Hai người còn lại vội vàng gật đầu, cực kỳ kinh diễm nhìn sinh vật hai màu trắng đen kia, trong lòng lập tức sinh ra tâm tư muốn bắt lấy.
Nhưng....không biết sức chiến đấu của sinh vật này như nào.
Trong lòng ba người hiện lên suy nghĩ giống nhau.
[Tinh! Ngài bán manh khiến trái tim ba người trước mắt rung động, sinh ra suy nghĩ bán ký chủ đi nhất định sẽ có được rất nhiều tiền, ngài đạt được +3 điểm bán manh.]
Sinh vật hai màu đen trắng vẫn ngây ngốc không thôi ngồi ở đó, cào cào cái bụng mình, ngây thơ chất phác, nhưng tâm lý lại hận không thể giết chết ba người kia.
Cư nhiên muốn bán y!
Đối mặt với gấu trúc đáng yêu như vậy, phản ứng đầu tiên cư nhiên là bán đi?
Vừa thấy liền biết không phải người tốt lành gì.
Lúc này ba người căn bản không mang đến báo đen, thật cẩn thận đi lên bao vây.
Mà sinh vật nhỏ kia vẫn không nhận thấy bất cứ điều gì không ổn, giương mắt nhìn ba người kia, tiếp tục ngây ngốc lắc lư chân nhỏ, phát ra tiếng y nha y nha non nớt.
Đương nhiên báo đen nhận ra sinh vật có vẻ ngoài cực kỳ xấu xí này là ai.
Nó liều mạng bò dậy, rống lên một tiếng.
Nôn nóng mà lo lắng.
"Rống —— ngao."
—— Chạy mau, ngươi cái đồ xấu xí này.
Ba người kia vừa nghe thấy báo đen gào lên một tiếng, lập tức khẩn trương, sợ sinh vật trắng đen kia sẽ bị dọa chạy, một người trong đó vội vàng lấy vũ khí công kích con báo.
Trái tim Quý Vô Tu giật thót, cũng không kiêng nể gì, một phen ôm lấy chân người nọ, ủy khuất vô cùng ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ ngây thơ mềm mại nhìn người nọ, phát ra tiếng kêu làm nũng.
"Ngao ô ——"
Báo đen vừa thấy, càng thêm sốt ruột. Bất chấp bản thân máu tươi đầm đìa, nó phẫn nộ gào rống với sinh vật xấu xí kia.
Chạy mau!
Những nhân loại này rất xấu!
Sẽ giết ngươi.
Quý Vô Tu vẫn ôm chân người kia, giống như đứa bé 5 tuổi khóc lóc la lối lắc lắc cánh tay.
Khi trẻ con nhân loại làm ra động tác này, nhân loại chỉ biết có một cảm giác.
Đó chính là đá chết đứa nhỏ nghịch ngợm.
Đặc biệt là loại trẻ con nghịch ngợm khóc lóc la lối.
Tốt nhất đá một cái bay lên trời đi.
Nhưng động tác giống nhau, do sinh vật hai màu đen trắng làm ra, cũng chỉ còn lại ấn tượng đáng yêu manh mềm.
Trên đời này cư nhiên sẽ có động vật đáng yêu như vậy.
Người kia cúi đầu, ngơ ngác nhìn khuôn mặt bụ bẫm của gấu trúc, ma xui quỷ khiến vươn tay, muốn xoa xoa cái sinh vật vừa nhìn giống như đáng nói muốn ôm một cái.
[Tinh! Bởi vì ngài bán manh cực kỳ đổi mới sáng tạo, khiến nhân loại này sinh ra suy nghĩ ký chủ thật đáng yêu, thật muốn xoa đầu ôm về nhà, ngài đạt được +2 điểm bán manh.]
Báo đen hận không thể mắng chết sinh vật xấu xí kia.
Biết rõ những nhân loại này xấu như vậy, còn cùng nhân loại thân cân như vậy!
Chẳng những xấu còn ngốc muốn chết!
Nhưng cho dù như vậy, báo đen vẫn liều mạng xông lên, ý đồ công kích nhân loại kia, chỉ có một chấp niệm tràn ngập trong lòng.
—— Không thể để nó bị thương tổn!
Một người khác sớm đã chú ý tới động tác của báo đen, vội vàng dùng vũ khí tiến hành công kích.
Quý Vô Tu vừa thấy điều này, không thể được, y hi sinh mặt mình như vậy, còn không phải là vì để giữ được mạng cho con báo kia sao, sao có thể trơ mắt nhìn nhân loại giết chết báo đen chứ, lập tức mặt dày vô liêm sỉ vứt bỏ nhân loại này, quay đầu đi ôm đùi người kia, lại lần nữa sử dụng chiêu trò lúc trước.
Đôi mắt nhỏ ướt nhẹp ngây thơ nhìn người nọ, tiếp tục la lối khóc lóc lăn lộn, phát ra tiếng kêu ô ô ô.
Người nọ dừng tay lại, động cũng không dám động, rõ ràng có thể đẩy sinh vật này ra mà giết chết con báo kia, nhưng khi nhìn đôi mắt đỏ ướt đẫm của sinh vật này, không hiểu sao sinh ra tâm lý sợ dọa đến sinh vật nhỏ đáng yêu mềm mại này.
Thậm chí......thậm chí trong lòng gã còn không hiểu sao sinh ra cảm giác hưởng thụ khi được ôm chân.
Giống như trái tim lúc này đều bị ánh mắt của sinh vật này làm cho sung sướng, khiến động tác của gã không khỏi nhẹ nhàng, ma xui quỷ khiến nói với sinh vật nhỏ kia: "Ngươi ngoan ngoãn nghe lời được không, ta đi xử lý con báo đen xấu xí kia."
Rõ ràng biết sinh vật này không hiểu nhân loại nói gì, nhưng gã vẫn làm như vậy.
Thật giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể trấn an sinh vật đáng yêu như vậy không sợ hãi nữa.
[Tinh! Ngài bán manh khiến trái tim nhân loại này rung động, sinh ra suy nghĩ nếu cứ bị ôm đùi như này, cho dù cứ thế chết đi cũng thật hạnh phúc, ngài đạt được +5 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu thầm trợn trắng mắt, nhưng mặt ngoài vẫn đầy ngây thơ chất phác, khuôn mặt nhỏ giống như vẫn luôn không vui, vẫn gắt gao ôm lấy đùi người này không bỏ, khóe miệng trộm bĩu, lộ ra biểu tình ghét bỏ.
Nhưng mà hình ảnh mọi người nhìn đến chỉ là sinh vật lông đen trắng kia ngây ngốc nghếch miệng, thiên chân ngây thơ khiến người mềm lòng rối tinh rối mù.
"Đại ca, đừng dọa đến nó." Nhân loại đã giết không ít động vật trong tay đột nhiên nhỏ giọng nói.
Người được gọi là đại ca gật gật đầu, giọng nói phá lệ mềm nhẹ, rõ ràng vẻ mặt thoạt nhìn hung thần ác sát, cố tình làm ra biểu tình quái dị mất tự nhiên như vậy, khiến Quý Vô Tu nhìn mà lộ ra vẻ mặt như bị táo bón.
Cũng may, gấu trúc mặc kệ làm ra biểu tình gì, cũng đều ngốc nghếch đáng yêu như cũ, mang theo chút ưu thương không chút nào che giấu.
Báo đen chán ghét sinh vật xấu xí này, nhưng nó không muốn sinh vật ngốc nghếch này cũng gặp phải thống khổ mà mình từng thừa nhận, loại cảm giác này, thực sợ hãi, thực sợ hãi, cũng thực.....đau.
Đáy mắt báo đen hiện lên một tia quyết tuyệt.
Nó thà rằng chết, cũng muốn che chở sinh vật xấu xí kia rời đi.
Không cho những nhân loại đán giận đó tổn thương đến nó.
Thống khổ như vậy, có nó gặp phải là đủ rồi.
Lập tức, báo đen bị trọng thương cũng không biết lấy sức lực từ đâu, phẫn nộ rít gào.
"Ngao —— rống!" Nó quyết định đồng quy vu tận với những nhân loại này.
Một luồng nhiệt tựa hồ phát ra từ đầu nó, sau đó hội tụ tới yết hầu, khiến nó cảm thấy giây tiếp theo chỉ cần há miệng, sẽ phun ra thứ gì đó kỳ quái, mà đồ vật kia, nhất định có thể tổn hại những nhân loại này.
Hệ thống đột nhiên nhắc nhở nói: [Báo tia chớp sắp tiến hóa, ngăn cản thứ sắp phun ra trong miệng nó, bằng không ba người kia phát hiện con báo này biến dị, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó.]
Quý Vô Tu trong lòng chấn động, không hề nghi ngờ lời hệ thống nói, lập tức kêu một tiếng với báo đen, khiến nó câm miệng, y không muốn kế hoạch của mình bị thất bại trong gang tấc.
Báo đen sao có thể hiểu được ánh mắt Quý Vô Tu, như cũ đánh một tiếng trống lên tinh thần, phẫn nộ sắp nhổ thứ trong miệng ra.
—— Cùng ta đồng quy vô tận đi nhân loại!
Ba người kia chú ý tới báo đen không thích hợp, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc.
Quý Vô Tu lúc này quả thực cực kỳ hận bản thân không câu thông được với báo đen, chỉ có thể chạy nhanh tới, kết quả còn vì chân cẳng vụng về thiếu chút nữa vấp ngã, cũng may khoảng cách của y và báo đen không xa, toàn bộ thân mình bổ nhào vào người báo đen, vội vàng lấy tay gấu đánh hạ báo đen.
Một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái mắt thấy muốn phun ra báo đen: "......"
—— Không có.
—— Đồ vật trong miệng nó bị nuốt xuống rồi.
—— Cái sinh vật xấu xí ngu ngốc này!
Báo đen bi phẫn rống giận với Quý Vô Tu: "Ngao —— rống rống!"
Nếu nó có thể, tuyệt đối sẽ cho Quý Vô Tu một ngón tay giữa, sau đó mắng: "Ta gõ ngươi sao."
Nhưng báo đen hiện tại chỉ có thể dùng gào rống không ngừng để phát tiết bi phẫn trong lòng.
Bởi vậy có thể biết được trong lòng nó có bao nhiêu phẫn nộ.
Quý Vô Tu vỗ vỗ đầu báo đen, ý bảo nó an tĩnh.
Báo đen im lặng một giây, lại lần nữa phẫn nộ gào rống rít gào, hận không thể cắn chết sinh vật xấu xí trước mắt.
—— Ngươi cái thứ sinh vật xấu xí này!!!!
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, bình tĩnh lau sạch nước miếng con báo phun tới: "......"
Đầu óc con báo này thật ngốc, đã nói nó yên lặng, kết quả vẫn gào rống không ngừng.
Hệ thống xem có chút thổn thức, sợ Quý Vô Tu tức giận, không khỏi ra tiếng: [Nó vừa rồi muốn liều mạng bảo vệ ngươi, thậm chí lựa chọn tự bạo cùng nhân loại đồng quy vô tân.]
Quý Vô Tu sửng sốt, nhịn không được nhìn báo đen, con báo nhanh nhẹn tràn ngập hơi thở nguy hiểm lúc trước không thấy, báo đen hiện tại, máu tươi đầm đìa, không có một chỗ nào tốt lành, da lỗng lấy làm tự hào bị rách nát, ánh mắt bị tra tấn qua, vẫn như cũ tràn ngập khao khát được sống.
Còn có......đôi mắt chân thần chỉ lập lòe suy nghĩ muốn cứu mình.
Trong suốt như pha lê.
Ánh mắt Quý Vô Tu run lên, mũi bỗng nhiên chua xót.
Y vốn cho rằng con báo này đã từng muốn cắn chết mình, có lẽ báo đen không thích mình, y và báo đen hiện ra trạng thái đối đầu.
Cho nên từ đầu tới cuối, y đều nghĩ chỉ cần cứu con báo này là được, chưa bao giờ ngờ tới.....con báo này thế mà cũng tồn tại suy nghĩ muốn cứu mình.
Tâm tư động vật, vĩnh viễn đều không phải là thứ mà trái tim phức tạp của con người có thể hiểu biết được.
Đơn thuần mà lại đơn giản.
Y đột nhiên nhận ra suy nghĩ của con báo.
Con báo lúc trước thương tổn mình, thứ nhất là vì lãnh địa cùng sinh tồn, mà hiện tại lựa chọn trả giá sinh mệnh cứu y, là bởi vì......trái tim đơn thuần muốn bảo hộ đồng loại.
Khi Quý Vô Tu lại nhìn về phía con báo, ánh mắt phức tạp mà lại tràn đầy cảm động.
Báo đen vẫn đang phẫn nộ gào rống, con ngươi thẳng đứng tràn ngập bị phẫn: "Rống ——!"
Quý Vô Tu lúc này, không còn ghét bỏ con báo rống giận, thậm chí yên lặng để nước miếng của báo đen phun lên trên mặt.
Cảm ơn ngươi......
Để ta biết ta trả giá, từ trước tới nay đều không có uổng phí.