Quốc sư ban nãy bị Hoàng Nguyệt Ly cự tuyệt không nể mặt, nuốt không trôi cục tức, nhưng lại không thể làm gì, từ lâu đã ôm một bụng tức rồi.
Bây giờ coi như đã tìm được cơ hội, nhân lúc Bạch Nhược Kỳ có xích mích với Hoàng Nguyệt Ly, liền thừa cơ nước đục thả câu!
Thể diện của quốc sư, hoàng đế vẫn có thể bào toàn, hơn nữa chuyện liên quan đến sự minh bạch của thái tử phi tương lai, chuyện này nếu không làm rõ, lỡ sau xảy ra cơ sự gì, chẳng ai còn mặt mũi nào nữa.
Vì vậy, hoàng đế cũng ngầm thừa nhận lời quốc sư, đồng ý đưa tất cả nhân chứng tiến cung, đối chất với Hoàng Nguyệt Ly.
“Ly nha đầu, ai gia không có ý nghi ngờ ngươi. Nhưng đã có người nói như vậy, nay lại có tất cả thiên kim tiểu thư danh môn của Nam Việt quốc đều có mặt, nếu ngươi không giải thích cho rõ ràng, bị người ta đồn thổi tiếng xấu ra ngoài, cũng là tự mình hủy hoại danh tiếng của mình. Dù sao người tốt vẫn tốt, người xấu vẫn xấu, ai dám đổ oan cho ngươi, ai gia quyết không tha!”
Thái hậu do dự một chút, cũng gật đầu, lại sợ Hoàng Nguyệt Ly không vui nên nói vài lời an ủi.
Hoàng Nguyệt Ly vốn không muốn ở lại đây lãng phí thời gian nữa.
Không ngờ, bật chợt đổ gáo nước lạnh lên người cô, sự căm giận trong lòng càng dâng lên mạnh mẽ, lạnh lùng liếc mắt nhìn sang Bạch Nhược Kỳ.
Nhị tỷ cô … đang muốn làm chuyện quỷ quái gì vậy?
Một lúc sau, Kim Vũ vệ áp tải một nam nhân, từ đằng xa ven theo con đường lớn trước Từ Ninh cung tiến vào.
Đợi khi nam nhân tiến đến gần hơn, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn xuống dưới đất, tưởng như không ngước lên được.
“Ta nói… Kỳ nha đầu, những gì ngươi vừa nói, nam nhân này có gian tình với Ly nha đầu?”
Mãi hồi lâu sau, hoàng đế mới trấn tĩnh lại.
“Khụ khụ, ai gia cảm thấy, chuyện này có chỗ nào đó không đúng?” Thái hậu cũng nói.
Ngay đến các vị thiên kim dưới điện, vốn dĩ cũng mừng thầm trong bụng nghĩ Hoàng Nguyệt Ly đen đủi rồi, đưa mắt nhìn nhau, dường như không dám tin vào chuyện này.
Bởi vì, người đàn ông đứng trước mặt không thể xấu hơn được nữa.
Khắp mặt đầy những vết mụn rỗ, lại què một chân, khuôn miệng lệch sang một bên, xấu đến nỗi khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Hơn nữa, hắn ta còn là một người bình thường không có tu vi.
Thiên tài như Hoàng Nguyệt Ly, phải não khuyết đến mức nào, mới có thể nhìn đến một nam nhân như vậy?
Bạch Nhược Kỳ nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, cũng ý thức được có vẻ như hỏng kế hoạch rồi.
Một tháng trước, khi cô hạ độc tam muội của mình, muốn ám hại nàng, cố ý muốn tìm một nam nhân thật xấu xí, là để khiến cho tam muội càng cảm thấy hổ thẹn, không còn mặt mũi nào nữa, như vậy mới khiến cô ta chịu không nổi rồi tự tìm đến cái chết.
Nếu tìm một nam nhân ngốc nghếch như Dự vương, há chẳng phải quá nhẹ tay với ả nha đầu chết tiệt này sao?
Hôm nay, cô cũng đã có sự chuẩn bị trước mới đến, cố tình ngay từ sáng sớm đã sai người đưa một tên xấu xí đứng ở ngoài cung đợi.
Lúc đó là chính Bạch Nhược Kỳ muốn hạ độc Hoàng Nguyệt Ly tại bàn tiệc vườn đào, dựng lên màn kịch giả, đến lúc lôi kéo được sự hoài nghi của thái hậu, lại kêu người áp tải nhân chứng vào cung, một nhát chí mạng hạ gục Hoàng Nguyệt Ly!
Kết quả là, lúc hạ độc, cô lại bị chính Hoàng Nguyệt Ly chơi lại, nhân chứng lần này sẽ mãi không còn cơ hội lên tiếng.
Cho đến bây giờ, Bạch Nhược Kỳ sôi hỏng bỏng không, mới cho người đưa tên này vào cung.
Có điều, tình hình bây giờ đã thay đổi, Hoàng Nguyệt Ly lại từ cái bao phế tài, xoay người một cái lại trở thành bậc thiên tài siêu cấp!
Cứ như vậy, ai dám tin nàng lại có thể quen một anh chàng xấu đến như vậy?
Một bước ngoặt quyết định của Bạch Nhược Kỳ, lại đem đến hiệu quả hoàn toàn ngược lại.