Đối mặt với dáng vẻ quẫn bách ít khi thấy của Triệu Lợi Binh, quân y bật cười: "Không sao, ta cũng mới vừa xong."
Nói rồi.
Cậu lại nhìn Triệu Lợi Binh từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi lúc này tìm ta có chuyện gì sao?"
Rất ít khi Triệu Lợi Binh sẽ tìm mình vào lúc này.
Hoặc là có chuyện gì đó.
Triệu Lợi Binh như nhớ ra điều gì, đứng dậy nói: "Ta vừa rồi đã hỏi qua ý kiến nó, nó nói rất vui lòng có thể làm ra cống hiến cho thú biến dị."
Quân y nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh hỉ: "Thật sao?"
Cậu cho rằng người thần bí kia căn bản sẽ không đồng ý chứ.
Dù sao không ai muốn lộ ra điểm đặc biệt của mình.
"Vậy khi nào hắn tới?" Quân y vội vàng hỏi.
Triệu Lợi Binh nghĩ lại thói quen sinh hoạt của con thú biến dị kia, rất chần chừ nói: "Cái này.....hình như không rõ lắm."
Dù sao nó suốt ngày hoặc là ăn cơm, hoặc là đang ngủ, hoặc là đang phát sóng trực tiếp.
Sắp xếp thời gian chặt chẽ hết sức.
Quân y suy đoán có lẽ người này bận làm việc, liền tỏ vẻ lý giải: "Ta hiểu rồi, ta có rất nhiều thời gian, có thể chờ hắn khi nào rảnh thì tới đây."
Triệu Lợi Binh gật gật đầu, đứng lên nói: "Ta sẽ chuyển lời, vậy ta đi trước."
Quân y nhanh chóng đổi áo khoác nói: "Cùng đi thôi, ta cũng hoàn thành thí nghiệm rồi."
Triệu Lợi Binh sửng sốt: "A? Được."
Hai người bước chậm trên con đường đá nhỏ, một đường không nói chuyện, chỉ có ấm áp nhàn nhạt quanh quẩn tại bên người.
*********
Sáng sớm hôm sau.
Quý Vô Tu ngáp một cái, mơ mơ hồ hồ bò dậy tới bờ sống súc miệng.
Cho dù là mùa nóng bức, nước sông vẫn lạnh lẽo.
Quý Vô Tu bị nước sông mát lạnh làm giật mình, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tán không còn một mảnh.
Dựa theo kế hoạch đã định.
Sau khi Quý Vô Tu cơm nước xong, sẽ cùng Triệu Lợi Binh đi tới phòng thí nghiệm, nói cho quân y việc mình có thể nói chuyện.
Nhưng có một việc, rất nhanh liền đánh vỡ không khí yên lặng của trang viên.
*******
Nói thật ra, hắn rất thích công việc này.
Không cần suy nghĩ nhiều.
Cũng không cần phải sống cuộc sống đáng sợ như trước.
Nhưng đôi khi, hắn cũng thường xuyên cảm thấy cô đơn.
Hơn nữa cũng cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống bình yên không hề có tí gợn sóng nào như vậy.
Nhưng đến một ngày.
Otis hạ lệnh xây dựng vườn thú.
Bỏ một khoản tiền lớn xây dựng vườn thú gây ra chấn động cho tất cả người trong trang viên.
Cũng kể cả hắn.
Có đôi khi hắn cũng không biết Otis suy nghĩ điều gì.
Cư nhiên vì một con thú biến dị mà làm ra thay đổi lớn như vậy.
Nhưng hiện tại lại khác.
Trang viên đã từng lạnh lẽo, hiện giờ tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Đám người hầu đã từng ích kỷ, cũng bị thú biến dị cảm nhiễm trở thành nhiệt tình ấm áp.
Ngay cả nhóm bảo an.
Cũng như vậy.
Đương nhiên.
Bên trong còn bao gồm cả mình.
Hắn và một con thú biến dị thành lập tình cảm sâu đậm.
Quan trọng nhất là, con thú biến dị này rất khác biệt.
Cực kỳ khác biệt.
Nó không giống như những con thú biến dị khác khiến người ta thích.
Cho dù lão hổ, cũng đều có thể được rất nhiều người hầu trong trang viên yêu thích.
Duy chỉ có nó.
Mọi người đều biết tính tình nó rất tốt.
Nhưng vẫn không dám tới gần.
Đặc biệt là bề ngoài của nó.
—— Càng không liên quan tới cái từ uy phong lẫm liệt.
Mọi người khi nghĩ tới nó, chỉ cảm thấy không rét mà run.
Nhưng Lâm Húc Đông lại cảm thấy, nó là con thú biến dị —— tốt nhất trên đời này.
Bên trong vẻ ngoài nhìn có vẻ lạnh lùng của nó, lại có một trái tim rực lửa.
Hắn đặt cho con trăn này một cái tên.
Gọi là Dạ.
Vảy nó màu đen.
Khi nó ẩn mình trong đêm tối, cho dù là thú biến dị lợi hại nhất cũng không thể phát hiện ra tung tích của nó.
Hành động yên lặng không một tiếng động.
Rồi lại có thể lập tức giết chết kẻ địch.
Máu lạnh.
Ánh mắt cũng lạnh.
Nhưng hắn vẫn rất yêu Dạ.
Dạ rất ít khi thể hiện cảm xúc và tâm tình của mình.
Khi những con thú biến dị khác tâm trạng không tốt, sẽ làm ra phản ứng tương ứng.
Để người lập tức hiểu được.
Nhưng Dạ thì khác.
Đại đa số thời gian, nó đều cuộn người nằm một chỗ không nhúc nhích.
Có đôi khi còn không phân biệt rõ nó đang ngủ hay đang tự hỏi.
Nhưng thời gian gần đây.
Dạ đã biết cách dùng đuôi để biểu đạt cảm xúc.
Khi nó lắc chóp đuôi nhỏ, đầu ngẩng lên cao cao.
Lâm Húc Đông sẽ biết, Dạ đang đói bụng.
Khi nó lắc chóp đuôi nhỏ, chậm rãi bò tới chỗ mình.
Lâm Húc Đông biết, Dạ muốn được ôm.
Nhưng dạo này.
Dạ trở nên rất kỳ lạ.
Nó không giống như trước, an tĩnh cuộn mình lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Lâm Húc Đông.
Nó hiện tại, thường xuyên trốn đi một mình.
Có đôi khi Lâm Húc Đông cũng không tìm thấy nó.
Có đôi khi những con thú biến dị khác muốn tới gần Dạ, lại bị Dạ quất cho một đuôi đuổi đi.
Tuy không đau.
Nhưng thông qua hành vi này.
Là có thể nhìn ra Dạ trở nên nóng nảy rất nhiều.
Lâm Húc Đông suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không đoán được vì sao Dạ lại biến thành như vậy.
Hắn tràn đầy lo lắng ngồi ở kia, thở ngắn than dài.
Dường như khi Dạ xuất hiện, cuộc sống của hắn cũng trở nên muôn màu muôn vẻ.
Mỗi ngày chỉ cần có thể ở cùng nó, ngày tháng đều trở nên có ý nghĩa.
Nhưng hiện tại.
Dạ bắt đầu trốn tránh mình, tính tình cũng trở nên nóng nảy.
Một người bảo an khác an ủi: "Hay là đi tìm quân y kiểm tra thân thể cho Dạ đi."
Tất cả bảo an đều biết.
Con trăn kia.
Cực kỳ thích Lâm Húc Đông.
Mỗi ngày, nó cơ hồ thời thời khắc khắc đều phải quấn trên người hắn.
Hiện giờ con trăn kia trở nên khác thường như vậy, tuyệt đối đã xảy ra vấn đề.
Lâm Húc Đông gật gật đầu, vội vàng nói: "Ta đây liền đi."
*******
Lâm Húc Đông không hề chậm trễ, trực tiếp tới tìm quân y, hơn nữa kể lại toàn bộ sự việc cho quân y nghe.
"Tại sao lại như vậy?" Quân y buông dụng cụ trong tay, đi tới trước mặt Lâm Húc Đông mặt đầy ưu sầu: "Nó như vậy liên tục trong mấy ngày rồi?"
Hành vi này thật sự quá khác thường.
Lâm Húc Đông khổ sở nói: "Đã liên tục một tuần."
Sắc mặt quân y có chút không tốt, trách cứ: "Sao không mang tới tìm ta sớm hơn?"
Lâm Húc Đông bất đắc dĩ nói: "Ban đầu ta không nhận ra hành vi khác thường của nó."
Quân y cũng biết lúc này có trách cứ không có tác dụng gì.
Dù sao con trăn kia đã xảy ra chuyện.
Người khổ sở nhất trong viên, tất nhiên là Lâm Húc Đông, hắn là người duy nhất có quan hệ tốt với con trăn kia.
"Đừng quá khẩn trương, có lẽ là nó muốn lột da, tâm tình không tốt lắm." Quân y trấn an: "Lát nữa mang nó tới chỗ ta kiểm tra xem."
Lâm Húc Đông gật gật đầu: "Vậy ta liền tìm nó."
Quân y cũng không có giữ hắn, lên tiếng thúc giục: "Vậy đi nhanh lên."
Lâm Húc Đông vội vàng mà đến, lại vội vàng rời đi.
Nhưng trang viên lớn như vậy.
Ai biết con trăn kia hiện giờ trốn ở nơi nào chứ.
Bất đắc dĩ, Lâm Húc Đông chỉ có thể đi tìm Triệu Lợi Binh, kể lại rõ ràng sự tình cho anh, hơn nữa xin giúp đỡ: "Hiện tại chỉ có thể thông qua camera giám sát mới tìm được nó."
Sắc mặt Triệu Lợi Binh ngưng trọng gật đầu: "Đừng nóng vội, ta đi tìm ngay đây."
Trang viên tuy lớn.
Nhưng trí não cũng không phải ăn chay.
Tìm kiếm mục tiêu căn bản không cần Triệu Lợi Binh xem từng video một, mà trực tiếp cho trí não tiến hành phân tích đối chiếu.
Trải qua quá trình phân tích nhanh chóng, trí náo trực tiếp đưa ra vị trí cụ thể.
Lâm Húc Đông lập tức động thủ: "Ta đi qua ngay."
Triệu Lợi Binh vội vàng gọi Lâm Húc đông lại, nói: "Ta và ngươi cùng đi."
Lâm Húc Đông bản năng muốn từ chối.
Dù sao Triệu Lợi Binh còn có việc khác cần làm.
Nhưng Triệu Lợi Binh lại xua tay, kiên quyết nói: "Tình huống của nó hiện tại khác thường như vậy, tính cách cũng trở nên nóng nảy như thế, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì thì sao, thêm một người cũng thêm một sự giúp đỡ."
Lâm Húc Đông sửng sốt, rồi sau đó gật đầu: "Cảm ơn."
Rất nhanh.
Hai người lập tức cất bước đi tới mục tiêu đã định.
Khu vườn nhỏ hoàn cảnh yên tĩnh.
Hòn non bộ nước chảy róc rách.
Nhưng trong hòn non bộ, cất giấu một con trăn khổng lồ.
Nó hoàn mỹ che giấu bản thân, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn không trung....
Không ai có thể hiểu, cũng không ai biết.
Giờ phút này, nó tuyệt vọng và thương tâm tới mức nào.
Càng ở chỗ này, nó lại càng hiểu sự khác biệt của bản thân và những con thú biến dị khác như thế nào.
Nó không hâm mộ những con thú biến dị khác có thể tương tác với nhân loại.
Cũng không hâm mộ chúng nó có thể được nhân loại yêu thích.
Nhưng mà.
Nó rất hâm mộ những con thú biến dị đó, có thể dễ dàng dùng tiếng kêu biểu đạt vui buồn tức giận.
Có thể nghe được tiếng nhân loại kêu gọi.
Nó rất hâm mộ những con thú biến dị đó, có thể dễ dàng nhìn thấy nhân loại vui buồn tức giận.
Có thể nhìn thấy nhân loại tươi cười.
Mà tất cả những thứ này.
Nó không có.
Nó không nghe thấy nhân loại gọi tên mình.
Tất cả những gì nó nghe thấy chỉ là chấn động phát ra từ vùng bụng.
Nó không nhìn thấy dáng vẻ mỉm cười của nhân loại khi nhìn mình.
Tất cả những gì nó nhìn thấy chỉ là một thế giới đủ mọi màu sắc rực rỡ và trái tim nóng cháy đập rộn ràng của người kia.
Đó là điều nó thích nhất.
Vì sao nó lại là một con trăn chứ?
Trăn biến dị cuộn mình thành vòng, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng lạnh, giống như lạnh đến mức máu sắp bị đông lại.
Nó chỉ là một động vật máu lạnh.
Chỉ có thể liều mạng truy đuổi ánh mặt trời.
Liều mạng truy đuổi độ ấm từ thân thể của người kia.
Tâm trạng của trăn biến dị cực kỳ bi thống, thậm chí còn muốn khóc.
Nhưng mà....ngay cả khóc nó cũng không làm được.
Thật là một con trăn đáng thương.
Nó lạnh lùng nghĩ.
Thế giới yên tĩnh một mảnh.
Nhưng trên mặt đất lại truyền tới chấn động quen thuộc.
Nó lập tức có thể đoán ra chấn động này là gì.
Hai nhân loại đang nhanh chóng chạy tới gần mình.
Một người trong đó.
Là nhân loại mà mình thích nhất kia.
Trăn biến dị yên lặng cuộn chặt thân thể hơn.
Thật buồn.
Đừng tim ta nữa.
Để ta cứ bị đông chết ở trong hòn non bộ này đi.
Nhưng hai người đã sớm biết nơi ẩn nấp của trăn biến dị, lập tức vào thẳng bên trong hòn non bộ, ý đồ mang con trăn kia ra.
Nhưng khi Triệu Lợi Binh chuẩn bị làm như vậy.
Lâm Húc Đông lại nhịn không được sửng sốt.
Hắn kéo Triệu Lợi Binh, chậm rãi lắc đầu.
Tiếp tục dừng ánh mắt trên người con trăn kia, ánh mắt trở nên phức tạp khổ sở.
Không biết vì sao.
Hắn theo bản năng, cảm thấy hình như Dạ đang buồn.
Cho dù nó lúc này vẫn không nhúc nhích, yên lặng cuộn thân thể thành một vòng hương.
"Dạ....." Lâm Húc Đông nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trăn biến dị tên là Dạ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng tỏa định bóng người màu vàng xanh trước mắt.
Lâm Húc Đông chậm rãi tới gần: "Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi gặp bác sĩ, được không?"
Dại vẫn lạnh như băng nhìn chăm chú vào Lâm Húc Đông.
Chấn động truyền tới bụng liên tục không ngừng.
Nhưng lại không nghe thấy gì cả.
Cũng không hiểu.
Trăn biến dị bỗng nhiên cúi đầu, khổ sở tới mức lại muốn rơi lệ.
Cảm xúc đau buồn lan tràn đến trái tim.
Thậm chí khiến nó cảm thấy không thể hít thở, thống khổ tới mức muốn lớn tiếng gào khóc.
Nhưng.
Nó cũng chỉ có thể phun phun xà tín.
Chỉ thế mà thôi.
Nhìn xem.
Từ sau khi nó tiến hóa thành thú biến dị, đã học được cách tự hỏi, học được đau khổ.
Nó cũng sống càng thêm thống khổ hơn trước kia.
Lâm Húc Đông thử lại gần, cuối cùng sờ sờ đầu trăn biến dị, cảm xúc lạnh băng trơn trượt ập tới, giống như rút đi cái khô nóng của mùa hè.
Trăn biến dị vẫn đắm chìm trong bi thương không thể tự kiềm chế.
Nó nhìn nhân loại kia tới gần mình, thông qua động tác thăm dò thật cẩn thận của nhân loại này, liền suy đoán ra hắn tựa hồ đang lo lắng sợ hãi mình tức giận.
Trăn biến dị có chút mơ hồ.
Nhưng khi cảm nhận được nhân loại này dịu dàng vuốt ve, nó lại một lần nữa cuộn lại cơ thể, không bao giờ muốn chạm vào ấm áp nữa.
Nhưng Lâm Húc Đông lại thử khiêng trăn biến dị lên, miệng cũng không ngừng nói: "Ta mang ngươi đi gặp bác sĩ, ngươi rất nhanh sẽ tốt thôi."
Trăn biến dị lạnh như băng treo cái đuôi của mình trên người Lâm Húc Đông.
Thật khiến trăn buồn rầu.
******
Quân y đọc bệnh án, cau mày nghi hoặc nói: "Ngươi chắc chắn nó bị bệnh sao?"
Lâm Húc Đông ngẩn người, gật đầu nói: "Chắc chắn, thời gian này nó thực sự không ổn."
Quân y lẩm bẩm: "Vậy thì thật lạ, từ kết quả kiểm tra, tình trạng thân thể của nó rất tốt, đều rất khỏe mạnh."
Vào lúc này.
Mọi người sửng sốt.
Hiển nhiên có hơi không hiểu chuyện trước mắt là như thế nào.
Đột nhiên, quân y như nhớ ra điều gì, hỏi Triệu Lợi Binh đang đứng bên cạnh: "Không phải ngươi quen biết người có thể nghe hiểu thú biến dị nói chuyện sao? Có thể mời hắn tới đây hỗ trợ hỏi xem con trăn này là bị làm sao?"
Triệu Lợi Binh khó xử nói: "Vậy ta sẽ đi hỏi một chút."
Quân y gật đầu: "Được."
Triệu Lợi Binh gật gật đầu với Lâm Húc Đông, lại lần nữa rời đi.
Trong phòng thí nghiệm.
Quân y tiếp tục kiểm tra đo lường, thường thường lẩm bẩm: "Thật là kỳ lạ."
Lâm Húc Đông cũng cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn con trăn biến dị vì nóng nảy mà không ngừng uốn éo, tâm trạng càng thêm nặng nề.
Dạ.....
Ngươi rốt cục làm sao vậy?
******
Triệu Lợi Binh tìm được Quý Vô Tu, kể lại hoàn chỉnh tình trạng của trăn biến dị cho y nghe: "Cho nên quân y muốn mời ngài tới đó hỏi nó một câu xem nó làm sao."
Quý Vô Tu vừa gặm táo vừa nói: "Đi, chúng ta đi luôn thôi."
Bệnh của trăn biến dị quan trọng hơn.
Y quyết không thể chậm trễ.
Một người một gấu trúc vội vàng chạy tới, trên đường dường như Triệu Lợi Binh nghĩ tới điều gì, dừng chân nói: "Xong rồi, Lâm Húc Đông còn ở bên trong, nếu ngươi đi qua chẳng phải sẽ bị lộ?"
Quý Vô Tu nhún nhún vai: "Vậy ngươi có thể để Lâm Húc Đông tạm thời tránh đi."
Triệu Lợi Binh sửng sốt, rồi sau đó gật đầu: "Ý kiến hay, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Mệt cho anh còn là con người.
Kết quả còn không suy nghĩ chu đáo bằng thú biến dị.
Khi sắp tới phòng thí nghiệm, Quý Vô Tu liền dừng lại: "Đi đi, được thì gọi ta."
Triệu Lợi Binh gật đầu, tiếp tục đi vào phòng thí nghiệm.
Đẩy cửa ra.
Người trong phòng thí nghiệm không khỏi ngẩng đầu, bản năng đem ánh mắt dừng ở phía sau Triệu Lợi Binh.
Nhưng rất nhanh, bọn họ lại thấy nghi hoặc.
Người đâu?
Quân y chưa kịp hỏi ra miệng, Triệu Lợi Binh liền nói trước: "Nó tạm thời không thể bại lộ thân phận của mình, cho nên ngoài quân y ra, những người khác đều tạm thời rời khỏi nơi này đi."
Lâm Húc Đông không nỡ bỏ lại trăn biến dị, lo lắng nói: "Nhưng nếu không có ta, Dạ có thể sẽ sinh ra cảm giác nôn nóng."
Triệu Lợi Binh đáp: "Điều này ngươi yên tâm, nó tuyệt đối có nắm chắc khiến Dạ an an tĩnh tĩnh."
Lâm Húc Đông khẽ cắn môi, gật đầu: "Vậy ta liền đi."
Tuy hắn rất muốn ở lại nơi này, nhưng so với việc có thể để Dạ tốt lên, mọi thứ đều không quan trọng.
Trước khi đi, Lâm Húc Đông sờ sờ trăn biến dị, dỗ dành: "Ở yên đây nhé, ta rất nhanh sẽ tới đón ngươi."
Đến lúc đó ngươi sẽ lại khỏe mạnh, hoạt bát.
Rất nhanh.
Mọi người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Chỉ còn lại quân y.
Còn Triệu Lợi Binh, thì đi ra ngoài đón người.
Quân y có chút khẩn trương nắm lấy tay, cực kỳ tò mò với người thần bí sắp tới này.
Không biết người này.
Vì sao có thể giao tiếp với thú biến dị không hề có chướng ngại.
Nếu có thể biết được chuyện này một cách rõ ràng, có lẽ cậu có thể liên hợp với sói đói nghiên cứu máy phiên dịch tự động, để thú biến dị và con người có thể giao tiếp không hề có chướng ngại.
Chỉ nghĩ tới, cậu liền nhịn không được kích động.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Triệu Lợi Binh dẫn đầu đi vào, nói: "Ta mang nó tới rồi."
Quân y theo bản năng sửa lại cổ áo, điều chỉnh tốt nụ cười đi qua, kết quả giây tiếp theo, liền thấy con thú biến dị đi theo phía sau Triệu Lợi Binh.
Nó mặt đầy vô tội nhìn quân y, chậm rãi tiếp tục đi vào bên trong.
Quân y lại lần nữa nhìn ra ngoài cửa, nhưng nhìn hồi lâu cũng không thấy có ai tiến vào, liền hỏi Triệu Lợi Binh: "Người đâu?"
Cậu thậm chí có hơi tức giận.
Triệu Lợi Binh rõ ràng nói người đã tới.
Nhưng đến bây giờ, ngoài con thú biến dị kia ra, thì nửa bóng người cũng không thấy có.
Triệu Lợi Binh: "......"
Quân y có chút tức giận nói: "Nói đi chứ?"
Triệu Lợi Binh chưa kịp nói gì, một giọng nói non nớt chợt vang lên: "Ta tới rồi."
Quân y thoáng chốc cứng đờ, bản năng dừng tầm mắt về nơi phát ra tiếng nói.
Đó là một con thú biến dị mặt đầy vô tội.
Vẻ ngoài của nó đáng yêu tới mức có thể thay đổi thế giới.
Nhưng điều này cũng không thể che giấu được giọng nói mà cậu vừa nghe được —— đúng là phát ra từ chỗ con thú biến dị này.
Đây nhất định là ảo giác.
Nhưng ai mà ngờ, con thú biến dị kia dường như đoán được ý nghĩ của quân y, lại lần nữa dùng giọng sữa bình tĩnh nói: "Đây không phải ảo giác, cúi đầu nghiêm túc nhìn ta cho kỹ."
Quân y im lặng cúi đầu, nghiêm túc nhìn con thú biến dị mặt vẫn đầy vô tội này.
"Trời ơi, đây nhất định là nằm mơ." Quân y không nhịn được đỡ trán, gục xuống nói.
Quý Vô Tu rất là thương hại nói: "Ta hiểu, dù sao lúc trước khi Triệu Lợi Binh biết ta có thể nói cũng thiếu chút nữa ngã quỵ."
Triệu Lợi Binh chuyên tâm làm bích họa: "......."
Cái này thì liên quan gì tới anh?
Vì sao lại nhắc tới cái việc mất mặt như vậy?!
Không ai biết Triệu Lợi Binh giờ phút này có bao nhiêu suy sụp.
Bởi vì quân y hiện tại cũng đã kề cận sụp đổ!
Lúc trước.
Con thú biến dị này có thể giết chết sâu biến dị cấp 3.
Cậu vẫn bình tĩnh.
Dù sao thế giới to lớn, việc lạ gì cũng có.
Xuất hiện một con thú biến dị lợi hại như vậy, cũng không phải việc gì hiếm.
Vì thế cậu rất bình tĩnh tiếp nhận.
Rồi sau đó.
Con thú biến dị điên cuồng này, lại một lần ấn sâu biến dị cấp 4 trên mặt đất mà chà đạp, xé xác đối phương.
Cậu cũng vẫn bình tĩnh.
Dù sao con thú biến dị này ngay cả sâu biến dị cấp ba còn giết được.
Hiện tại tay không xé xác sâu biến dị cấp 4, thì có là gì.
Vì thế cậu vẫn rất bình tĩnh mà tiếp nhận.
Rồi sau đó.
Con thú biến dị phi thường này, lại một lần nữa ấn sâu biến dị cấp 5 trên mặt đất chà đạp, còn lột da người ta.
Chết cực kỳ thê thảm.
Nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh.
Dù sao ngay cả cấp 4 còn dùng tay xé, thì xé thêm con sâu biến dị cấp 5 cũng có là gì.
Cậu vẫn thực bình tĩnh.
Rồi sau đó nữa....
Con thú biến dị này ấn sâu biến dị cấp 6 trên mặt đất chà đạp, còn có thể biến to biến nhỏ.
Mọi thứ chẳng những chấn động cả thế giới.
Chỉ thiếu chút nữa khiến cậu khiếp sợ mà chết.
Những nghĩ tới con thú biến dị nhiều lần tạo ra kỳ tích này, mọi thứ lại chẳng là gì.
Nhưng cậu vẫn là quá ngây thơ rồi.
Ngàn tính vạn tính cũng chưa từng nghĩ tới —— con thú biến dị trâu bò này, cư nhiên còn mẹ nó có thể nói!!!
Nó chính là kẻ thần bí mà mình cực cực khổ khổ muốn đợi.
Quân y suy sụp run rẩy nắm lấy tay, cảm xúc hoàn toàn đảo lộn, căn bản không thể bình ổn lại được.
Triệu Lợi Binh đỡ quân y đang lung lay sắp ngã, quan tâm nói: "Không sao chứ?"
Quân y yên lặng nuốt một búng máu xuống, cố gắng đứng thẳng thân thể: "Ta không sao."
Còn không phải là một con thú biến dị có thể nói sao.
Có là gì đâu!
Cậu cũng vẫn phải bình tĩnh tiếp thu!
Nhưng nhìn con thú biến dị bình thường ngây ngây ngốc ngốc này.
Quân y vẫn có chút khó tiếp thu.
Con thú biến dị có vẻ ngoài ngốc nghếch đáng yêu nhất trong vườn thú, cư nhiên mới là con thông minh nhất.
Hiển nhiên, nhất định là nó muốn dựa vào bề ngoài ngốc nghếch đáng yêu này, thành công lừa gạt toàn thế giới.
Quý Vô Tu có chút lo lắng nói: "Thật sự không có việc gì chứ?"
Giọng sữa tuy hơi non nớt, nhưng nói ra từng chữ rõ ràng căn bản không nghe ra là từ miệng thú biến dị.
Thiên hạ này rộng lớn, quả nhiên là việc gì cũng có.
Quân y yên lặng uống ngụm nước, mặt đầy phức tạp nói: "Ngươi đã biết nói chuyện từ rất lâu rồi đúng không?"
Đây cũng là việc trước mắt cậu muốn biết nhất.
Con thú biến dị kia ngoan ngoãn gật đầu, mặt đầy vô tội nói: "Từ ban đầu ta đã có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể nói chuyện."
Quân y lại lần nữa lung lay thân thể.
Nhớ tới mình trước kia ngốc nghếch tâm sự rất nhiều việc với con thú biến dị này.
Những bí mật đó.
Từ trước tới nay cậu chưa từng lộ ra cho bất cứ người nào biết.
Kết quả con thú biến dị không hiện sơn lộ thủy này....
Quân y cảm giác mình càng gục ngã.
Cùng lúc đó, quân y lại nghĩ tới tiểu li miêu, không nhịn được khẩn trương hỏi: "Ngoài ngươi ra, thú biến dị khác cũng như vậy sao?"
Ngàn vạn đừng nói với cậu là đúng.
Nếu không về sau cậu thật sự không có cách nào đối mặt với tiểu li miêu.
Quả thực quá ngại ngùng.
Cậu không chỉ một lần nói rất nhiều lời buồn nôn với tiểu li miêu.
Quý Vô Tu nói: "Trước mắt mà nói, chỉ có ta như vậy."
Đương nhiên.
Còn phải bài trừ con mèo đen kia.
Nó cũng có thể nghe hiểu tiếng người.
Nhưng Quý Vô Tu không biết mình có nên nói chuyện này cho quân y nghe hay không.
Bởi vì y luôn cảm thấy con mèo này rất kỳ quái.
Loại trực giác này rất khó hiểu.
Nhưng để bảo đảm an toàn, y quyết định vẫn âm thầm quan sát con mèo này nhiều một chút, đến lúc đó lại quyết định có nên nói cho quân y hay không.
Sau khi nghe Quý Vô Tu nói, quân y lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mà tiểu li miêu nghe không hiểu.
Nếu không mặt cậu, thật sự không có chỗ để ném.
Quân y vẫn suy nghĩ về chuyện của con trăn biến dị kia.
Tuy có thầm nghĩ tiếp tục nói chuyện với con thú biến dị này.
Nhưng sự tình phải coi trọng nặng nhẹ.
"Trước tới xử lý việc của trăn biến dị đi." Quân y chỉ vào con trăn biến dị vẫn đang nóng nảy uốn éo, lại nói: "Ta đã kiểm tra qua thân thể cho nó, không những không có vấn đề, thân thể còn đặc biệt khỏe mạnh, không giống như bị bệnh."
Nhưng hành vi của nó hiện tại, đúng là hoàn toàn không giống trước kia.
Nếu không thể kiểm tra đo lường ra nguyên nhân cụ thể, như vậy cũng chỉ có thể hỏi một chút cảm nhận của trăn biến dị, để phân tích ra nguyên nhân.
Quý Vô Tu gật đầu: "Vậy ta liền đi tâm sự với nó."
Quân y mau chóng lấy ra quyển sổ, chuẩn bị ghi lại những gì con thú biến dị này nói.
Quý Vô Tu đi qua, thử chào hỏi với trăn biến dị.
Trăn biến dị ngẩng đầu, nhìn con trăn biến dị hiển nhiên đã cuộn thành vòng tròn, phun ra xà tín lạnh như băng: "Tê tê....."
—— Gì zậy?
Quý Vô Tu lập tức sửng sốt một giây.
Y còn chưa từng trò chuyện với con trăn biến dị này bao giờ, cư nhiên mới biết khẩu âm của con trăn biến dị này —— cư nhiên tràn ngập mùi vị sở khanh như vậy?
Nó rốt cục là trăn ở đâu tới vậy?!!
Đặc biệt là phối hợp với bề ngoài lạnh như băng kia, khẩu âm lại ngớ ngẩn như vậy.
Hình ảnh như này, ngay cả Quý Vô Tu cũng có chút không khiêng nổi.
Quý Vô Tu nghĩ nghĩ, nói: "A ô?"
—— Có phải ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không?
Quân y đang nâng quyển sổ chuẩn bị ghi lại: "....."
Thì ra con thú biến dị này và con trăn biến dị nói chuyện, cư nhiên vẫn dùng tiếng kêu vốn có.
Hơn nữa.....cậu rốt cục là có bao nhiêu ngu ngốc.
Cư nhiên ngây thơ cho rằng con thú biến dị này dùng ngôn ngữ loài người nói chuyện với trăn biến dị.
Quân y yên lặng ném quyển sổ nhỏ qua một bên, suy sụp ngồi uống trà với Triệu Lợi Binh.
Cậu vẫn nên ngoan ngoãn chờ đợi đi.
Y chỉ là lông hơi dày rậm mà thôi, kỳ thực đều là béo giả tạo mà thôi!
Thôi.
Xem ở con trăn biến dị này đang bị bệnh, y đương nhiên lựa chọn tha thứ nó!
Nhưng đối với trăn biến dị mà nói, thứ nó nhìn thấy, mới là hình thể thực sự của Quý Vô Tu.
Nói cách khác.....y thật sự không phải béo giả tạo.