Đường Ân nghe thấy tiếng châm chọc này thì cười lạnh.
Người như Lương Tử Thành, Đường Ân đã gặp nhiều rồi, cũng sẽ không so đo với anh ta. Nếu không phải vì lời của Lâm Thành, anh cũng không ngại dạy dỗ một chút.
Đường Ân xoay người đi lên đường cái, cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại, sau đó đi thẳng về trước.
Lúc này, Lương Tử Thành trong quán ăn nhỏ vỗ ngực mình nói: “Yên tâm, chuyện này con sẽ bảo ba mình tìm Cục trưởng Trần của Cục an toàn thực phẩm, chắc chắn chuyện này chẳng là gì cải” “Vậy thì cảm ơn quá!” Ngô Mẫn nói xong lại rót thêm một ly trà: “Vẫn là Tiểu Lương người ta có bản lĩnh, chuyện lớn như thế, nói một câu đã giải quyết được rồi!” cũng không đượt Lương Tử Thành bị nịnh hót đến sắp bay lên: “Dì à, chuyện này chẳng là gì cả, sau này có chuyện gì khó xử cứ gọi điện thoại cho cháu, chắc chắn cháu sẽ giải quyết giúp dì. Chuyện này dì cứ yên tâm, cháu sẽ ngồi ở đây tới tối để gặp đám người kia…” Ngô Mẫn nghe thấy thế thì cười như nở hoa.
Lâm Sở Sở ngồi một bên, cũng cảm thấy ấm áp trong lòng.
Đời con gái, chẳng phải cần tìm một người đáng tin cậy ư? Tuy Lương Tử Thành này giống hệt con lợn, nhưng có làm sao chứ? Chỉ cần có tiền là được rồi mà? Lâm Thành đứng ở xa có chút phản cảm với Lương Tử Thành, nhưng lúc này có việc nhờ vả người ta, ông ấy cũng không thể nói gì.
Lương Tử Thành tự tâng bốc mình, võ ngực rung trời, khiến Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn mê đến gần như sắp quỳ xuống đất.
Lúc gần tối, ba chàng trai kia thật sự đến đây.
Vừa vào cửa, mấy người này đã quét mắt nhìn Lâm Sở Sở với ánh mắt đen tối.
“Đã chuẩn bị tiền xong chưa?” Sờ Hạo cười khà khà, ngồi xuống đối diện Lâm Sở Sở.
Lâm Sở Sở nghĩ lại mà sợ, vội vàng lùi về sao hai bước.
“Sao đấy? Nhìn dáng vẻ này của các người là đến bây giờ vân chưa chuẩn bị tiền xong à? Nếu đã không chuẩn bị xong, vậy đừng trách mấy anh đây nhé? Bây giờ chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho 1g 9 Ai cũng không được Cục an toàn thực phẩm…” Sở Hạo nhíu mày, đột nhiên cười híp mắt: “Nếu không, chúng tôi dẫn con gái của mấy người ra ngoài chơi một đêm, chúng ta coi như thanh toán xong, ok chứ?” “Bớt nói hưu nói vượn đi, các người cũng không xem thử đây là đâu à?” Lương Tử Thành biết lúc này mình phải đứng ra.
Sở Hạo tựa người lên ghế, nhìn anh ta: “ồ… Ở đây còn có anh hùng cứu mỹ nhân hả? Gần đây anh hùng cứu mỹ nhân cũng không xem mình là cái thứ gì à” Dứt lời, Sở Hạo lấy một cây dao gấp từ trong lòng ra, đập bịch lên bàn.
Lương Tử Thành không nhịn được run rẩy, sắc mặt trắng bệch: “Làm gì đó? Còn muốn động dao hả? Bây giờ là xã hội pháp chế đấy! Tôi cho các người biết, bây giờ cứ gọi điện thoại cho Cục ương 9 Ai cũng không được an toàn thực phẩm đi, tôi đã tìm người ở Cục an toàn thực phẩm từ lâu rồi, các người đừng hòng thực hiện được mục đích!” “Khà khà..” Sở Hạo lắc lư đứng lên: “Ranh con, cậu có biết cậu đang nói gì không? Cậu gọi điện thoại cho Cục an toàn thực phẩm? Gậu có biết ông đây là ai không? Cục trưởng Trần của Cục an toàn thực phẩm là anh rể của tôi đấy, tôi là em vợ của anh ta, cậu nói cậu tìm người, cậu đang đùa với tôi hả?” Lương Tử Thành sửng sốt: “Anh rể của cậu? Không thể nào, cậu bớt nói hưu nói vượn ở đây đi!” Sắc mặt của Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn ở bên cạnh cũng hơi tái, bọn họ thật không ngờ người trước mắt lại có thể là em vợ của Cục trưởng Cục an toàn thực phẩm? ng 9 Ai cũng không được “Ba tôi là ông Tổng của quán ăn lớn lầu Hải Nguyệt, khi nấy đã bàn bạc với Cục trưởng Trần xong rồi…” Lương Tử Thành nóng nảy, vội vàng kêu lên.
“Bàn bạc với Cục trưởng Trần? Hôm nay Cục trưởng Trần vẫn luôn bận họp, khi nãy được người đón đi rồi, cuối cùng bàn bạc cậu nói là chuyện gì đấy? Là đang nói đùa à?” Sở Hạo cười ha ha, cười đến rất tùy tiện.
“Không thể nào!” Lương Tử Thành nổi giận, vội lấy điện thoại ra gọi cho ba mình.
“Con trai, đến bây giờ ba vẫn chưa tìm thấy Cục trưởng Trần, nếu chuyện con nói không gấp thì đợi mai rồi nói, chỗ ba vẫn đang bận…” Vừa mới có người nghe máy, đầu bên kia đã vang lên giọng nói của Lương Vỹ.
Lương Tử Thành hơi tức giận: “Phải làm 9 Ai cũng không đượi sao đây? Bây giờ ba đi tìm nhanh đi “Cục trưởng Trần đang đi vắng, điện thoại cũng không nghe, con bảo ba tìm kiểu gì? Chúng ta thật sự có chút bản lĩnh, nhưng ở trước mặt Cục trưởng Trần người ta cũng không có mặt mũi như vậy! Ngày mai rồi nói sau…” Lương Vỹ cũng giận dữ, cạch một tiếng cúp máy.
“Oắt con, sao không nói gì nữa?” Sở Hạo sâu xa quan sát Lương Tử Thành.
Sắc mặt anh ta lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy mình rất mất mặt, khi nấy còn khoe khoang dữ lắm, bây giờ lại không làm gì được.
“Hoặc là trả tiền, hoặc là bảo cô gái nhỏ này ra ngoài chơi với chúng tôi một đêm, các người tự chọn đi…” Sở Hạo lại ngồi xuống ghế, khoanh tay nhìn người trong phòng.
cũng không Ngô Mãn và Lâm Sở Sở sợ đến sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về phía sau.
“Còn có Đường Ân, Đường Ân nói thằng bé đã tìm người giúp rồi…” Lâm Thành đột nhiên nghĩ tới, vội vàng nói.
“Ba, đã lúc nào rồi mà ba còn nhắc đến anh ta? Anh ta có thể làm gì chứ?” Lâm Sở Sở khóc, gào lên với Lâm Thành.
“Ly hôn! Tháng ngày thế này không sống nổi nữa rồi!” Ngô Mẫn kêu to.
Lâm Thành nghiến răng, tiến lên một bước: “Tôi quen một người tên là Đường Ân, thằng bé…” “Ba, còn nhắc tới anh ta làm gì?” Lâm Sở Sở cảm thấy mình đã đủ mất mặt rồi, vội vàng kéo Lâm Thành lại.
Sở Hạo cười lạnh: “Đường Ân? Đường Ân lại là tên bụi đời từ đâu tới vậy?” Sắc mặt Lâm Thành tái mét, không ngờ đám người này lại còn mắng chửi người khác, trong chốc lát không biết nói gì.
“Ba nhìn ba đi, đã nói với ba rồi, Đường Ấn chẳng là cái thá gì cả, ba còn nhắc anh ta làm gì?” Lâm Sở Sở gào lên với Lâm Thành.
“Trong các người ai quen Đường Ân?” Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói trong veo.
Đám người vội quay đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở đứng ở cửa. Gò má người phụ nữ trắng nõn, tóc dài ngang vai hơi uốn xoăn. Trên mũi có một cái mắt kính gọng vàng, cả người phát ra khí chất tri thức của phụ nữ trưởng thành. Chỉ đứng ở cửa thôi đã khiến người ta chấn động mạnh mẽ về thị giác.
Mọi người đều ngơ ngác, không ngờ lại có một người đẹp đến đây.
So với người đẹp này, Lâm Sở Sở hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, nhìn qua càng có khí chất nữ tính hơn.
“Tôi… tôi quen Đường Ân!” Lâm Thành vội đáp lời.
“Xin chào! Tôi là Bùi Nhược, luật sư của Sở Sự Vụ Tây Hà, đã được ngài Đường Ân uỷ thác đến xử lý một vụ án!” Bùi Nhược mỉm cười nói: “Đây là danh thiếp của tôi! Tôi đã trao đổi với Cục trưởng Trần của Cục an toàn thực phẩm trước đó rồi, bây giờ ông ấy đang ở trên xe! Vụ án này cũng không tính là quá lớn với tôi, nếu cậu Đường ở đây, tôi hy vọng có thể gặp cậu ấy một lần, mong mọi người hiểu chol” Dứt lời, Bùi Nhược hơi khom người, thái độ khiêm tốn.
Lâm Thành lập tức ngơ ngác, sắc mặt đỏ lên, có chút không nói thành lời, Lương Tử Thành thay đổi sắc mặt, Cục trưởng Trần ở ngay trên xe người phụ nữ này? Đây là có ý gì? Ba mình gọi điện thoại cũng không nghe, lại có thể ở cùng với người kia? Sở Hạo cũng run rẩy, anh ta không ngờ anh rể của mình ở ngay trong xe người ta, hình như đã đợi ở bên ngoài? Nếu để anh rể đi vào, anh ta còn có thể chạy sao? Loại chuyện này anh ta đã làm không ít, đương nhiên anh rể anh ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu bị bắt lấy tại chỗ, chắc chăn sẽ bị mắng cho một trận.
“Tôi hy vọng có thể gặp cậu Đường một lần!” Bùi Nhược thấy mọi người ngơ ngác, vội cúi người lần nữa, vẻ mặt càng trở nên cung kính hơn.
I cũng không được Lâm Thành há miệng, nhưng vẫn không nói nên lời.
Ngô Mãn đã sớm kinh hoàng, còn Lâm Sở Sở cũng sợ hãi, người phụ nữ này lại có thể cúi đầu như thế chỉ vì gặp được Đường Ân? Cuối cùng Đường Ân là ai? Cho dù là ai, bây giờ anh cũng đã bị cô ta đuổi đi rồi?