Khoảnh khắc này, Lý công công dường như từ trên người Hoàng Nguyệt Ly nhìn thấy bóng dáng của Bạch Lưu Phong uy dũng năm đó.
Một đám thiên kim tiểu thư được đưa đến rừng đào sâu trong Ngự Hoa Viên.
Sắc xuân rực rỡ, hoa đào trong cung nở rộ, khung cảnh vô cùng tươi đẹp, giống như mây hồng lại giống như gấm hoa, cả vườn hoa được nhuộm trong sắc màu đỏ hồng vô cùng mỹ lệ.
Lý công công đưa người đến đây xong mỉm cười nói: “Mời các vị tiểu thư ở trong khu rừng này ngắm hoa, nếu như mệt thì có thể đến bên lương đình (1) nghỉ ngơi. Buổi trưa thái hậu nương nương sẽ thiết đãi yến tiệc trong Từ Ninh cung.”
Ông ta nói xong thì cáo từ rời đi, để lại một đám thiên kim tiểu thư tự mình ngắm hoa trong rừng đào.
Cạnh rừng đào có một cái lương đình, bên trong bày biện trà nước, điểm tâm, ngoài ra cũng có các cung nữ và thái giám đứng một bên chờ hầu hạ.
Có điều, mấy vị chủ tử trong cung lại không hề xuất hiện.
Mặc dù như vậy nhưng mấy vị thiên kim tiểu thư ở đây không ai dám buông lỏng.
Mỗi người đều cẩn thận kiểm tra dung mạo và y phục của bản thân, nhẹ nhàng đi lại trong rừng đào, nhất cử nhất động đều cố gắng hết sức thể hiện khí độ và dung mạo xinh đẹp của bản thân.
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ, tuy rằng bây giờ không nhìn thấy ai, nhưng mấy vị chủ tử trong cung khẳng định đều đang ở trong tối lẳng lặng quan sát bọn họ!
Hiện tại chính là cơ hội tốt nhất để bọn họ thể hiện, nhất định phải để cho thái tử nhìn thấy mặt đẹp nhất của bọn họ, nói không chừng có thể khiến cho ngài ấy nhất kiến chung tình!
Hoàng Nguyệt Ly ngược lại chẳng cố kỵ nhiều như vậy, nàng trực tiếp tìm đến một cây đào đẹp nhất, ngồi xuống dưới gốc cây, hai tay khoanh gối, nàng nghiêng đầu nhìn ngắm khung cảnh đẹp đẽ trước mắt.
Một cơn gió dịu dàng thổi qua, hoa đào trên cây bị gió xuân lay động, cánh hoa thi nhau rơi xuống, trông giống như một trận mưa hoa, đẹp đến mức cảm thấy như đang lạc trong mộng ảo.
Hoàng Nguyệt Ly ngây người.
Nàng dường như... dường như...
Bên kia rừng đào, nhìn thấy Thiên Trân các chủ!
Hơn nữa... còn là các chủ đại nhân không mang mặt nạ.
Tuy rằng chỉ là bóng hình nghiêng một bên, nhưng ngũ quan thanh tú hoàn mỹ đó, những đường nét rõ ràng đó, thật sự khiến người ta không cách nào nhận nhầm.
Chỉ là, hắn dường như không mang theo bá khí thường ngày, ngược lại trông hắn giống như một vị con cháu quý tộc bình thường, khí chất thanh cao, tuy nhiên lại vượt xa dáng vẻ của Vu Tư Văn.
Hắn mặc trường bào màu tím, cao quý khoan thai, đeo trang sức lưu văn ánh vàng chỉ hoàng gia mới có, tóc vấn cao trong mũ ngọc, quanh hông thắt đai. Hắn đứng trong rừng hoa đào, phiêu dật xuất trần, thanh cao tuấn mỹ đến mức khiến người ta cảm giác không giống như người thực.
Nam tử hơi nghiêng đầu, ánh mắt dường như đưa về phía bên kia, khiến những thiếu nữ xung quanh thở không ra hơi.
Nhưng hắn chỉ hờ hững chuyển ánh mắt vậy thôi, bước chân không hề dừng lại, sau đó lập tức biến mất vào trong cung thất nguy nga.
Hoàng Nguyệt Ly không dám tin vào mắt mình, nàng cảm thấy mình đã nhìn nhầm rồi.
Nam nhân đó... sao lại xuất hiện ở đây... hay là... cái dáng vẻ kia? Thật khiến người ta không thể nào thích nghi nổi!
Nhưng rất nhanh nàng đã kịp phản ứng lại.
Lần trước nàng vì trốn tránh sự truy bắt của quốc sư mà nhảy vào trong hoàng cung, bị nam nhân này giữ lại, lúc đó, Kim Vũ Vệ đến truy bắt nàng gọi hắn là “điện hạ”!
Khi ấy nàng bởi vì nhìn thấy gương mặt của nam nhân này mà bị chấn động, không có tâm tình suy nghĩ đến việc kia.
Nhưng sau đó nàng cũng từng phỏng đoán thân phận của hắn.
Rất hiển nhiên, hắn ắt hẳn là thành viên của hoàng thất, hơn nữa nhìn tuổi tác của hắn, rất có khả năng là một hoàng tử.
Nhưng đương kim hoàng đế có rất nhiều con trai, hoàng tử mười lăm tuổi trở lên cũng đã có đến sáu bảy người, cộng thêm Bạch Nhược Ly trước giờ không có cơ hội tiến cung, nên căn bản cũng không phân biệt được mấy vị hoàng tử kia.
***
(1) Lương đình: đình nghỉ mát.