“Vâng!” Trương Lan kích động trả lời, ngẩng đầu tức giận nhìn Trương Cường đang tái mặt.
Sắc mặt Trương Cường cực kỳ khó coi, người như nhữn ra: “Cô họ…” Trương Lan vung tay, chát một tiếng, cho anh ta một bạt tai trước mặt mọi người.
Tuy Trương Cường là cậu chủ của Thiên Tứ Viên, nhưng địa vị của Trương Lán ở Thiên Tứ Viên rất cao, có thể nói là gần bằng Trương Hàn Trung. Mặc dù bây giờ đánh Trương Cường, bà ta cũng không có gì phải băn khoăn.
“Đều là chuyện tốt mà cháu làm đấy!” Trương Lan nghiến răng, gần như là rống lên: “Rốt cuộc là sao?” “Cháu…” Trương Cường ấp úng một lúc lâu, không thể nói ra được lý do.
“Nếu cháu không muốn nói thì tôi sẽ lập tức rời khỏi đây, chuyện của Thiên Tứ Viên tự cháu đi giải quyết, đừng đến làm phiền tôi!” Trương Lan tháo thẻ công tác xuống, ném vào tay Trương Cường.
“Cháu… cháu cướp bạn gái của cậu ta, có chút xích mích..” Anh ta gần như sắp khóc đến nơi.
“Cháu lại còn cướp bạn gái của người †a?” Trương Lan quát to, căm tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ về phía Nguyễn Thấm, khó chịu hỏi: “Là thứ này hả?” “Là cô ấy!” Trương Cường cúi đầu.
Trái tim bà ta điên cuồng đập nhanh: “Vì thứ này mà cháu đắc tội khách quý của nhà họ Mạnh? Trong đầu cháu nghĩ gì thế?” Trương Cường cúi đầu không dám nói một câu, Nguyễn Thấm đứng một bên run rẩy, sắc mặt trở nên rất khó coi.
Thứ? Thì ra trong mắt những người này, cô ta chỉ là một thứ gì đó? “Dẫn theo cái thứ này đi xin lỗi người ta, nếu không được tha thứ thì cháu khỏi về nhà nữa!” Trương Lan chỉ ra ngoài cửa, gào lên.
Trương Cường vội ngẩng đầu, trong mắt có một vệt đấu tranh, nhưng đối diện với đôi mắt dữ tợn của Trương Lan lại vội cúi đầu xoay người, kéo Nguyễn Thấm đi ra ngoài cửa.
Nguyễn Thấm vẫn chưa lấy lại tinh thần đã bị Trương Cường dẫn ra khỏi hội trường.
“Trương Cường, anh muốn làm gì?” Cô ta hơi tức giận, hất cổ tay của Trương Cường ra.
Anh ta hung ác quay đầu, đẩy Nguyễn ‘Thấm ngã xuống đất: “Đồ vô dụng, cô nói xem tôi muốn làm gì? Nếu không phải tại cô thì hôm nay có thể xảy ra chuyện như vậy sao? Nếu không phải tại cô, hôm nay tôi và Đường Ân có thể đến mức này à? Nếu không phải tại cô, Thiên Tứ Viên của tôi có thể rơi vào tình huống ngày hôm nay ư?” Nguyễn Thấm khó tin nhìn vào mắt Trương Cường.
Lúc trước khi theo đuổi cô ta thì toàn lời ngon tiếng ngọt, viên đạn bọc đường mãi không thôi. Bây giờ chỉ vì Đường Ân, anh ta lại có thể đẩy mình ngã xuống đất.
“Đi xin lỗi với ông đây, nếu không thể khiến Đường Ân hài lòng, ông đây sẽ giết chết cả nhà cô, cho các người chôn cùng với Thiên Tứ Viên!” Trương Cường hung ác chỉ vào cô ta, xoay người kéo cô ta đuổi theo Đường Ân.
Đáy lòng Nguyễn Thấm tràn đầy lạnh lẽo, hoàn toàn không ngờ sẽ trở thành thế này.
Xin lỗi? Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi Đường Ân? Lúc trước khi đá Đường Ân, cô ta nào ngờ sẽ có một ngày như thế? Vừa nghĩ đến đây, cô ta không thể kìm lại nước mắt của mình, trái tim cũng vỡ tan! Lúc này Đường Ân đã đến cổng trường đại học Ngoại ngữ.
Trương Cường không hề thương hương tiếc ngọc mà kéo Nguyễn Thấm chạy theo cả đường, khi nhìn thấy bóng dáng của Đường Ân, anh ta xông lên không chút do dự.
“Đường Ân, đợi đã..” Đường Ân xoay người, nhíu mày.
Trương Cường tỏ vẻ cầu xin: “Cậu Đường, chuyện trước đây là tôi sai, tôi Xin cậu tha thứ cho tôi, có chuyện gì từ từ nói, xin cậu bỏ qua cho chúng tôi!” Đường Ân nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, trong mắt loé lên sự lạnh lùng: “Bỏ qua cho các người?” “Đúng đúng đúng… là tôi có mắt không tròng, là tôi không biết tốt xấu, là tôi mù rồi, xin cậu bỏ qua cho chúng tôi!” Trương Cường thành khẩn gật đầu, cố gắng gượng cười.
Đường Ân nhìn xung quanh, đột nhiên nhớ lại cảnh ngày đó, hình như cũng ở ngay chỗ này, hai người Nguyễn Thấm và Trương Cường đã không chút nể tình vứt bỏ anh.
Đôi khi số phận buồn cười như vậy đấy, đi một vòng vẫn trở lại chỗ cũ.
“Hai người về trước đi!” Đường Ân nhìn Kỷ Du Du và Đinh Huyên, xua tay với bọn họ.
Kỷ Du Du cúi đầu không nói gì, cũng không biết nên nói gì, từ tối nay đến giờ, trong đầu cô vẫn luôn mơ hồ, chỉ biết Đường Ân đàn một khúc nhạc rất hay, còn lại thì gần như không biết gì cả.
“Ngoan, về đợi tôi!” Đường Ân nhếch miệng cười, bảo Đinh Huyên dẫn Kỷ Du Du rời đi.
Sau khi bọn họ rời khỏi, cổng trường chỉ còn lại Đường Ân và hai người Trương Cường.
Trương Cường chờ mong nhìn Đường Ân, chỉ đợi anh mở miệng: “Cậu Đường, tôi xin cậu, chỉ cần cậu đồng ý với tôi, đưa ra điều kiện gì cũng được!” Đường Ân nhìn anh ta, nở nụ cười kỳ lạ: “Điều kiện gì cũng được thật sao?” “Đúng..” Trương Cường vội gật đầu.
Anh dời mắt khỏi anh ta, nhìn sang Nguyễn Thấm.
Nguyễn Thấm run lên, có dự cảm chẳng lành, cô ta biết yêu cầu của Đường Ân lúc này có thể cực kỳ quá đáng.
Trương Cường cũng cảm nhận được ánh mắt của Đường Ân, sắc mặt đỏ như gan heo.
Tuy Nguyễn Thấm là do anh ta cướp, nhưng mấy ngày nay luôn ở bên anh ta, hơn nữa còn xinh đẹp, trong lòng anh ta cũng có chút tình cảm. Nếu không có chút tình cảm nào, sao anh ta có thể dẫn theo đến một vũ hội loại nhỏ quan trọng như thế được? Ánh mắt của Đường Ân khiến Trương Cường hơi khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến tương lai của Thiên Tứ Viên, anh ta chỉ đành nhân tâm.
Nguyễn Thấm thật sự khá đẹp, ở học viện Ngoại ngữ cũng được gọi là hoa khôi, nhưng nếu Trang sức Thiên Tứ Viên không còn nữa, anh ta còn có thể tiếp tục ở bên cô ta hay sao? Mấy ngày nay, Nguyễn Thấm là loại phụ nữ gì, anh ta hiểu hơn bất kỳ ai khác, cho nên hoàn toàn không hề chần chừ.
“Cậu Đường, thật sự, yêu cầu gì cũng được cả!” Trương Cường gật đầu.
Đường Ân híp mắt, lại nở nụ cười: “Lúc trước khi ở đây, cậu nói với tôi chỉ cần tiền là có thể đem cô ta đi đúng không? Hôm nay tôi không có tiền, nhưng vẫn muốn đem cô ta đi…” “Được, không thành vấn đề!” Trương Cường lập tức đồng ý.
Sắc mặt Nguyễn Thấm thay đổi, khiếp sợ nhìn Trương Cường: “Anh Trương, TH.
“Cậu Đường dẫn cô đi là nhìn trúng cô, cô còn không vui hả?” Trương Cường quay đầu lại rống giận.
Nguyễn Thấm sợ tới sắc mặt trắng bệch, miệng cứ há to nhưng không thể phát ra chút âm thanh nào.
Cô ta hoàn toàn không ngờ Trương Cường sẽ tuỳ tiện tặng mình đi như vậy, lại còn tặng cho bạn trai trước của mình.
Lúc này, Nguyễn Thấm chỉ cảm thấy thân thể mình đang run rẩy, trái tim gần như vỡ nát.
“Vậy đi thôi…” Đường Ân cười, ra hiệu mời.
Nguyễn Thấm run rẩy, hốc mắt ẩm ướt, phich một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Đường Ân: “Đường Ân…”