Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 297: Tặng lợi ích cho Hàn Kỳ



“Đúng vậy!” Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu: “Bây giờ nhà họ Doãn và nhà họ Đoàn đều xuất hiện khủng hoảng, nếu tối hôm nay tổng giám đốc Hàn có hành động thích hợp, tập đoàn Vân Đỉnh có thể giành được rất nhiều lợi ích trong chuyện này!”

“Tại sao cậu chủ không tự mình đi cướp đoạt?” Hàn Kỳ hỏi ngược lại.

“Không có sức lực!” Viên Chỉ Am mở miệng nói: “Tôi không biết suy nghĩ cụ thể của Đường Ân, nhưng mà anh ấy cũng không biểu hiện ra ngoài ý định chắc chắn phải năm bắt hai công ty này!”

“Được, tôi biết rồi!” Hàn Kỳ gật đầu, quay vê phòng làm việc, cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: “Tối hôm nay tất cả mọi người tăng ca, ngoài ra cho người tìm kiếm người nắm quyền cổ phần của nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn…

“Được rồi!” Trong điện thoại vang lên tiếng đáp lại nhẹ nhàng.

Hàn Kỳ đặt điện thoại xuống, ánh mắt nhìn về phía Viên Chi Am: “Không biết cậu chủ muốn tôi làm gì?”

“Đường Ân không nói với tôi, có điều tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì phiên đến bà đâu!” Viên Chi Am cười trả lời.

Hàn Kỳ thở phào nhẹ nhõm, có điều trong lòng vẫn không yên tâm, vì đến tuổi bà ta, cũng nên biết đến một số quy tắc. Trên thế giới từ trước đến nay đều không có bữa cơm trưa miễn phí, bạn muốn giành được lợi ích nhất định, vậy sẽ phải đưa ra trả giá tương xứng.

“Kính xin cô Viên quay về nói với cậu chủ, tôi có thể làm chuyện này cực kỳ hoàn mỹ!

Ngoài ra, về mặt thu mua hai tập đoàn, có thể mời cô Viên tham gia vào, tạm thời đảm nhận chức phó tổng giám đốc của tập đoàn Vân Đỉnh chúng tôi!” Hàn Kỳ cân nhắc nói.

“Được, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi!” Viên Chi Am đứng dậy, bắt tay với Hàn Kỳ, xoay người đi ra ngoài cửa.

Hàn Kỳ tiễn Viên Chi Am ra ngoài, khi xoay người quay lại, Hàn Tư Vũ đã bước vào.

“Cô, chuyện vừa nãy là thật sao? Nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn cứ như vậy mà xong đời sao?” Hàn Tư Vũ không dám tin tưởng, dù sao nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn chính là hai trong ba dòng họ lớn ở Ma Đô, nếu cứ bị người ta lật đổ đơn giản như vậy, sau này còn phải lăn lộn thế nào đây?

“Sụp đổ thì không đến nỗi, có điều sau này chắc chắn không thể gượng dậy nổi nữa, sợ là không có ngày ngóc đầu lên được nữa rồi!” Hàn Kỹ thở dài, nói: “Đây chính là kết quả! Cháu phải nhớ kỹ, người nhà họ Đường không hòa thuận, đó là thân tiên đánh nhau, chúng ta tuyệt đối không thể tham gia vào! Những người nhà họ Đường này đều là kẻ lọc lõi, thật sự cho rằng bọn họ không có thủ đoạn gì ở Ma Đô sao?

Đường Ân vừa mới đến Ma Đô mấy hôm, đã dám kêu gào đòi nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn phải xin lỗi, nếu không có nền tảng gì ở Ma Đô, làm sao có thể nói ra những lời như vậy chứ? Mấy ngày gần đây cháu cũng nhìn thấy rồi, nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn giống như đã bốc hơi trên đời này, hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, chuyện này đã thể hiện rằng Đường Ân ở Ma Đô, tuyệt đối không thể coi thường được…”

Hàn Tư Vũ nghĩ mà sợ, nhớ lại trước đây khi mình vừa gặp Đường Ân, trong lòng không kiêm chế được căng thẳng. Nếu không vì lời nói của Hàn Kỳ, có lẽ bây giờ cô ta cũng chẳng khá hơn Doãn Ngưng Phù bao nhiêu.

“Đường Ân có thủ đoạn, Đường Diểu cũng có thủ đoạn, nếu không làm sao dám ép buộc mình chứ?” Hàn Kỳ tự lẩm bẩm.

“Cô, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu quả thật giống như cô nói, cô sẽ đứng về phía ai?” Hàn Tư Vũ chủ động dò hỏi.

Hàn Kỳ lắc đầu thở dài: “Đứng bên người nào cũng sẽ đắc tội với người kia! Bây giờ nhà họ Hàn không chịu đựng nổi sóng gió gì nữa, cô cũng không chịu nổi sóng gió, cho nên chỉ có thể đợi xem… Hai người này tranh đấu, nhìn qua đã kết thúc, thật ra cùng lắm cũng chỉ là mới bắt đầu mà thôi!”

Trong lòng Hàn Tư Vũ sợ hãi, không dám hỏi nhiều.

Tranh đấu của người nhà họ Đường, người bình thường tốt nhất đừng tham dự vào, cũng không cần tỏ thái độ quá sớm. Nếu không Đồng Quân Hựu chính là một ví dụ rất tốt, là một tấm gương để Đường Ân giết gà dọa khi.

Trong Mai Viên, Đường Diểu dựa lưng vào ghế sô pha, bắt chéo hai chân, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng.

Doãn Duệ Hàn ngôi trên xe lăn, nhìn thanh niên hơn hai mươi tuổi, trong lòng kích động.

“Năm đó việc mà ông Sở đã làm cho ông nội chúng tôi, người nhà họ Đường chúng tôi đều nhớ!” Đầu tiên Đường Diểu cười một tiếng, sau đó cảm thán nói: “Đáng tiếc, nhà họ Đường có một số con cháu chẳng những không cảm ơn, lại còn muốn lấy oán trả ơn, thật sự là sự sỉ nhục của nhà họ Đường chúng ta!”

“Hôm nay có thế nhìn thấy cháu ruột của nhà họ Đường, đã đủ để nắm xương tàn này khó lòng kiềm nén nổi rồi!” Sắc mặt Doãn Duệ Hàn xúc động, nhẹ nhàng lau nước mắt: “Tôi biết, nhà họ Đường không quên tôi, cũng không quên nhà họ Doãn chúng tôi!”

Đường Diểu lại cười lần nữa: “Đương nhiên sẽ không quên! Tổn thất của nhà họ Doãn, Đường Diểu tôi đã biết rồi, tất nhiên cũng sẽ ra mặt cho ông! Cho dù chuyện này có gây ầm ï đến chỗ ông nội tôi, tuyệt đối cũng sẽ không để cho ông chịu chút ấm ức nào!”

“Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!” Doãn Duệ Hàn xúc động, ngẩng đầu nghiến răng nói: “Tuy Doãn Duệ Hàn tôi đã tuổi già không chịu nổi, nhưng mà có thể làm việc cho.

nhà họ Đường, vẫn là chuyện cực kỳ vinh quang của tôi! Từ hôm nay trở đi, tôi sống là người của cậu cả, chết là ma của cậu cả! Năm đó có thể giúp ông chủ nắm được nhà họ Đường, hôm nay lại có thể giúp cậu cả cầm quyền một lần nữa… Đường Ân là cái thá gì? Đứng trước thân phận cháu đích tôn của cậu, anh ta còn chẳng bằng một con chó! Cho dù đồ con hoang Đường Ân kia có chút bản lĩnh, vậy tôi cũng chắc chắn có thể khiến anh ta không có cách nào sống sót rời khỏi Ma Đô! Máu của nhà họ Doãn chúng ta cũng không chảy vô ích!”

“Được!” Đường Diểu cười to.

Doãn Canh đứng bên cạnh lắng nghe, trong lòng cũng không ngừng run rẩy, có điều cha mình đã mở miệng, ông ta hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Lúc này, Doãn Ngưng Phù đã tắm rửa sạch sẽ, khoác một chiếc áo choàng tắm, từ bên ngoài đi vào.

“Nắm xương già như tôi cũng không chịu đựng nổi nữa rồi, cậu cả có thể cho tôi đi nghỉ ngơi một lát không?” Doãn Duệ Hàn nhìn thấy Doãn Ngưng Phù bước vào, giọng nói run rẩy hỏi.

“Được! Ông đi xuống nghỉ ngơi trước đi, phải giữ gìn sức khỏe!” Đường Diểu phất tay.

“Được!” Doãn Duệ Hàn gật đầu, ra hiệu cho Doãn Canh đẩy ông ta ra khỏi phòng khách.

Doãn Ngưng Phù sững sờ, trong lòng cảm thấy không ổn, ông nội dường như cố tình để cô ta ở lại đây.

“Đến đây!”

Sau khi Doãn Duệ Hàn rời đi, Đường Diểu lập tức thay đổi thái độ, gương mặt lạnh lùng nhìn Doãn Ngưng Phù.

Sắc mặt Doãn Ngưng Phù thay đổi, vẫn cắn răng bước về phía trước.

“Cởi quần áo!” Đường Diểu ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nói.

Doãn Ngưng Phù sững sờ, cảm thấy sỉ nhục vô tận lan tràn từ đáy lòng. Nhiều năm như vậy, từ xưa đến nay chưa có ai ra lệnh cho cô ta, từ xưa đến nay cũng từng có ai có thể dùng ánh mắt như vậy nhìn cô ta.

“Tôi nói một lần cuối cùng, cởi quần áo!”

Đường Diểu lạnh lùng nói.

Doãn Ngưng Phù cắn môi dưới, hai tay hơi run rẩy, nhưng mà cô ta biết rõ người trước mặt mình là cậu cả của nhà họ Đường, thân phận địa vị cao hơn cô ta gấp mấy lần.

Người như vậy, cho dù có ra lệnh cho mình, trong lòng dường như cũng có thể chấp nhận được.

Nghĩ đến đây, Doãn Ngưng Phù bình tĩnh lại một chút, cởi từng món quần áo trên người mình.

Khóe miệng Đường Diểu nở nụ cười tà mị, nụ cười này lại có mấy phần giống Đoàn Cẩm Trình.

“Á.

Doãn Ngưng Phù kinh ngạc kêu lên một tiếng, đã bị Đường Diểu kéo đến, sau đó hôn lên cổ.

“Bảo Đoàn Cẩm Trình vào đi…” Đường Diểu nói với bên ngoài.

“Đừng mài” Trong lòng Doãn Ngưng Phù kêu thầm, suýt nữa chảy nước mắt: “Đừng để anh ta vào đây lúc này… Đừng mà!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv