Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 19: Điện hạ định đền bù ta thế nào



"Nha hoàn mới tới?"

Kỳ Văn cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, nhưng lại không nhớ từng gặp nàng ở đâu: "Sao vị cô nương này nhìn quen quá?"

Y vây bên cạnh nàng cẩn thận dò xét, càng nhìn càng chắc chắn: "Có phải chúng ta từng gặp qua rồi không?"

Nữ tử kia không trực tiếp trả lời mà hơi ngẩng đầu lên nhìn Yến Dĩ Tuần, thấy Yến Dĩ Tuần khẽ gật đầu, xem như được cho phép mới mở miệng nói: "Nô tỳ tên là Ngưỡng Thu."

Ngưỡng Thu...Ngay cả cái tên nghe cũng quen.

Ngưỡng Thu giải thích: "Hôm trước nô tỳ từng gặp thế tử gia ở Bạch Nhạc Phường, là Vinh Vương điện hạ mang Thế tử đến."

Bạch Nhạc Phường?

Kỳ Văn lục lọi đống ký ức kia một hồi mới sực nhớ ra mình đúng là có gặp qua Ngưỡng Thu một lần.

Hôm đó rượu mạnh tràn vào họng khiến y say sớm, lại còn phải cảnh giác Yến Thanh Việt, Kỳ Văn thật sự không để ý tướng mạo của những người xung quanh, huống chi là nàng. Có lẽ Ngưỡng Thu trông quen mắt vì nàng là người nói chuyện với y nhiều nhất trong số tất cả các cô nương hôm đó.

Cùng lắm chỉ mới gặp một lần, vậy có liên quan gì đến Ngưỡng Thu làm nha hoàn của mình?

Nha hoàn lai lịch không rõ, giữ ở bên người sợ sẽ có chuyện xảy ra, Kỳ Văn không dám tùy tiện thu lưu Ngưỡng Thu. Kỳ Văn nghi hoặc hỏi: "Vậy sao ngươi lại tới đây làm nha hoàn?"

Ngưỡng Thu đáp: "Là Nhị điện hạ thay nô tỳ chuộc thân, mua nô tỳ đến hầu hạ thế tử gia."

Kỳ Văn lập tức hoang mang, quay đầu sang nhìn Yến Dĩ Tuần: "Ngươi đang muốn làm gì?"

Yến Dĩ Tuần nheo mắt, hất cằm ra hiệu với Lục Diên.

Lục Diên nhận được ý tứ của Yến Dĩ Tuần: "Thuộc hạ đưa Ngưỡng Thu đi trước."

Yến Dĩ Tuần ậm ừ.

Lục Diên dẫn Ngưỡng Thu rời khỏi, và cố ý đóng cửa lại.

Cửa gỗ đóng lại kéo theo âm thanh cót két, tiếng gió bị chặn bên ngoài làm cho căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Yến Dĩ Tuần chậm rãi giải thích: "Sáng sớm ta đã phái Lục Diên đến Bạch Nhạc Phường nghe ngóng một phen, thấy tú bà nói hôm đó ngươi trò chuyện với cô nương kia nhiều nhất. Ta nghĩ ngươi thích nàng nhất nên thay nàng ta chuộc thân, có thể mang về cung, lưu lại làm cung nữ bên cạnh ngươi, để ngươi ở trong cung vui vẻ hơn một chút."

"Nếu ngươi muốn cô nương khác ở Bạch Nhạc Phường...Ta sẽ chuộc tất cả về, ngươi về sau không cần đi xa như vậy nữa."

Kỳ Văn nghe thấy thì bật cười, bước tới: "Chúng ta bây giờ đã thành thân, trên đời này nào có phu quân nhà ai làm chuyện như vậy bao giờ chứ."

Yến Dĩ Tuần rũ xuống tầm mắt: "Đêm qua ngươi nói ngươi ở trong phòng cảm thấy trống trải, cảm thấy hoàng cung và ta trói buộc ngươi. Sau khi trở về phòng nghĩ kỹ, đúng là ta không được chu đáo."

"Cho nên điện hạ nghĩ ra cách này?"

"Ừm." – Yến Dĩ Tuần do dự một lát rồi lại nói: "Đưa ngươi về Kỳ Hầu phủ một chuyến, có thể ngươi sẽ thoải mái hơn một chút."

"Mẫu phi trước khi chết có dặn dò, muốn ta thành thân với ngươi. Ban đầu ta chỉ muốn hoàn thành di nguyện của mẫu phi nên mới cưỡng ép ngươi thành hôn. Yến Thanh Việt nói không sai, đem ngươi trói lại bên người là do ta ích kỷ."

"Là ta có lỗi với ngươi."

Sau một hồi tâm sự, Kỳ Văn xem như đã rõ lý do vì sao Yến Dĩ Tuần khăng khăng muốn lấy mình, thì ra đây là nguyện vọng của Triệu quý phi, mẫu phi của Yến Dĩ Tuần.

Kỳ Văn chưa từng tức giận chuyện bị Yến Dĩ Tuần ép cưới làm nam thê, chỉ là lúc này nghe xong liền nổi tâm tư muốn trêu đùa hắn một chút. Thế là y thuận theo lời nói của Yến Dĩ Tuần, nói tiếp: "Vậy điện hạ định đền bù cho ta thế nào đây?"

Yến Dĩ Tuần không nghĩ tới Kỳ Văn sẽ hỏi lại như vậy, ngẫm nghĩ nửa ngày mới nói: "Chỉ cần không trái lẽ thường, tiểu thế tử muốn gì cũng được."

Không trái lẽ thường...Như thế nào mới tính là không trái lẽ thường.

Kỳ Văn suy tư rồi cảm thán nói: "Điện hạ, tiêu chuẩn về lẽ thường của ngươi cũng kỳ lạ quá đi. Ngươi không ngại ta chạy đến nơi phong nguyệt tiếp xúc với nữ nhân, nhưng lại tức giận khi ta thân thiết với Đại hoàng tử."

"Ngươi đặc biệt đi chuộc Ngưỡng Thu về đưa đến bên cạnh ta làm cung nữ, nếu ta và nàng phát sinh cái gì..."

"Thì ngươi làm sao?" - Kỳ Văn càng nói càng áp sát lại gần, tựa hồ như muốn dính vào cơ thể Yến Dĩ Tuần.

Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả trên mặt, Yến Dĩ Tuần chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy một cách khó hiểu. Hầu kết của hắn lăn tăn: "Ta có thể hiểu cho tiểu thế tử, ta mua Ngưỡng Thu về an bài bên cạnh ngươi là hy vọng Ngưỡng Thu có thể giúp ngươi cảm thấy bớt trống trải."

"Điện hạ đúng là rộng lượng." – Kỳ Văn bất đắc dĩ cười thành tiếng, đôi lông mày nhíu lại.

"Vậy...Nếu ta muốn ngươi mua lại toàn bộ Bạch Nhạc Phường, ngươi cũng sẽ thỏa mãn ta à?" – Kỳ Văn đi vòng qua Yến Dĩ Tuần, đầu ngón tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai của hắn, cố ý nói: "Một Ngưỡng Thu e là không đủ nha."

"...Toàn bộ Bạch Nhạc Phường?"

Yến Dĩ Tuần mới đầu còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một lúc, hai tai sau đó lập tức đỏ lên vì xấu hổ: "Ngươi lại nói mấy câu đùa bỡn."

Rõ ràng vẫn là vẻ mặt thẳng thắn như mọi ngày, nhưng khi đỏ lên lại có chút đáng yêu.

"Ta không có nói đùa." – Kỳ Văn cảm thấy rất thú vị, đầu ngón tay lượn lờ di chuyển trên vai hắn: "Ta tốt xấu gì cũng là nam nhân bình thường, thân thể lại đang khỏe mạnh, một đêm nhiều thêm vài lần cũng bình thường đi? Chẳng lẽ điện hạ cũng muốn quản ta một đêm muốn mấy lần sao?"

"Cùng một người làm mấy lần, hay làm với mấy người..." – Yến Dĩ Tuần đối với vấn đề này không tài nào tiếp thu được, nói được nửa câu liền không biết nên nói gì tiếp. Cuối cùng, trầm mặc nửa ngày mới thỏa hiệp nói: "Nếu tiểu thế tử thật sự muốn, mua lại cũng không sao. Chỉ là ngươi còn trẻ, túng dục quá độ chỉ sợ..."

Nửa câu sau bị kẹt trong cổ họng nửa ngày: "Sợ sẽ tổn thương nơi trọng yếu."

Kỳ Văn chỉ hỏi: "Vậy ngươi sẽ mua sao?"

"Mua."

Kỳ Văn giương lên khóe miệng: "Ngươi lấy đâu ra nhiều ngân lượng như vậy để mua toàn bộ Bạch Nhạc Phường? Chẳng lẽ dùng toàn bộ tiền công mỗi tháng tiết kiệm được?"

"Ta ở ngoài cung có buôn bán nhỏ, về chuyện đó tiểu thế tử không cần quan tâm."

Mới nói vài câu, Yến Dĩ Tuần thật sự đồng ý mua lại toàn bộ Bạch Nhạc Phường cho y. Kỳ Văn sợ mình nói thêm gì nữa Yến Dĩ Tuần sẽ thực sự làm theo, không chừng hắn hiện tại liền thương lượng xong giá tiền với tú bà ngay trong đêm, ngày mai Bạch Nhạc Phường sẽ được sửa thành họ Kỳ mất.

Lỡ ngày mai một dàn cô nương bất ngờ được đưa đến, vậy y phải làm sao?

Mặc dù những cô nương ở Bạch Nhạc Phường làn da trắng trẻo, dung mạo xinh đẹp, thật sự là muốn chuộc tất cả các nàng, nhưng bản thân y cũng không phải người tùy tiện như vậy, nhiều người như thế chỉ sợ là không có phúc để hưởng thụ.

Kỳ Văn vội vàng cười nói: "Điện hạ sao lại khô khan giống cha ta vậy?"

"Khô khan?"

"Vừa rồi nói đùa với ngươi thôi, ta không cần Bạch Nhạc Phường đâu, miễn cưỡng tha thứ cho ngươi đấy."

Kỳ Văn chuyển chủ đề: "Nhưng mà, đêm qua chắc ngươi sẽ không vì chuyện này mà cả đêm không ngủ chứ."

Yến Dĩ Tuần không trả lời, trong một khắc mặt thoáng đỏ lên.

Nhìn thấy phản ứng này, Kỳ Văn trong lòng liền đoán ra, y xích lại gần nhìn chằm chằm Yến Dĩ Tuần: "Nhìn mắt dưới của điện hạ thâm đen, chắc là đêm qua ngủ không ngon lắm."

Yến Dĩ Tuần quanh co trả lời: "Đêm qua ngươi cãi nhau với ta rồi giận dỗi mấy canh giờ, khiến ta nửa đêm thức dậy hơn chục lần, ra ngoài tản bộ thì vô tình dừng trước cửa phòng ngươi năm lần. Muốn về thư phòng luyện thư pháp, lại vô tri vô giác viết tên ngươi hơn trăm lần. Trong hoa viên hái được năm bông hoa liền đếm số cánh hoa xem ngươi có chủ động tìm đến ta hay không."

Kỳ Văn:...

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv