Cách biệt thự Vân Đỉnh chừng ba dặm, ba chiếc xe vốn đang chạy chậm rãi Một tiếng nổ chấn động tạo ra rất nhiều tia lửa vang lên, lửa lớn hừng hực cháy lên trong biệt thự.
Kỷ Du Du còn đang trên xe, nhìn thấy ánh lửa ở xa kia thì sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Xảy ra chuyện gì?”
N ` N} Hạt Tử đang lái LAN nhìn thất | tấn, lòng Ñ, hoảng hốt, đạp lên chân ga chạy như điên lên sườn núi Xa xa.
“Biệt thự! Biệt thự kia, Đường Ân còn ở bên trong!” Cả người Kỷ Du Du run rẩy.
“Chạy về nhanh lên..” Con ngươi Viên Chi Am co rụt lại.
Sầm Hạ cũng sợ hãi, cái miệng nhỏ mếu máo: “Anh Đường Ân..”
Rừm rừm…
Tốc độ xe đột nhiên trở nên nhanh hơn, nhanh chóng chạy về phía biệt thự Vân Đỉnh, chưa đến ba phút đã xông đến trước cổng biệt thự.
Lúc này, biệt thự Vân Đỉnh rộng lớn đã hoàn toàn bị ngọn lửa bao trùm.
“Đường Ân..” Kỷ Du Du sợ hãi kêu lên, nước mắt liên tục.
rơi xuống, không thèm quan tâm sự ngăn cản của người khác muốn xông vào trong biệt thự.
“Cô Kỷ!” Hạt Tử nhanh tay lẹ mắt vội vàng ngăn cô lại.
“Anh buông tôi ra! Anh buông tôi ra!” Kỷ Du Du đau khổ kêu la.
Viên Chi Am đứng yên tại chỗ, tay chân lạnh lẽo.
“Không được vào!” Hạt Tử la lớn.
Kỷ Du Du khóc nức nở, nhìn vào trong biệt thự rộng lớn như muốn phát điên.
Đường Ân vẫn còn ở bên trong!
Lửa lớn như thế, Đường Ân còn có thể an toàn hay saovvv “Anh Đường Ân..” Sầm Hạ cũng bật khóc.
Hạt Tử nghiến răng, đáy lòng không nhịn được run rẩy, đây chính là biệt thự Vân Đỉnh đấy! Biệt thự Vân Đỉnh của nhà họ Đường có đẳng cấp an ninh cao nhất lại có thể xảy ra nổ mạnhvvv Nổ mạnh đến mức này, bên trong đừng nói là người, chỉ sợ ngay cả chuột cũng phải chết hết!
Đường Ân còn đang ở bên trong, chỉ sợ lành ít dữ nhiềuvvv Kỷ Du Du nước mắt giàn giụa, thân thể mềm nhữn quỳ rạp dưới đất.
Lúc này, một bóng dáng xuất hiện, người gần như khom xuống. Trên trán người này chảy đầy máu tươi, cả người như ma lảo đảo đi ngoài.
“Cậu chủ?” Hạt Tử nghỉ ngờ gọi một tiếng, anh ta không dám chắc đây có phải Đường Ân không.
“Đi… đi cứu Tứ Nương và Hồ Tùng bên trong ra..” Đường Ân liên tục thở hổn hển, trước mắt đã nhuộm đầy máu đỏ.
“Đường Ân..” Kỷ Du Du nhào tới khóc nức nở.
Đường Ân cảm thấy cả người đau đớn, nghiến răng cố chống đỡ thân thể: “Mau đi cứu người Mấy người đã nhào vào trong, còn Đường Ân cũng ngã xuống đất.
“Đường Ân! Đường Ân!” Kỷ Du Du kéo người anh, khóc như hoa lê ướt mưa.
Hạt Tử kéo cửa xe ra đỡ Đường Ân vào, mấy người xông Vào trong cứu hộ đã nhanh chóng chạy ra. Hai người trong đó ôm Hồ Tùng, hai người khác thì đỡ Trang Tứ Nương.
Hai chân Hồ Tùng đã bị nổ mất, còn trên bụng Trang Tứ Nương cũng có một lỗ hổng rợn người.
Hai người đã hôn mê từ lâu, lúc này vẫn không biết sống chết.
Sau khi đưa người lên xe, Hạt Tử nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đường Ân: “Lập tức rời khỏi đ: Hạt Tử khởi động xe, mang theo thuộc hạ điên cuồng chạy thẳng về phía xa.
Đường Ân lạnh mặt, hối hận nắm tóc, anh vốn nên nghĩ đến sớm một chút. Nếu Đoàn Cẩm Trình đã có liên quan với người nhà họ Đường thì anh vốn không nên ở lại biệt thự Vân Đỉnh.
Biệt thự Vân Đỉnh là của nhà họ Đường, không chỉ Đường Ân có thể đến mà Đường Uý cũng có thể! Thậm chí chỉ cần là người của nhà họ Đường có đủ địa vị là có thể đi vào nơi này.
Có thế nào anh cũng không ngờ đến đây là một cái bây, một cái bây rất lớn.
Mục tiêu cuối cùng trong cái bẫy này chính là mình. Từ lúc trước Đinh Huyên bị hại, cái bẫy này đã bắt đầu được sắp xếp rồi! Người của nhà họ Đường biết một khi Đinh Huyên xảy ra chuyện gì, chắc chắn Đường Ân sẽ đến đây, tìm Đoàn Cẩm Trình báo thù.
Một khi anh đến Thượng Hải, lựa chọn đầu tiên chắc chắn là biệt thự Vân Đỉnh.
Có người đã chôn thuốc nổ sẵn ở bên trong biệt thự, chỉ cần vừa đến thời gian, biệt thự Vân Đỉnh sẽ phát nổ.
Nếu không phải đúng lúc Trang Tứ Nương đến đây, Đường Ân và Hồ Tùng dẫn chị ấy đến gần hồ bơi nói chuyện phiếm, thì có lẽ bọn họ đều phải chết trong căn biệt thự này. Mặc dù vậy, cũng là Trang Tứ Nương và Hồ Tùng liều mạng ôm lấy anh, nếu không Đường Ân đã chết từ lâu rồi.
Đường Ân nghiến răng, lấy điện thoại ra gọi cho một số.
- Tút tút tút…
“A lô?” Giọng nói của Thiện Tuyết Chủ vang lên.
Đường Ân cắn răng hít sâu một hơi, đau đớn nói: “Nghiêm Ngũ chết rồi!”
Thiện Tuyết Chủ im lặng mất một lúc: “Đã biết!”
Nghiêm Ngũ là người của vương quốc Ám Dạ, là người dưới tay Tuyết Chủ.
“Điều tra xem trước khi tôi đến biệt thự Vân Đỉnh đã có ai từng vào đây ở! Còn nữa, nói với bọn họ bắt đầu hành động..” Đường Ân ho khan, cảm thấy trước mắt như trở thành màu đen.
Kỷ Du Du ôm lấy Đường Ân, cố kìm nén tiếng nức nở, nhưng nước mắt vẫn còn đang rơi.
Máu loãng đỏ tươi đang không ngừng chảy xuống trong xe từ kẽ hở ngón tay của Kỷ Du Du.
“Được!” Thiện Tuyết Chủ nhỏ giọng đồng ý.
Đường Ân cúp điện thoại, trước mắt đã bắt đầu trở nên mơ hồ. Lúc này ánh đèn chợt loé, lập tức nhìn thấy hai bóng người đang tăng tịu với nhau ở nơi hoang vắng.
Đèn xe loé qua, nhưng chỉ là hình ảnh chợt xuất hiện rồi biến mất.
Doãn Ngưng Phù cảm thấy cực kỳ nhục nhã, quay đầu lại hung tợn trùng Đoàn Cẩm Trình một cái, giấy dụa muốn rời khỏi.
Đoàn Cẩm Trình buông lỏng tay ra, vẻ mặt điên cuồng, sau khi kéo cửa xe thì tiện tay gọi điện thoại: “Có ba chiếc xe chạy ra, không biết có phải Đường Ân hay không!”
“Cho dù là ai cũng không được để thoát!”
“Được, Nhã Thi! Chị biết không? Đến bây giờ tôi vẫn có hơi nhớ chị đấy..” Trong mắt Đoàn Cẩm Trình tràn đầy nhớ nhung.
“Tôi cũng nhớ cậu lắm… Bây giờ tôi cởi rồi, chỉ đợi cậu chiến thắng trở về thôi..” Giọng nói của Lâm Nhã Thi mang theo sức quyến rũ vô hạn.
Đúng lúc này, Doãn Ngưng Phù đã kéo cửa xe ra, ôm lấy quần áo của mình.
Đoàn Cẩm Trình tức giận túm tóc cô ta, đè xuống giữa hai chân: “Bảo bối, đợi tôi…”
Doãn Ngưng Phù giận tím mặt.
Đoàn Cẩm Trình cười lạnh, một tay đẩy cần số, sau đó vội vàng bóp cổ Doãn Ngưng Phù: “Không muốn chết thì hầu hạ tôi cho đàng hoàng, ai bảo tôi là chồng chưa cưới của cô chứ?”
Brừm…
Xe nhanh chóng chạy ra ngoài, Lamborghini vốn là xe thể thao, chưa đến mười phút đã nhìn thấy ba chiếc xe đằng trước.
“Ha ha ha… Đường Ân, không phải mày muốn xin lỗi sao? Để tao đến xin lỗi..”
Dứt lời, xe chợt tăng tốc, âm một tiếng tông lên.