Kỷ Du Du nghe thấy giọng nói này, bả vai hơi run lên, nước mắt theo đó chảy xuống.
Một cảm giác ấm ức bắt đầu lan tràn trong lòng cô.
“Chúng tôi không đi xuống, chúng tôi đã mua vé rồi, dựa.
‘vào cái gì mà bắt chúng tôi đi xuống?” Sầm Hạ đánh bạo.
nói.
“Chúng tôi sẽ đền bù vé máy bay của cô, đưa ra lời giải thích hợp lý với cô; ly vọng cô cóthể phối hợp một.
chút…” Nữ tiếp viền hàng không nhỏ ` nổi. 9 *Sao công ty các cô có thể làm như vậy được chứ?
Chúng tôi là người tiêu dùng, chẳng lẽ không cần được bảo vệ sao? Chúng tôi đã tiêu tiền, nếu không đưa chúng tôi đến Ma Đô, tôi sẽ lập tức kiện các cô!” Đổng Phi Phi tức giận.
“Thật ngại quá, đây là quyền lợi đặc biệt của hội viên vàng! Nếu các cô có vấn đề gì, có thể tìm bộ phận pháp chế của công ty!” Nữ tiếp viên hàng không nhỏ nhẹ đáp lại “Hừ, đấu với tôi à, tôi bảo cô đi xuống thì cô phải đi xuống!” Trương Hồng Tụ chế nhạo.
“Nếu chúng ta không xuống thì sao?” Ông cụ Hồ Tùng bên cạnh nhẹ giọng mở miệng.
“Không xuống sao?” Nữ tiếp viên hàng không sững sờ, sắc mặt hơi khó coi: “Thưa cụ, hy vọng cụ có thể phối hợp với công việc của chúng tôi!”
“Không xuống sao? Không xuống cũng phải xuống, cái thứ gì chứ! Ở đây cậy già lên mặt sao, ông thì tính là cái gì? Nếu thật sự có khả năng thì ông bảo máy bay này chỉ chở một mình ông luôn đi?” Trương Hồng Tụ chế giễu.
“Thưa cụ, nếu cụ và cô gái này đi cùng nhau, xin cụ đừng làm chúng tôi khó xử! Chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho.
†oàn bộ khách trên máy bay thôi, nếu cụ thật sự không phối hợp, chúng tôi cũng chỉ có thể báo cảnh sát xử lý thôi!” Nữ tiếp viên hàng không đáp lời.
“Bảo ông ta cút xuống, đừng nói nhảm với ông ta ở đây nữa, ông ta là cái thá gì chứ!” Trương Hồng Tụ đứng lên, giống như người phụ nữ chanh chua.
Kỷ Du Du cúi đầu, cơ thể run rẩy.
- Đổng Phi Phi tức giận đến mức thân thể run rẩy, sắc mặt Tái xanh.
Lúc này, tất cả người trong khoang đều bị âm thanh thu hút, cả đám người đều nhìn về phía Trương Hồng Tụ và Kỷ Du Du. Trong số đó, ngoại trừ người của Giáo dục.
Hoäng Hồng ra, gần như không có ai lên tiếng.
Người của Đầu tư Kim Dung cũng tò mò, có điều bị Trương Hồng Phong nhỏ giọng nói mấy câu, cả đám người nhìn về phía Kỷ Du Du đều dùng vẻ mặt ghét bỏ.
“Báo cảnh sát đi!” Hồ Tùng ngẩng đầu lên, khẽ thở dài một tiếng, ý tứ sâu xa liếc mắt nhìn Trương Hồng Tụ, sau đó lấy một tấm thẻ màu trắng tỏa sáng ra.
“Được thôi…” Nữ tiếp viên hàng không gật đầu, trong lòng hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ kim cương kia, đột nhiên ngẩn người, sắc mặt trong nháy mắt đỏ lên: “Chuyện này… Chuyện này…”
“Báo cảnh sát đi, tôi không muốn xuống!” Hồ Tùng nhíu mày.
“Lão già kia, ông không muốn xuống thì sẽ không phải xuống à?” Trương Hồng Tụ chửi ầm lên: “Ông tính làm gì hả? Đũng quần của con chó kia không kẹp chặt, để thứ như ông lọt ra ngoài à?”
Gương mặt Hồ Tùng lạnh lùng, vẫn đang nhìn chằm chằm nữ tiếp viên hàng không.
“Chuyện này…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tiếp viên trưởng từ phía xa đã bước tới.
“Tôi yêu cầu ba người này cút xuống, bây giờ cút ngay xuống! Tôi là hội viên vàng của các cô, tôi có tư cách làm chuyện này, lập tức đáp xuống sân bay gần đây, bảo.
cô ta cút xuống… Trương Hồng Tụ ngẩng đầu.
“Căn cứ vào quyền lợi đặc biệt của hội viên…” Tiếp viên trưởng chần chừ một chút.
“Chị Kim, ông cụ kia là hội viên kim cương…” Nữ tiếp viên hàng không nhỏ giọng nói.
“Kim cương… Cô nói cái gì?” Con ngươi tiếp viên trưởng đột nhiên co rụt lại, sắc mặt lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cười nói với Hồ Tùng: “Cụ này, không ngờ được cụ là hội viên kim cương của công ty chúng tôi…”
“Tìm sân bay gần đây, báo cảnh sát, mời cô ta cút xuống! Làm chậm hành trình của tôi, các cô có thể gánh vác được sao?” Hồ Tùng cười lạnh, dựa người vào ghế, không nói gì nữa.
Hội viên kim cương sao?
Căn cứ vào tiêu chuẩn phục vụ của công ty hàng không này, nếu đạt đến cấp bậc hội viên, về cơ bản chính là cổ đông của công ty hàng không này! Trong tình huống.
bình thường, chỉ có thủ tục làm hội viên bạch kim, tuyệt đối không thể làm hội viên kim cương được, trừ khi là cổ đông trong nội bộ công ty.
Tấm thẻ này đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho quyền lợi tuyệt đối!
“Hội viên kim cương?” Trương Hồng Tụ nghe thấy vậy, lập tức ngây ra.
“Thật xin lỗi thưa cô, chúng tôi không thể đuổi một hội viên kim cương xuống máy bay được, hơn nữa dựa vào nguyện vọng của đối phương, chúng tôi sẽ đáp xuống một sân bay gần nhất, mời cô xuống máy bay…” Chị Kim Xoay người nói với Trương Hồng Tụ.
“Cô nói cái gì?” Trương Hồng Tụ sửng sốt một lát: ‘Tôi là hội viên vàng…”
“Đối phương là hội viên kim cương!” Chị Kim cười đáp lại.
“Các cô dựa vào cái gì lại đuổi chúng tôi xuống máy bay?” Trương Hồng Phong ngồi không yên, lập tức đứng dậy.
“Căn cứ vào quyền lợi đặc biệt của công ty hàng không chúng tôi! Vừa nãy các anh cầm thẻ hội viên vàng cũng có thể đuổi người khác, bây giờ người ta cầm thẻ hội viên kim cương, đương nhiên cũng có thể đuổi anh!” Chị Kim đáp lời.
“Gô…” Trương Hồng Phong lập tức nghẹn họng.
“Tôi… Tôi không xuống!” Trương Hồng Tụ đột nhiên kêu †o, nếu quả thật bị đuổi xuống, còn có mặt mũi gì nữa?
Bản thân mình nói gì cũng có chút tài sản, sao có thể để cho người ta đuổi xuống máy bay được chứ?
“Ngại quá, chúng tôi sẽ báo cảnh sát xử lý!” Chị Kim đáp lời, nụ cười trên mặt không giảm, trong lòng lại vô cùng khinh thường.
Trương Hồng Tụ đặt mông ngồi xuống ghế, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nhìn qua cực kỳ khó coi. Chuyện này là sao? Trộm gà không được còn mất nắm gạo, hơn nữa vừa nãy mình kêu gào ầm ï như vậy, gần như người cả khoang đều nghe thấy, bây giờ đều đang nhìn về phía mình với ánh mắt khinh bỉ, khiến cô ta tức giận.
Lúc này nếu có một hang chuột, Trương Hồng Tụ cũng hận không thể chui xuống ngay được!
Vô cùng nhục nhã!
Vốn tưởng rằng hội viên vàng là có thể làm màu được rồi, lại không ngờ bị người ta là hội viên kim cương vả mặt, bây giờ trong mắt cô ta trống rỗng, thậm chí không nghe thấy người xung quanh nói gì.
“Thưa cụ, căn cứ vào quyền lợi đặc biệt của hội viên kim cương, cụ có thể lập tức đi lên khoang hạng nhất…” Chị Kim cung kính dò hỏi.
Hồ Tùng nhìn về phía Kỷ Du Du.
“Đi thôi, đỡ phải ở đây nhìn người này cho phiền lòng!”
- Đổng Phi Phi bên cạnh khuyên bảo.
“Ừ!” Kỷ Du Du gật đầu đồng ý, xoay người đi ra ngoài cửa.
Lúc này Hồ Tùng mới bế Sầm Hạ dẫn theo Kỷ Du Du đi lên khoang hạng nhất.
Trương Hồng Phong nhìn ba người rời đi, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Chị, chị đợi một lát, em lập tức đi tìm lãnh đạo chúng †a, bảo ông ta ra mặt giải thích với công ty hàng không một chút! Chúng ta đến Ma Đô có nhiệm vụ, tuyệt đối không thể chậm trễ được, cũng tuyệt đối không thể để máy bay này đáp xuống giữa đường được!”
“Ừ!” Trương Hồng Tụ lập tức hết giận, toàn thân mất hồn ngồi nguyên tại chỗ.
Trương Hồng Phong đi tới, ngồi xuống trước mặt Lý Húc Ba, sắc mặt hơi lúng túng nói: “Giám đốc Lý, nhờ ông giúp chúng tôi chuyện này…”