“Ngươi…” Cân nhắc được mất, Bạch Nhược Kỳ chỉ có thể chọn cách nhượng bộ:
“Được, vậy ngươi tiếp tục hỏi đi, ta cũng muốn xem xem, ngươi có thể hỏi ra được cái gì!”
Vừa nói, cô ta liếc sang nhìn nhị vương, nói như uy hiếp: “Nhị vương, đây là chốn ngự tiền, ngươi muốn nói cái gì cũng nên suy nghĩ cho kỹ, đừng vì một giây bốc đồng, hại chính mình thì không nói làm gì, còn liên lụy đến người nhà nữa!”
Những lời nói này, ẩn giấu một hàm ý giết người sâu xa.
Nếu là nhị vương thần chí bình thường, tuyệt đối sẽ sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, không dám làm trái ý cô ta.
Nhưng thật đáng tiếc, hắn lại trúng phải Thông Thiên Đồng thuật của Hoàng Nguyệt Ly, nhị vương có thể nhớ được mình tên gì cũng là do Hoàng Nguyệt Ly hạ thủ lưu tình, căn bản không thể nghe thấy lời uy hiếp của Bạch Nhược Kỳ.
Hắn chỉ biết, Hoàng Nguyệt Ly muốn hắn làm gì, hắn phải làm thế đó, ý chí của nàng ta không thể vi kháng!
Nhị vương như nhắm mắt làm ngơ ánh mắt hung tợn của Bạch Nhược Kỳ, vẫn quỳ sụp xuống đất, nói lớn:
“Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương, thần thật sự chưa hề làm nhục tam tiểu thư, nàng ấy vẫn còn trinh nguyên, tuyệt đối không có lỗi!”
Thái độ của nhị vương bỗng thay đổi chóng mặt, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
“Chuyện gì vậy? Tên xấu xí này khi nãy chẳng phải đã nói có gì đó với Bạch Nhược Ly sao? Sao lại thay đổi nhanh đến thế?”
“Đúng đấy, Bạch Nhược Ly dường như cũng chưa hỏi gì mà, hắn liền tự khai rồi? Làm cái trò gì vậy?”
“A, ta biết rồi, đây gọi là… lương tâm trỗi dậy?”
Hoàng Nguyệt Ly vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó, lại hỏi:
“Vậy tại sao ngươi nhất quyết nói ta và ngươi có tình ý với nhau? Chân tướng sự việc rốt cuộc là sao hả?”
Bạch Nhược Kỳ đứng bên lườm hắn, ám hiệu rất nhiều điều, ánh mắt như sắp nổ tung rồi, nhị vương dường như vẫn không hề có ý thức gì.
“Ta… ta phải nói như vậy, đều là do nhị tiểu thư uy hiếp ta! Thật ra, tam tiểu thư đây đã trúng phải thuốc mê, nhị tiểu thư bắt ta làm chuyện đó với nàng, nhưng ta vẫn chưa ra tay, tam tiểu thư đã tỉnh rồi, lúc chúng ta giằng co thì bên ngoài bước vào, ta chưa hề đụng đến nàng… thậm chí là vết bớt gì đó, đều là nhị tiểu thư nói với ta…”
“Nhị vương, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
“Những gì ta nói đều là sự thật, mong hoàng thượng minh xét! Nhị tiểu thư, cô gây ra nhiều chuyện xấu như vậy, không chỉ ngầm ám hại tam tiểu thư, còn đứng trước mặt hoàng thượng bôi nhọ danh dự của nàng, đêm nằm không sợ gặp ác mộng à?”
“Ngươi… ngươi… đều là giả dối! Đây không phải sự thật! Ả Bạch Nhược Ly thật sự là kẻ lẳng lơ, hôm đó ở Thiên Trân các…”
Bạch Nhược Kỳ vẫn còn muốn nói, nhưng hoàng đế và thái hậu dường như đã xem đủ kịch rồi.
Ai đúng ai sai, trong lòng sớm đã biết rõ.
Bạch Nhược Kỳ vốn không hề có khí chất hiền thục như bình thường, ra sức cắn đường muội một miếng, không trừ bất cứ thủ đoạn nào, chẳng khác gì chó dại!
Hơn nữa, Nam Việt quốc giờ đây đã có một bậc thiên tài xuất sắc vạn lần Bạch Nhược Kỳ - Hoàng Nguyệt Ly.
Bạch Nhược Kỳ đến giá trị lợi dụng cũng không có, hoàng đế cũng không cần thiết phải tiếp tục bao dung.
Hoàng đế mặt sầm lại, nổi giận nói:
“Đủ rồi, Bạch Nhược Kỳ, ngươi nói đủ chưa? Hôm nay ngươi đã hết lần này đến lần khác chuốc tội cho Ly nha đầu, trẫm đã nhân nhượng một phần, mà ngươi đến một chút hối cải cũng không có, đúng là hết thuốc chữa rồi! Người đâu, lôi cô ta ra ngoài cho ta, giam vào đại lao!”
Kim Vũ vệ lập tức thi hành.
Bạch Nhược Kỳ vẫn muốn phản kháng, Kim Vũ vệ sợ cô lại mở miệng nói xằng, làm phiền hoàng thượng, chẳng nói chẳng rằng lôi cô ra ngoài.