"Hồ thị!" Lão phu nhân Giang thị kinh ngạc quát lên: "Đúng là nên trừng trị mụ ta nhưng cũng phải chờ hỏi rõ rồi mới được trừng trị, huống chi ngươi là chủ tử, sao có thể tự mình động thủ xử lý mụ ta?"
Hồ thị đột nhiên phát cáu, Kim mụ mụ bị bình ngọc đập cho máu bắn tại chỗ, nhìn thế này, dù không chết cũng sẽ mất nửa cái mạng, trước mắt không thể nói được gì.
Giang thị tức đến đau tim, dẫu thế nào thì Hồ thị cũng chỉ là một thiếp thất được nâng lên, làm việc quá không quy tắc rồi! Trừng phạt thuộc hạ mà lại tự mình động thủ, chẳng lẽ không phải là cam chịu coi thường sao? Nào có chút phong thái của phu nhân thừa tướng chứ?
Hồ thị nghe xong lời này, vội cúi đầu tạ tội: "Xin mẫu thân bớt giận, con chỉ quá tức giận mà thôi. Kim mụ mụ là người bên cạnh con, vậy mà con không nhìn ra lòng dạ độc ác của mụ ta, còn sai mụ ta tới chăm sóc Đại tiểu thư. Nếu không phải lần này phát hiện kịp thời, có lẽ Đại tiểu thư cũng đã im hơi lặng tiếng luôn. Người của con, tự nhiên con phải tự tay xử lý. Mẫu thân, lần này là con xem xét không chu đáo, bây giờ con trừng trị tiện nô này, sau này chắc chắn sẽ không còn ai dám sát hại Đại tiểu thư!"
Hồ thị nói năng khẩn thiết, hai mắt đỏ bừng, trong lời nói đều là tự trách và áy náy.
Giang thị nghe xong cũng bị bà ta làm cảm động một phần. Lần này đúng là Hồ thị sai, nhưng bà ta cũng thật sự trừng trị Kim mụ mụ không chút lưu tình nào. Kim mụ mụ là người bên bà ta nhiều năm, có thể hung ác quyết tâm như thế, có thể thấy được có ý ăn năn.
Thấy vẻ mặt của Giang thị, Thẩm Thanh Hi biết ngay Giang thị cũng đã bị đánh lừa.
Giang thị và nàng đều là người bình thường, nào có hiểu rõ được tâm tư của loại người độc địa như Hồ thị? Đúng là Kim mụ mụ đã theo bên cạnh bà ta nhiều năm, nhưng lần này chuyện Kim mụ mụ làm sai có thể liên lụy tới ba tà, không chỉ như thế mà còn tức khắc tuôn ra lòng dạ độc ác của bà ta, với tính tình lục thân không nhận của kẻ kia thì sao có thể mềm lòng được chứ?
Thẩm Thanh Hi thờ ơ nhìn Hồ thị diễn trò. Lúc trước nàng cũng từng bị nước mắt và sự giả dối của Hồ thị lừa gạt, nhưng hôm nay, những tiết mục này nào còn có thể che chắn được lòng dạ hiểm độc ghê tởm của bà ta? Bà ta muốn diễn, nàng cho bà ta cơ hội diễn, hôm nay chỉ mới là bắt đầu, nếu bà ta lại muốn đưa nàng vào chỗ chết một lần nữa, vậy chẳng phải có lợi cho bà ta sao?
"Lần này quá nguy hiểm rồi, nha đầu Hi suýt chút đã đi..."Giọng điệu của Giang thị vẫn chưa thả lỏng, hiển nhiên là muốn dạy dỗ Hồ thị.
Vừa dứt lời, ngoài cổng chợt có một bóng người lách vào, Thẩm Thanh Hi nhìn qua, hai mắt tối sầm lại. Thừa tướng nước Đại Tề - Thẩm Hoài, phụ thân của nàng, sau khi nàng hồi phủ được hai ngày, cuối cùng cũng tới thăm nàng.
Thẩm Thanh Hi vội kéo tay Giang thị: "Tổ mẫu, ngài đừng trách Hồ di nương. Mặc dù Kim mụ mụ đi theo Hồ di nương nhưng lòng người khó dò, Hồ di nương cũng khó có thể nhìn ra dã tâm của mụ ta. Tổ mẫu, ngài tha thứ cho Hồ di nương đi."
Giọng của Thẩm Thanh Hi vẫn còn khàn, nhưng nàng lại cầu tình giúp Hồ thị. Giang thị đối mặt với đôi mắt của Thẩm Thanh Hi, trong lòng đau xót không nổi. Chịu khổ nhiều như vậy mà tính tình của Thẩm Thanh Hi không những không lệch lạc, trái lại còn vô cùng lương thiện vị tha.
Giang thị xoa trán Thẩm Thanh Hi: "Đúng là một đứa trẻ tốt..." Hồ thị mím môi nhìn Thẩm Thanh Hi, chỉ thấy sườn mặt mềm mại ốm yếu của nàng, mà ba chữ "Hồ di nương" càng như một thanh kiếm sắc cắn sâu vào trong trái tim bà ta. Hết lần này tới lần khác, Thẩm Thanh Hi đang biện hộ cho bà ta, bà ta không chỉ không thể tức giận mà còn phải cảm kích đáp lại, mỉm cười từ ái. Nụ cười này của bà ta đúng là quá khổ, quá ấm ức!
"Hi nhi thật sự quá rộng lượng, không hổ là tỷ tỷ dạy dỗ. Bây giờ Hi nhi về trong phủ, có trưởng tỷ ở đây cũng có thể để nhóm tỷ muội trong nhà học tập, ngày càng hiểu chuyện."
Vì để Giang thị nguôi giận, Hồ thị đành phải đổi cách khen Thẩm Thanh Hi. Quả nhiên, trên mặt Giang thị lộ ra ý cười.
Trước đây Giang thị cũng không quá lo cho Thẩm Thanh Hi, nhưng một lát ngắn ngủi này, rõ ràng Giang thị đã đặt nàng trong lòng. Hồ thị hận đến mức nghiến răng, bà lão này! Ngay cả Nhu nhi của mình cũng không thấy bà yêu thương như thế!
Hồ thị tức đến mức đau tim, Thẩm Thanh Hi thấy bà ta như vậy, bật cười trong lòng.
Ta hãm hại bà mà bà còn phải khen ta! Hồ thị, tư vị này có dễ chịu không?
Thẩm Hoài không ngờ vừa vào cửa đã nghe thấy con gái lớn của mình cầu tình cho Hồ thị, mặc dù ông ta không thích đứa con gái lớn này, lại xa cách nhiều năm nên đã sớm xa lạ, nhưng dù sao cũng là cha con, ông ta bước nhanh đến gần: "Mẫu thân, vừa rồi người nói Thanh Hi xảy ra chuyện sao?"
Thẩm Hoài từ viện di nương tới, vừa rồi người báo tin nói Thẩm Thanh Hi bị bệnh qua đời, nhưng ông ta vừa vào đã thấy Thẩm Thanh Hi được Giang thị nửa ôm, hoàn toàn không giống như bệnh chết, mà Kim mụ mụ thoi thóp trong vũng máu, Hồ thị ở bên cạnh cũng có vẻ mặt áy náy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này Giang thị mới thấy Thẩm Hoài tới, sắc mặt bà trầm xuống: "Con còn biết sang đây thăm Hi nha đầu à!"
Bên này, Hồ thị lại vui mừng khi nhìn thấy Thẩm Hoài!