Khi thứ mình để ý lại luôn nhớ nhớ nhung nhung người khác.
Trái tim vào khoảnh khắc đó, sẽ trở nên cực kỳ đau đớn.
Giống như hàng nghìn cái kim không ngừng đâm xuống.
Lặp đi lặp lại.
Đẩy người ta vào vực sâu tuyệt vọng.
Trái tim Ellen như tro tàn, ngày này, sẽ là giây phút đau khổ nhất cả đời này.
Quý Vô Tu đầy mặt không thể hiểu được.
Người này không có việc gì lộ ra vẻ mặt thất tình như vậy làm gì?
Nhưng mà, cho dù có thống khổ.
Điều mà Ellen tâm tâm niệm niệm, vẫn là độc nhãn lang.
Cho dù trái tim lúc này đau như cắt.
Cũng chỉ để ý tới an nguy của độc nhãn lang.
Chiến đấu rơi vào trạng thái khẩn trương, dường như rất nhanh sẽ phân ra thắng bại.
Dù độc nhãn lang mất đi tuổi trẻ và lực lượng.
Nhưng kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm lắng đọng lại, cùng với bản lĩnh bình tĩnh vững vàng, khiến nó dần dần chiếm thế thượng phong.
Tân lang vương lập tức trở nên hoảng loạn.
Nó vẫn luôn cảm thấy bản thân sẽ thắng lợi.
Lần trước có thể dễ dàng đánh bại con sói già này.
Như vậy lần này cũng sẽ có thể.
Nhưng hiện tại, vì sao lại là con sói già này chiếm cứ thượng phong?
Tựa hồ rất nhanh sẽ đánh bại mình.
Tân lang vương hoảng loạn không thôi, bắt đầu càng tức đến hộc máu, liều mạng tấn công độc nhãn lang.
Nhưng cán cân thắng lợi, bắt đầu nghiêng về phía độc nhãn lang.
Cuối cùng, khoảnh khắc độc nhãn lang mạo hiểm trấn áp tân lang vương, thế giới trở nên tĩnh.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc trở thành bài ca chủ đề lúc này.
Trong mắt độc nhãn lang lúc này, không có vui sướng khi thắng lợi, càng không có cái gì gọi là hận.
Dường như trong khoảnh khắc thắng lợi đó.
Nó buông xuống tất cả mọi thứ.
Nó cảm thấy, mình tựa hồ tìm được thứ cần tìm rồi.
Tân lang vương thất kinh.
Nó cư nhiên thua con sói già này.
Nó cư nhiên thua.
Sao có thể thua được.
Rõ ràng lần trước, đã rất dễ dàng đánh bại con sói già này.
Độc nhãn lang gắt gao áp chế tân lang vương, thấp giọng phát ra tiếng cảnh cáo.
Người ở đây, cũng không biết độc nhãn lang nói gì.
Chỉ có duy nhất Quý Vô Tu nghe hiểu.
Độc nhãn lang đang cảnh cáo tân lang vương, cảnh cáo nó không được thương tổn nhân loại nào đó tên là Ellen.
Mà nơi này, cũng sẽ nhường cho tân lang vương.
Nó khinh thường tranh đoạt mấy thứ này.
Cuối cùng độc nhãn lang lại tốt bụng nhắc nhở tân lang vương, phải cẩn thận nhân loại kia.
Bởi vì lúc trước, nó đã bị nhân loại này vứt bỏ.
Có lẽ tân lang vương, cũng sẽ gặp phải kết cục như vậy.
Sau khi nói xong.
Độc nhãn lang liền buông lỏng tân lang vương ra, nó quay đầu, ngơ ngẩn nhìn nhân loại trước mắt.
Thời gian trước.
Không có lúc nào nó không muốn rời đi tìm người đàn ông này.
Nhưng hiện tại.
Nó chỉ muốn ở lại bên cạnh nhân loại này.
Đây mới là điều mình muốn.
Tân lang vương lăn long lóc bò dậy, nó vẫn cực kỳ không cam lòng, ngao một tiếng xông lên đánh lén độc nhãn lang.
Một hai phải đưa đối phương vào chỗ chết.
Độc nhãn lang căn bản không kịp phản ứng, mắt thấy liền phải bị tân lang vương đánh lén thành công.
Mặt đất đột nhiên trồi lên, dây leo chui ra từ bên trong, nhanh chóng sinh sôi quấn quanh người tân lang vương.
Tân lang vương đánh lén thất bại, liều mạng ở giãy giụa trong đám dây leo.
Người ở đây, còn ai không rõ đây là do ai làm.
Độc nhãn lang chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, đã bị Ellen vội vàng chạy tới ôm chặt lấy, hoảng hốt nói: "Còn may không có vấn đề gì."
Độc nhãn lang sửng sốt, sau một hồi mới nhẹ nhàng dựa đầu lên vai Ellen.
Nhìn một màn ấm áp như vậy.
Quý Vô Tu không nhịn được lộ ra một nụ cười nhẹ.
Vẻ mặt Ngô Văn Mạt cứng đờ, mau chóng làm ra vẻ hoảng sợ, tỏ vẻ còn may độc nhãn lang không có việc gì, nếu không gã nhất định sẽ rất thương tâm.
Không thể không nói, kỹ thuật diễn của Ngô Văn Mạt rất là chân thực.
Nếu không phải nghe hiểu đối thoại giữa độc nhãn lang và tân lang vương, chỉ sợ Quý Vô Tu cũng không nhịn được tin lời Ngô Văn Mạt nói.
Chỉ đáng tiếc.....
Người làm chuyện xấu, tuyệt đối không xứng có được thú biến dị.
Ellen hoàn toàn không biết chân tướng sự thật, sau khi bình ổn lại cảm xúc, cậu vẫn lựa chọn buông tay, để độc nhãn lang đi lựa chọn những điều mình muốn.
Cậu căn bản không biết, điều độc nhãn lang muốn, cũng không phải đi theo bên cạnh Ngô Văn Mạt.
Nó liều mạng chiến đấu với tân lang vương, là vì muốn bảo vệ Ellen mà thôi.
Độc nhãn lang cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa.
Nó không để ý tới tân lang vương đang không ngừng gào rống, nghiêm túc nhìn Ngô Văn Mạt, nghĩ tới thời gian đã từng chung sống với đối phương, cùng với khoảnh khắc gã không chút do dự vứt bỏ mình.
Cuối cùng hình ảnh dần dần thay đổi.
Có nhân loại, cho mình ấm áp mà mình chưa bao giờ cảm nhận được.
Hắn sẽ nhớ mang đồ ăn ngon cho mình.
Sẽ dẫn mình ra ngoài chơi.
Sẽ là người đầu tiên bảo vệ mình, cho dù vì thế mà bị thương.
Mà nó, cũng chỉ muốn ở lại bên cạnh nhân loại này.
Độc nhãn lang không lưu luyến quay đầu, gầm nhẹ một tiếng với Ellen.
"Ngao ô."
- - Chúng ta về nhà đi.
Ngải Khoa tự cho là độc nhãn lang đang muốn tạm biệt mình, cái mũi chua xót, trong lòng càng thêm co rút đau đớn, lại còn cứng rắn lộ ra nụ cười, xoa đầu độc nhãn lang: "Vậy ngươi phải sống tốt ở nơi này nhé, nhớ rõ đừng quên ta."
Nói rồi, cậu đứng lên, đầy nghiêm túc nhìn Ngô Văn Mạt, muốn dặn dò gì đó.
Nhưng nghĩ tới người này, mới là chủ nhân thực sự của độc nhãn lang.
Nói không chừng thời gian ở chung của đối phương và độc nhãn lang, còn lâu hơn mình.
Cậu lấy đâu ra tư cách để nói những điều đó.
Môi mấp máy vài cái.
Cuối cùng mím chặt.
Nhưng đáy mắt tràn ngập lưu luyến và lo lắng.
Cậu rất lo lắng độc nhãn lang ở nơi này sẽ bị tân lang vương bắt nạt.
Lúc này Quý Vô Tu mới hậu tri hậu giác phát hiện hướng đi của sự việc có gì đó sai sai.
Độc nhãn lang cũng không muốn ngây ngốc thêm ở đây, nó cắn ống quần Ellen, thấp giọng gầm gừ.
Thúc giục mau rời khỏi nơi này.
Nó không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.
Ellen lúc này tựa hồ nhận ra điều gì đó không đúng.
Cậu vô cùng chần chứ nói: "Ngươi muốn đi cùng ta sao?"
Lời tuy hỏi ra như vậy, nhưng vẫn tràn ngập thiếu tự tin.
Hiển nhiên ngay cả bản thân cậu cũng không tin.
Quý Vô Tu không nhịn được nhắc nhở Ellen: "Nó chính là muốn đi theo ngươi."
Ellen bỗng nhiên sửng sốt, có chút khó có thể tin nổi: "Sao lại vậy?"
Nó sao có thể muốn đi cùng mình.
Nhưng nhìn bộ dáng bức thiết muốn kéo cậu đi của độc nhãn lang, Ellen dù có ngu ngốc hơn nữa cũng hiểu được ý tứ của độc nhãn lang muốn biểu đạt lúc này.
Ellen rất vui sướng, nhưng lại cảm thấy giống như nằm mơ, giả dối khiến người muốn tin tưởng.
Cuối cùng Quý Vô Tu cũng có chút không nhìn nổi, mau chóng đẩy đẩy Ellen: "Đừng lằng nhằng nữa, mau đi đi."
Ellen theo bản năng liếc nhìn Ngô Văn Mạt, dường như có chút do dự.
Dù sao chủ nhân thực sự là Ngô Văn Mạt.
Quý Vô Tu không nhịn được cười lạnh một tiếng, nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất mang con sói này đi, nếu ngươi không muốn nó chết ở trên đường vào ngày mai."
Lời này vừa nói ra.
Ellen lập tức sửng sốt.
Tuy cậu sinh ra ở xóm nghèo, nhưng lại không phải một thằng ngu.
Càng đưng nói, từ nhỏ cậu đã lăn lộn trong nguy hiểm, bản lĩnh nhìn mặt người, càng cao hơn người thường không ít.
Cậu cũng chỉ vì quá tự ti, hơn nữa quá lo lắng cho độc nhãn lang, lúc này mới bị che hai mắt.
Nhưng hiện tại bình tĩnh lại tự hỏi.
Lại có thể phát hiện ra rất nhiều việc kỳ lạ bên trong.
Ngô Văn Mạt, dường như không để ý độc nhãn lang như trong tưởng tượng.
Nếu không sẽ không để hai con sói đánh nhau.
Ellen nhìn Ngô Văn Mạt, hi vọng đối phương đưa ra lời giải thích.
Sống lưng Ngô Văn Mạt phát lạnh, nhưng vẫn bảo trì bình tĩnh, mang theo vẻ mặt dối trá không nhìn ra bất cứ điều gì khác thường: "Các vị đây là có ý gì?"
Ellen nghĩ tới độc nhãn lang, tự ti và yếu đuối trong xương cốt lập tức biến mất, giống như lại trở thành tên côn đồ không sợ trời không sợ đất như trước: "Ngô tiên sinh, hi vọng ngài có thể giải thích về con sói kia."
Ngô Văn Mạt cẩn thận trả lời: "Lúc ấy ta cho rằng độc nhãn lang đã chết, cho nên ta mới tìm một con thú biến dị mới, hi vọng có thể quên được nỗi đau mà độc nhãn lang để lại, hiện tại có thể nhìn thấy nó trở về, ta cũng rất vui vẻ."
Nói rồi, không nhịn được gọi độc nhãn lang.
Nhưng Ellen căn bản không mắc mưu, lại chỉ ra về sau Ngô Văn Mạt định xử trí hai con sói này như thế nào, dù sao ai cũng có thể nhìn ra hai con sói này không ưa nhau.
Ngô Văn Mạt lập tức tỏ vẻ mình sẽ nghĩ cách.
Quý Vô Tu thật sự không nhịn nổi dáng vẻ làm bộ làm tịch của Ngô Văn Mạt, lập tức chỉ ra việc Ngô Văn Mạt đã từng bỏ rơi độc nhãn lang, nguyên nhân là vì ghét bỏ độc nhãn lang không đủ mạnh mẽ, cho nên khi gã lựa chọn vứt bỏ độc nhãn lang, mới lập tức mã bất đình tề lại tìm một tân lang vương.
Ngô Văn Mạt tự nhiên vội vàng phủ nhận.
Nhưng lời Quý Vô Tu nói, không ai sẽ nghi ngờ.
Đương nhiên, để tăng thêm tính chân thực, Quý Vô Tu bắt đầu dò hỏi độc nhãn lang, để nó nói ra sự tình, Quý Vô Tu sẽ phiên dịch lại.
Độc nhãn lang kể lại việc bản thân bỗng nhiên mất đi sức lực, không thể động đậy, sau đó bị Ngô Văn Mạt thả về rừng rậm, không chút lưu tình vứt bỏ mình.
Nó ngàn dặm xa xôi tìm kiếm Ngô Văn Mạt, lại thiếu chút nữa chết ở trên đường.
May mà được Ellen chăm sóc, lúc này mới sống sót.
Mà những việc này, có thể điều tra ra được.
Không biết khi nào, Otis đi ra, sắc bén nói: "Ngươi nói ngươi lo lắng độc nhãn lang, vì sao không tra ra được dấu vết ngươi có tìm kiếm nó? Cho dù phát một cái tin lên mạng cũng được."
Ngô Văn Mạt nghe đến đó, lập tức á khẩu không trả lời được.
Ngay cả một câu giải thích cũng không nói nên lời.
Bởi vì từ đầu tới đuôi, gã chưa từng nghĩ tới việc mình làm sẽ bị bại lộ.
Gã biết sự tình hoàn toàn bại lộ.
Có giải thích như nào cũng vô dụng.
"Đúng, là ta vứt bỏ nó." Ngô Văn Mạt tái mặt thừa nhận mọi việc.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, bình luận điên cuồng đổi mới.
Vô số người đều đang mắng chửi Ngô Văn Mạt bị điên rồi.
Độc nhãn lang đáng yêu như vậy cũng nỡ tổn thương nó.
Quá vô nhân tính.