Ngọc Chi xốc váy dày sụ ngồi xuống ghế, nhìn Tú Văn phản chiếu qua gương đồng đi tới. Nàng bê một chậu nước rồi mỉm cười nhìn cô.
-Tiểu thư về rồi ạ?
-Về một chút rồi lại phải đi học rồi.
Cô gỡ trâm cài trên tóc, Tú Văn vội giúp cô. Ngọc Chi hiếu kì nghiêng đầu.
-Trước đây, mối quan hệ giữa ta và Thái tử, Vũ Đức vương Hoán Vũ vương là như thế nào?
Tú Văn vẫn nguyên nụ cười đáng yêu, nhìn chủ tử.
-Tiểu thư từ nhỏ đã lớn lên cùng lúc với các vị vương gia, dĩ nhiên là có phần thân thiết rồi.
Bọn họ đều trạc tuổi cô, một bên là hoàng thân quốc thích, một bên là con gái đại thần, chắc là có học chung, có đến những yến tiệc chung.
-Nhưng ý chị là, bọn họ trước đây đối với chị như thế nào?
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ, tay vẫn chải lại tóc cho Ngọc Chi.
-Trước đây, tiểu thư thân với Thái tử lắm, hay đi theo người. Còn Hoán Vũ vương, Vũ Đức vương trước nay không có quá thân với người đâu.
Cô gật gù. Vậy mà sao, cô lại có cảm giác thân quen với Long Tự và Thừa Tuấn, còn với Thái tử càng giống một người xa lạ, lần đầu gặp gỡ.
Thừa Tuấn vừa bước đến Tàng kinh các đã thấy Long Tự ngồi trên thành cao. Hoán Vũ vương cười khẽ rồi nhảy phịch xuống trước mặt anh trai.
-Bệ hạ đang lo phản quân của Hà tướng quân, Vũ Đức vương muốn đến nghiên cứu binh pháp sao, giúp người giải ưu?
Thừa Tuấn hít một hơi rồi chắp tay ra sau lưng, nheo mắt nhìn Long Tự.
-Sao? Bây giờ ta đi đâu làm gì phải thông báo cho em trai mình hay sao?
-Ta quan tâm một chút, chẳng lẽ lại thất lễ với anh rồi?
Thừa Tuấn ngước nhìn em trai, mới đó đã cao lớn nhường này.
-Ngươi về kinh lúc nào?
-Mấy tháng không gặp, Vũ Đức vương xem ra đã có thêm nhiều kế hoạch rồi?
Thừa Tuấn cười khẩy, rồi y tiến đến gần Long Tự, hạ giọng nói.
-Đừng tưởng ta không biết ngươi xin bệ hạ đi tuần biên ải với Chân Lạp để làm gì. Long Tự, ta có hai thứ nhất định phải lấy lại từ tay Thái tử.
Nói rồi, Thừa Tuấn đi vụt qua vai Long Tự. Hoán Vũ vương nghiến răng nhìn theo. Phải, sáu tháng ở biên ải lùng sục đến mọi ngóc ngách, vẫn là không biết mấy ngàn quân đó rốt cuộc đang ở đâu.
*
Nắng chiều rũ trên vườn kiều mạch, nhẹ nhàng thanh thoát. Ngọc Chi tựa đầu vào cột tiểu đình đang lộng gió, tay ghì quyển sách đọc dở. Không làm được thơ thưởng hoa, cô bị bắt ở đây học thuộc thơ giáo huấn. Cả ngày gặp hết Thừa Tuấn rồi đến Thái tử, may mà cô không bị ai bắt gặp.
Những chuyện chốn cung đình, vốn dĩ càng dây dưa với ít người càng tốt. Chỉ cần kết thúc tám tháng học lễ này, cô sẽ cao chạy xa bay, không lưu lại gì với hoàng cung này nữa.
-Sao thế? Cô lại bị phạt có đúng không?
Nghe chất giọng mỉa mai đó, cô không cần nhìn cũng biết là ai rồi. Long Tự đứng bên ngoài chống tay trên thành tiểu đình nhìn cô. Rồi y tựa trên thành phi qua, ngồi xuống bên cạnh cô trên băng ghế gỗ dài, ánh mắt sáng rỡ mà hất cằm nói với cô.
-Ta có nghe qua Thuỵ Thượng cung báo cáo với mẫu hậu ta tình hình học tập của các tiểu thư, cô lại đứng chót nữa rồi à?
Đứng chót thật à? Ngọc Chi hơi mím môi, cô quay phắt sang y mà nhếch mắt.
-Mỗi lần gặp anh là y như rằng không có việc gì tốt đẹp.
-Này! Ta là thấy cô gặp khó khăn nên muốn đến giúp cô đấy chứ!
Cô ngồi bó gối, hướng mắt ra nơi vườn hoa. Long Tự thấy cô co ro, vội gỡ bỏ áo choàng khoác lên người cô.
-Ta thật lòng giúp cô mà. Hôm trước cô nói cô có học về luật, ta liền nhanh trí nói với mẫu hậu thử thách của các tiểu thư nên chuyển thành hiến kế xử lí các trường hợp cam go!
Cô liền liếc y.
-Ai cần anh lanh chanh vậy, tôi đâu có ý định đứng nhất đâu?
Long Tự cười khì, y ngồi xích lại sát gần cô. Ngọc Chi ngửa đầu ra sau tránh y, nhếch đôi mày thẳng.
-Làm gì?
-Nói cho cô nghe một bí mật.
Cô tò mò lắng tai nghe, y liền kề sát tai cô mà nói.
-Cô phải đạt thành tích trong lần này, để còn làm vương phi của ta chớ!
Cô đấm thụp vào ngực y một cái, nhìn y toe toét cười.
-Anh có thể thôi đi không hả?
-Thế chứ cô muốn thành vương phi của ai?
Tên này hắn cứ chọc ghẹo cô như vậy, quả thật khiến cô không kìm được mà muốn đấm hắn thêm phát nữa.
-Tôi chẳng biết ai ngoài anh, anh trai anh và Vũ Đức vương cả.
Nghe đến Vũ Đức vương, y hơi sững lại. Bỗng nhiên gương mặt thiếu niên kia se sắt và phòng bị.
-Cô đã gặp Thừa Tuấn sao?
Ngọc Chi biết, như Thái tử nói các hoàng tử chia hai phe. Nhưng thái độ này với một người như Long Tự, quả thật khiến cô nghi ngờ chuyện này không hề đơn giản.
-Anh ta, có chuyện gì với anh sao?
Long Tự thở dài, thật khiến cô bất ngờ với vẻ chững chạc này của hắn. Y bất ngờ nắm lấy tay cô, trải bàn tay cô ra rồi nắm lấy một ngón tay. Ngọc Chi thất kinh nhìn hắn, chẳng phải thời này nam nữ không được đụng vào nhau hay sao?
-Trên triều đình hiện tại, có một số lượng lớn triều thần ủng hộ Thái tử, đứng ở bên hữu của điện.
Là phe của Thái tử? Chỉ có một nửa ư? Thái tử lập cũng đã lâu, đến nay chắc chắn phải yên thiên hạ rồi chứ?
Rồi Long Tự nắm lấy ngón tay kế tiếp của cô, nhấc đôi mắt nâu đồng tuyệt đẹp nhìn sâu vào mắt cô.
-Vũ Đức vương là con trai của Lập Nguyên hoàng hậu. Là hoàng tử thứ tư của bệ hạ. Cũng là người thông tuệ từ bé, văn võ song toàn. Đông Chinh vương là con của một hoàng hậu đã từ lâu biệt giam trong lãnh cung, nhưng anh ấy từ nhỏ đã dũng mãnh, từng nhiều lần cầm quân dẹp loạn ở vùng biên giới phía bắc lập chiến công hiển hách. Hai người này lại đứng về phía nhau, nhiều lần muốn thay Thái tử lập công. Đứng phía sau hậu thuẫn họ, chính là Dực Thánh Vương, chú ruột của ta, là em trai của bệ hạ.
Thì ra, phe của Thái tử, cũng là phe của y, chỉ có hai người đấu lại với cả ba người bên kia.
-Nhưng phe của anh có bệ hạ hậu thuẫn kia mà.
Long Tự nhìn cô rồi cười khẽ, y buông tay, đứng dậy.
-Triều đại vừa mới lập, muốn an dân, an thần thì phải cân bằng thế lực của hai bên. Nỗi khổ của bệ hạ, ta đều hiểu. Cho nên muốn người hậu thuẫn Thái tử, e là có lúc phải nhắm mắt làm ngơ.
Ngọc Chi trầm mặc. Cô biết y nói ra với mình những điều này cũng giống lí do như Thái tử, muốn cô tránh xa Lý Thừa Tuấn một chút. Nhưng quả thật người con trai đó ngoài ánh mắt có phần sâu xa, chưa từng hỏi gì nguy hiểm đến cô.
-Vậy, Vũ Đức vương muốn tranh điều gì chứ?
Long Tự suy nghĩ một hồi lâu rồi đi lại nắm tay cô kéo đi.
___________________
Cả hai thoát ra ngoài cửa Đại Hưng trót lọt mà binh lính chẳng chút nghi ngờ gì. Ngọc Chi hớn hở nhìn Long Tự mặc quan phục của một viên quan võ nào đó, ung dung bước khỏi cổng thành.
-Anh vẫn thường trốn đi thế này sao?
Long Tự nhìn Ngọc Chi từ đầu đến chân nguyên bộ y phục cung nữ, cười khì.
-Nhìn cô thế này mà bọn gác cổng đó cũng tin là cung nữ à, chắc là mẫu hậu lại thả ta đi chơi thôi.
Cô đứng lại trong giây lát, nheo mắt nhìn theo tên ngang ngược này. Hắn nói cô như vậy là có ý gì nhỉ?
Đi bộ đến một hàng quán nọ, y hào phóng ném một túi tiền đồng nặng tay cho ông chủ rồi mua ngay một con ngựa đen tuyền, cao to. Nó khì khì đáng sợ, khiến Ngọc Chi hơi lùi lại đôi chút. Dù sao lúc vừa đến đây, cô cũng đã suýt bị tai nạn rồi. Hoán Vũ vương kia khì cười, y vuốt ve con ngựa rồi đưa tay về phía cô.
-Lại đây.
-Anh định đưa tôi đi đâu thế?
-Thì, trả lời cho câu hỏi cô hỏi ta.
-Có cần nhất thiết phải đi ngựa không?
-Ta thì có thể không cần, nhưng cô thì ta không dám chắc.
Hắn lại muốn chế giễu cô rồi. Ngọc Chi hất cằm đi lại chỗ con ngựa, thân nó cao lêu khêu khiến tay cô bám trên yên run rẩy.
-Đạp chân lên đây rồi bắc người lên thôi.
-Anh nói thì dễ lắm. Trước giờ tôi chưa từng cưỡi ngựa.
-Cô ở dưới quê lên đấy à?
Hắn cười trêu cô khành khạch, Ngọc Chi cắn răng hất cằm.
-Tôi biết lái tất cả các thể loại xe đấy nhé. Ở chỗ tôi xe đầy mười hai làn đường phóng được 80km/h đó biết không hả?
-Được rồi được rồi, ta giúp cô leo lên, đừng giận!
Y ập đến ôm lấy eo cô bằng một tay, một tay bám yên cương đẩy người một lực phóng lên yên, ôm trọn cô vào lòng. Ngọc Chi trợn trừng mắt nhìn mình đã bị bế thốc lên yên trong chưa tới một khắc. Hắn ăn gì mà khoẻ vậy?
-Anh làm cái gì mà cứ ôm ôm ấp ấp vậy hả?
Tên này hắn lại vờ buông tay, con ngựa hí lên khiến Ngọc Chi hốt hoảng suýt rơi xuống. Cô liền hét lên bám lấy người y.
-Này!
-Sao cô lúc thì muốn ôm, lúc thì không muốn ôm vậy hả?
Nhìn nét mặt chế giễu của hắn thật khiến cô muốn đem tên này ra đánh. Hắn không bằng một nửa vẻ đĩnh đạc của anh trai hắn nữa. Còn chưa kịp nói gì, Long Tự đã huých ngựa phóng đi.
Con ngựa băng băng rời khỏi những con đường xá đông đúc, tiến về phía đồng ruộng bao la. Giữa con đường thẳng tắp sỏi đá, những cây đại thụ dọc đường với tán cây rộng nghìn thước, từ xa nhìn lại giống như những toà nhà chọc trời. Cô ngỡ ngàng phóng tầm mắt ra vạn vật xa xôi, nơi những cánh đồng lúa còn chưa được gặt hết. Màu xanh đất trời tươi mát hoà vào nhau, giống như gió đông lùa vào mái tóc cô lúc này.
Thăng Long một ngàn năm trước thật xanh, thật đậm đà phong vị cỏ cây. Điều mà Hà Nội một ngàn năm sau không còn nhiều.
-Cô chắc chắn chưa từng được phi ngựa ra đây, có đúng không?
-Tôi thậm chí còn chưa từng đến đây.
Điều này khiến Long Tự bất ngờ lắm. Cô sinh ra ở Thăng Long, lại chưa từng được ngắm nhìn nơi bao la này sao. Cô hẳn là đã sống bao năm trong những chiếc lồng son chật hẹp, càng thôi thúc y muốn đưa cô đi ngắm những vẻ đẹp nhân gian này.
-Từ bé ta đã thích ngao du khắp nơi, mẫu hậu nói, ta luôn khiến bà ấy nhớ đến một người anh hùng thời Lê, cũng thích phi ngựa dọc những con đường bất tận, ra những đồng lúa bao la, những ngọn núi trập trùng.
-Mẫu hậu anh cho phép anh đi khắp nơi vậy sao?
Ánh mắt y ánh lên niềm vui, Long Tự gật đầu, đôi môi vẽ nụ cười trong sáng.
-Phải, mẫu hậu nói. Đừng để hoàng cung chôn chặt đôi chân và đôi mắt con, phải đi để ngắm nhìn thế giới.
-Nhưng mà mẫu hậu của anh là ai vậy?
-Nói cô đừng giật mình nhé, chính là Tá Quốc hoàng hậu.
Vị hoàng hậu được sủng ái nhất hậu cung, nuôi dưỡng Thái tử và Long Tự. Xem ra tư tưởng của Tá Quốc hoàng hậu cũng vô cùng thoáng, bà lại cho phép hoàng tử của mình đi khắp nơi. Tên này hoá ra lại có lai lịch to lớn đến vậy à? Y chắc cũng là một trong những người con cưng của hoàng đế.
-Mẫu hậu anh nói đúng đấy. Tôi cũng muốn vậy, không để hoàng cung vĩnh viễn chôn chặt mình. Cho nên sắp tới, tôi không muốn làm vương phi.
-Nếu vậy, sao cô không trở thành vương phi của ta, vừa được làm vương phi, vừa được ngao du tứ hải.
Y cười hồn nhiên, nhìn nữ nhân nhỏ bé đang liếc mình.
-Được rồi, không trêu cô nữa. Để ta chỉ cho cô.
-Chỉ cái gì?
Ngọc Chi ngửa đẩu nhìn y, nhận được một cái hất cằm về phía trước. Cô trông theo.
Đoạn đường trước mặt ập đến, qua một đường hầm ở giữa hai thân cây đại thụ to đến ngỡ ngàng, một tia nắng len qua rồi cả một bầu trời ấm áp bao lấy cả hai người, cánh đồng hoa vàng mở ra ngút ngàn, xa tận chân trời. Nhánh sông Hồng hiền hoà uốn qua từng thửa ruộng, mềm mại và êm ả như chính gió mát nơi đây. Từng hàng cây gạo đã có vài nụ hoa ven đường, khiến phong cảnh thêm quá nhiều phần hữu tình, mơ mộng.
Mây trên trời trôi, càng trôi càng bất tận, giống như đôi mắt của Ngọc Chi bây giờ, không biết làm sao để cảm thán hết vẻ đẹp của núi non đất Việt ta.
Chúng ta đã từng hoang sơ nhường nào, nhưng cũng từng hùng vĩ nhường nào.
Long Tự ghé xuống tai cô, giọng y như một thứ âm thanh ma mị, hoà cùng gió và mỹ cảnh nhân gian.
-Đây, chính là điều mà Vũ Đức Vương tranh đấu. Đây, chính là điều mà Thái tử muốn bảo vệ. Cũng chính là điều mà bệ hạ dành cả đời để có được, để gầy dựng nên.
Là giang sơn, là giang sơn Đại Cồ Việt.
-Sao vậy?
Y dừng lại ở một ngôi làng nhỏ cách rồi tìm cho cô một bộ y phục vô cùng dân dã. Nghe lời y là để tránh cho người dân chú ý, cô cũng đã thay ra. Hai người họ như những dân thường xung quanh, đi dọc con phố buôn bán nhỏ. Y ghé mắt nhìn cô, đôi môi cười đáng yêu.
-Anh lại có nhã hứng đến nơi dân dã này sao?
Long Tự vẫn nguyên nụ cười, chỉ vào một gian hàng trang sức.
-Cô có thích cái gì không?
Ngọc Chi lắc đầu, người hiện đại như cô chẳng quan tâm đến những trang sức này lắm. Thứ cô quan tâm là quan sát người phong kiến sống ra sao thôi.
-Ta thấy cô rất hợp với cái này.
Y kéo phăng cô lại chỉ vào một chiếc trâm cài hoa mai bằng bạc, hoa nhỏ xinh vô cùng, lấp lánh như vì sao rơi xuống vậy.
-Hợp chỗ nào?
Cô liếc nhìn y, thấy cặp mắt nâu kia lảng đi chỗ khác.
-Thì, lấp lánh.
Hắn lại như vậy rồi. Ngọc Chi đấm y một cái rồi bỏ đi.
-Ơ, không thích thật à?Đi đến môt đoạn, y kéo cô vào một con hẻm nhỏ với những đồ vật chất ngổn ngang.
-Im lặng một chút nhé.
Thấy y bỗng chốc thần bí, cô liền nhìn quanh, hắn lại âm mưu cái gì thế này.