Đây là lái xe đến cái gì, đây là dẫn theo một đoàn xe đến thì cói Đổng Phi Phi giật mình, vội vàng nhớ đến Trương Hồng Tụ trong sảnh lớn đón máy bay khi nấy, lại nghĩ đến bạn trai kia của Kỷ Du Du, lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì!
Đây là Kỷ Du Du gọi điện thoại cho bạn trai nên anh tìm người đến đây trút giận sao?
€ó lẽ là thế!
Nghĩ đển đây, sắc mặt Đổng Phi Phi trở nên cực kỳ klió coi, tựa như một ©on rối gỗ dân mọi người xung quanh cùng lên xe.
Kỷ Du Du này thật đúng là không trêu vào được!
Gia thế lớn đến mức nào mới có thể tạo thành trường hợp như thế chứ? Chỉ mấy chục chiếc Mercedes thêm một chiếc Rolls-Royce kia đã không phải người bình thường có thể ra ngoài được rồi.
Thật ra Đổng Phi Phi nghĩ sai rồi, đây hoàn toàn không phải Kỷ Du Du gọi điện thoại, mà là nửa đường Sầm Hạ lén gửi tin nhắn cho Đường Ân, nếu không anh chưa chắc biết Kỷ Du Du đã đến Thượng Hải.
Sau khi đoàn xe rời đi, Lý Húc Ba thở phào nhẹ nhõm. Vì Đường Ân đã đi rồi, ông ta cũng không cần lo sẽ làm gì sai nữa. Nhưng trên mặt đã trở nên cực kỳ dữ tợn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Hồng Tụ. Đứng ở vị trí này, ai mà không có chút thủ đoạn cứng rắn chứ? Nếu thật sự không có thủ đoạn thì có thể sống đến bây giờ sao?
“Anh Lý… em sai rồi, anh cho em một cơ hội nữa thôi!”
Trương Hồng Tụ khóc rống quỳ dưới đất: “Em thật sự không biết Kỷ Du Du có thân phận như thế, nếu em biết, có cho em một trăm lá gan em cũng không dám làm thế đâu!”
“Giám đốc Lý, tôi cũng không biết..” Trương Hồng Phong khóc rống.
“Trương Hồng Phong!” Lý Húc Ba hít sâu một hơi: “Cậu bị sa thải!”
“Cái gì?” Trương Hồng Phong chấn động.
“Không nghe thấy sao? Bây giờ cậu đã không phải là nhân viên của Đầu Tư Tài Chính nữa rồi! Vừa rồi cậu suýt chút hại chết tôi, cậu có biết không hả?” Lý Húc Ba cười lạnh: “Khi nãy chị cậu cũng có nhắc nhở tôi, nam đánh gãy chân, nữ rạch nát mặt..”
“Giám đốc Lý, Giám đốc Lý!” Trương Hồng Phong sợ đến xụi lơ dưới đất.
Lý Húc Ba đá Trương Hồng Phong một cái, xoay người đi ra ngoài sảnh lớn đón máy bay.
“Anh Lý..” Trương Hồng Tụ khóc to.
Mấy người đã xông đến kéo Trương Hồng Tụ và Trương Hồng Phong đi về phía phòng vệ sinh ở xa xa.
Đường Ân cũng không hiểu rõ chỉ tiết chuyện đã xảy ra ở sân bay, nhưng có thể nghĩ đến chác hản kết cục của Trương Hồng Tụ sẽ không được tốt lắm.
Một đường về đến biệt thự Vân Đỉnh, Đường Ân xuống xe, kéo Kỷ Du Du ra.
Người Giáo dục Hoằng Hồng phái đi học tập được Đường Ân đưa đến khách sạn bọn họ đã đặt trước, ngày mốt lúc bắt đầu học, Đường Ân sẽ phái người phụ trách đưa Kỷ Du Du qua đó, cũng sẽ không chậm trễ thời gian.
Sầm Hạ chạy vào trong, vui vẻ nói: “Nơi này rộng quá…”
Đường Ân mỉm cười không nói gì, xoa đầu Kỷ Du Du: “Nếu còn lần sau thì phải làm sao?”
Mặt Kỷ Du Du đỏ lên, bĩu môi không nói.
Đường Ân cười kề sát vào tai cô nói: “Nếu còn lần sau thì phải đánh vào mông nhé!”
“Vậy sao được?” Kỷ Du Du hơi thẹn thùng giậm chân.
Đường Ân kéo cô lại đi vào trong biệt thự, Viên Chi Am phía sau thấy cảnh này thì lộ vẻ thất vọng, nhưng cô ta không dám biểu hiện ra ngoài quá nhiều, sợ chọc Đường Ân không vui.
Trở về phòng, Hồ Tùng mới xuất hiện bên cạnh Đường Ân.
“Có lẽ sức khoẻ của Đinh Huyên phải đợi mấy ngày nữa, nếu trong vòng một tuần có thể tỉnh lại thì còn cứu được! Nếu trong vòng một tuần không thể tỉnh lại, vậy chỉ sợ sẽ thật sự trở thành người thực vật!”
Đường Ân gật đầu, vẻ mặt lạnh như băng.
“Nếu chuyện này thật sự có nhà họ Đường nhúng tay vào, e rằng sẽ hơi khó khăn… Hơn nữa chỉ sợ cô Kỷ cũng sẽ gặp nguy hiểm!” Hồ Tùng cân nhắc nói.
Đường Ân gật đầu: “Kêu Tứ Nương đến đây đi..”
“Cũng được!” Hồ Tùng gật đầu, không nói gì thêm.
Tứ Nương là vệ sĩ của mẹ Đường Ân, tổng cộng có Đại Nương, Nhị Nương, Tam Nương, Tứ Nương, bốn người này chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của mẹ Đường Ân, đương nhiên cũng có trách nhiệm để mẹ Đường Ân làm mưa làm gió.
Mẹ anh cường thế bá đạo có tiếng, cho dù trường hợp gì, cho dù bên cạnh là ai, bà luôn luôn dám nói dám làm.
Tính cách như vậy đương nhiên cũng dẫn đến không ít kẻ thù, nếu không phải có bốn người bên cạnh, với chuyện mẹ Đường Ân làm, chỉ sợ đã bị người ta nghiền thành tro bụi rồi.
“Nếu ba ngày sau nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn không đến xin lỗi thì cậu định làm thế nào?” Hồ Tùng chần chừ dò hỏi.
Sắc mặt Đường Ân trở nên u ám: “Từng bước xâm chiếm!”
Hồ Tùng cũng không hiểu Đường Ân có ý gì, nhưng có thể hiểu ra từ vẻ mặt của anh là vấn đề này rất nghiêm trọng.
“Được rồi!”
Đường Ân gật đầu kêu Hồ Tùng xuống, sau đó nhám hai mắt lại xoa huyệt thái dương của mình.
Viên Chi Am nhẹ nhàng bước vào, nhưng không bóp vai giúp Đường Ân giống mấy lần trước, mà chỉ để tài liệu lên tay Đường Ân, sau đó đứng sang một bên.
Nếu Kỷ Du Du không ở đây, có lẽ cô ta còn có thể làm càn một chút, nhưng Kỷ Du Du đã đến, cô ta không hề muốn làm càn chút nào cả.
“Chuyện của Tập đoàn Thượng Thanh giao cho cô xử lý..” Đường Ân gõ lên tay vịn sofa, nghiêng đầu nhìn cô 1a.
Đáy lòng Viên Chi Am kích động, vội gật đầu: “Được, không thành vấn đề!”
“Nhà họ Doãn và nhà họ Đoàn, cô có ý kiến gì không?”
Đường Ân dò hỏi.
Viên Chi Am biết anh đang thử thách mình, vội vàng nói: “Đa số việc làm ăn của nhà họ Doãn đều liên quan đến nguồn năng lượng mới và nguyên liệu bảo vệ môi trường, đặc biệt Tài nguyên Ninh Phong chính là trụ cột dưới tay nhà họ Doãn, chống đỡ một nửa giang sơn của nhà họ Doãn, mà Năng lượng Sâm Công lại kém hơn một chút! Nếu muốn lật đổ nhà họ Doãn thì phải tấn công Tài nguyên Ninh Phong trước…
“Ừm..” Đường Ân cẩn thận lắng nghe.
“Đa số tất cả việc làm ăn của nhà họ Đoàn đều là khách sạn và chuỗi siêu thị, lại thêm văn phòng công sở, còn có dính dáng đến bên đất đai! Nếu muốn đả kích bọn họ thì phải ra tay từ khách sạn trước, như vậy là trực tiếp nhất..” Viên Chi Am cung kính nói.
Đường Ân nở nụ cười: “Nếu muốn trực tiếp giết chết bọn họ thì sao?”
‘Viên Chi Am ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
“Cô đi xuống trước đi!” Đường Ân phất tay.
Viên Chi Am nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Đường Ân đứng lên rót một ly vang đỏ, lắc lư đi tới cửa sổ bên cạnh.
Biệt thự Vân Định xây tựa núi, địa thế cao hơn đa số các kiến trúc của Thượng Hải rất nhiều, nhìn ra ngoài từ cửa sổ gần như có thể nhìn thấy hết cảnh đêm phồn hoa của nó.
Đường Ân đứng tại chỗ suy tư, ngày mai là ngày thứ ba của thời hạn ba ngày, cuối cùng nhà họ Đoàn và nhà họ Doãn đã chuẩn bị xong chưa?