ hồ chen chúc, ngay cả một chiếc xe huyền phù cũng không qua được, người máy duy trì trật tự nhanh chóng tới, bắt đầu duy trì trật tự.

Nhưng ai cũng muốn được khế ước đâu tiên, sợ mình bị bỏ lại, liền bắt đầu tranh nhau vị trí đứng trước.

Trật tự càng lúc càng khó duy trì, cuối cùng ngay cả quân đội cũng không thể không xuất động.

Tất cả các binh lính mặt ngoài duy trì vẻ cứng rắn, nhưng trong lòng lại hận không thể khóc lên thành tiếng.

Sớm biết vậy đã không đi lính.

Cũng không phải cảm thấy tham gia quân ngũ vất vả, mà là khi gặp phải loại chuyện tốt này, lại chỉ có thể khổ bức giữ gìn trật tự.

Đây là kiểu nghẹn khuất gì.

Nhưng mặc kệ thế nào, quân lệnh như núi, có chửi thầm thế nào đi nữa, cũng vẫn phải cố gắng duy trì trật tự.

Rất nhanh, hàng ngũ lộn xộn bắt đầu trở nên ngay ngắn trật tự.

Vô số người được chia thành hàng để tiến về phía trước.

Cuối cùng cũng tới nơi.

Phía trước lờ mờ, vẫn đang tản ra ánh sáng mờ ảo.

Flycam lập tức nhắm ngay vào vật thể phát sáng, làm một cái quay cận cảnh.

Nhưng vẫn không thể nhìn rõ vật ở bên trong.

"Cái này, rốt cục là gì vậy?"

"Không biết nữa."

Mọi người nghị luận sôi nổi, ngăn cũng không ngăn được lòng hiếu kỳ.

Trên thực tế, ngay cả người trong cuộc Quý Vô Tu.

Cũng không biết bên trong vật phát sáng rốt cục là thứ gì.

Y chỉ biết, thứ này chính là vật chứng kiến theo như lời hệ thống nói.

Mọi người chỉ cần khế ước với thứ này, liền tương đương ở trước mặt mình khế ước, sau đó ở giữa khấu trừ điểm bán manh tương ứng là được.

Quý Vô Tu tưởng tượng tới số điểm bán manh cần để ký khế ước, lại không nhịn được run rẩy cả người.

Y thật sự sợ hãi.

Dù sao lúc mới đặt ra quy tắc, cũng đã tiêu tốn gần 70 triệu điểm bán manh.

Trong đó có cả loa thế giới.

Chỉ nghĩ thôi, đã cảm thấy đau thịt.

Điểm bán manh y cực cực khổ khổ tích cóp ra, cứ như vậy không còn.

Không còn.

Hệ thống cảm nhận được tâm lý dao động vô cùng mãnh liệt của Quý Vô Tu, lập tức liền hết chỗ nói hồi lâu, nói: [Ký chủ, ngài trước mắt còn có hơn 100 triệu điểm bán manh."

Quý Vô Tu đương nhiên biết: "Ngươi không hiểu, thế giới này có nhiều người như vậy, mỗi người đều lấy đi mấy chục điểm bán manh."

Nhìn thì ít, nhưng tích tiểu thành đại.

Số người ký kết khế ước nhiều, như vậy số điểm cần tiêu hao thực sự rất đáng sợ.

Hệ thống lại lần nữa trầm mặc hồi lâu, chỉ đành cổ vũ nói: "Nỗ lực mở rộng lực ảnh hưởng và mức độ nổi tiếng, tin tưởng sớm muộn gì có một ngày, ký chủ ngài sẽ có được điểm bán manh dùng đến bất tận."

Quý Vô Tu buồn bã nói: "Nói dễ hơn làm."

Hệ thống chỉ cười không nói.

Trên đời này có rất nhiều phương pháp kiếm điểm bán manh.

Chỉ xem ký chủ có tìm được hay không thôi.

Đương nhiên Quý Vô Tu không biết lúc này hệ thống đang suy nghĩ điều gì, y chỉ hơi khẩn trương bò dậy, chuẩn bị tìm người điều tra tình hình bên ngoài hiện tại ra sao.

Đi được một lúc.

Qúy Vô Tu bỗng cảm thấy ngạc nhiên.

Xung quanh sao không có một bóng người nào vậy.

Ngay cả thú biến dị cũng không thấy đâu.

Đặc biệt là đầu lão hổ kia, ngày thường thích ăn vạ nhất, còn hay vui vẻ lạ thường, kết quả sao cũng không thấy bóng dáng rồi.

Quái lạ.

"Rốt cục đi đâu hết rồi?" Quý Vô Tu mặt ngơ ngác, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Ngươi nói xem."

Giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, mang theo một chút nghiến răng nghiến lợi.

Quý Vô Tu lại lần nữa ngơ ngác vài giây, cuối cúng mới nhận ra điều gì, nhanh chóng quay đầu, nói với người đàn ông mặt vô biểu tình: "Sao ngươi lại tới đây?"

Otis tức đến bật cười: "Sao? Ta không được tới đây?"

Quý Vô Tu lập tức chột dạ, nhỏ giọng nói: "Có thể tới, có thể tới."

Khát vọng sống mãnh liệt.

Khiến y cam nguyện từ bỏ tất cả tiết tháo.

Cũng không ăn được.

Otis đi tới, xách cục cưng nhỏ lên, hung hăng vỗ vài cái lên cái mông đầy đặn của cục cưng nhỏ, cũng không quan tâm cục cưng nhỏ liều mạng giãy giụa cầu xin, lạnh giọng quở mắng: "Lá gan càng ngày càng to có đúng không, ta đã dạy ngươi thế nào?"

Quý Vô Tu nước mắt lưng tròng.

Đương nhiên, đây cũng không phải vì đau.

Dù sao da thịt của y từ trên xuống dưới đều rất dày, hoàn toàn có thể chống lại tác động từ bên ngoài.

Càng đừng nói là cái bộ phận mông khiến người khó lòng mở miệng này.

Lại càng dày không thể tưởng tượng.

Nhưng nước mắt Quý Vô Tu đều sắp chảy ra, thứ nhất là vì Otis lúc này thoạt nhìn thực sự tức giận.

Y chưa từng thấy bộ dáng Otis đáng sợ như vậy.

Liền liều mạng nặn ra nước mắt, ý đồ xin tha.

Otis vẫn lạnh như băng, mắng: "Thu nước mắt của ngươi lại, chiêu trò này của ngươi căn bản không có tác dụng."

Nhưng Quý Vô Tu lại không nhịn được sững người một cái.

Như đang nghiêm túc nghe cái gì đó.

Rồi sau đó lộ ra vẻ mặt cực kỳ vi diệu.

Có may mắn, cũng có một tia sung sướng ngầm.

Dường như rất đắc ý mị lực vô biên của mình, chỉ một tí nước mắt, đã có thể khiến Otis mặt ngoài chay mặn không ăn, nhưng trong lòng lại không ngừng cống hiến bán manh.

Cái gọi là tâm khẩu bất nhất.

Chính là như vậy.

Nhưng rất nhanh Quý Vô Tu liền điều chỉnh tốt trạng thái, không lộ ra một chút đắc ý nào, giả vờ không biết gì cả, nước mắt lưng tròng, vô cùng đáng thương nói: "Ta biết sai rồi, ngươi đừng đánh, nếu ngươi đánh đau tay, ta sẽ đau lòng."

Một loạt lời âu yếm quan tâm tùy tiện nói ra.

Không khí dường như lập tức ngừng đọng lại.

Quý Vô Tu lập tức đỏ bừng mặt, ảo não không thôi.

Đều do mình miệng tiện.

Cư nhiên nói ra những lời như vậy.

Otis mặt ngoài vẫn lạnh như băng, nhưng đáy mắt lại không nhịn được hiện lên một tia giễu cợt và buồn cười.

Hắn thật sự không ngờ, cục cưng nhỏ cư nhiên có thể nói ra những lời như vậy, tuy nghe vào có vẻ buồn nôn, nhưng kỳ diệu là, lại khiến tức giận trong lòng mình bình ổn trở lại.

Hơn nữa bộ dáng ảo não của cục cưng nhỏ lúc này.

Lại càng đáng yêu.

Đáng yêu tới mức khiến Otis hận không thể ôm cục cưng nhỏ vào lòng xoa nắn một trận.

Để biểu đạt sự kích động trong lòng.

Nhưng trước mắt, việc quan trọng nhất là giáo huấn cục cưng nhỏ.

Cho nó biết đúng sai.

"Nói xem, ngươi sai ở đâu?" Otis lắc lư cục cưng nhỏ, cười lạnh nói.

Quý Vô Tu lập tức mắc kẹt.

Sao y biết mình sai ở đâu chứ?

Nhưng nhìn sắc mặt càng ngày càng đen của Otis, Quý Vô Tu vội vàng nói: "Ta đã biết, ta sai ở chỗ không nên gây ra động tĩnh lớn như vậy."

Nghĩ xem.

Nguyên nhân khiến Otis tức giận, nhất định là cái này!

Sắc mặt Otis càng đen hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Biết còn đi làm?"

Quý Vô Tu rụt rụt đầu, vô cùng đáng thương nói: "Ta chỉ là.....muốn bảo vệ chúng nó."

Otis đột nhiên sửng sốt, tất cả tức giận lập tức tiêu tan, hóa thành một tiếng thở dài.

Đúng vậy.

Hắn xoa xoa đầu cục cưng nhỏ: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, biết nên làm như thế nào chứ?"

Quý Vô Tu rất là nghiêm túc suy nghĩ, chần chừ nói: "Về sau nghiêm túc nghe lời ngươi?"

Otis vừa lòng gật đầu, mặt vô biểu tình, nhưng tâm lý lại vô cùng vui vẻ nói: "Ngoan, như vậy chúng ta đi thôi."

Quý Vô Tu ngơ ngác: "Đi......đi đâu?"

Otis lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường: "Tự nhiên là đi ký kết khế ước."

Hắn muốn buộc chặt cục cưng nhỏ vào bên người.

Sau đó cố gắng sống thật lâu.

Như vậy cục cưng nhỏ sẽ vĩnh viễn chỉ thuộc về mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv