Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 254



“Các người thật sự quen Đường Ân à?” Điền Nhuy không giấu được suy nghĩ trong lòng, nghe thấy Ngô Mãn nói thế thì vội dò hỏi.

Ngô Mẫn hơi sửng sốt, vội vàng cười nói: “Quen, đương nh ó quen, trước kia còn làm công trong quán chúng lúc trước không phải gfúng tôi © cậu ta em tôi!

ăn, cậu ta có thể có hôm nay sao? Không biết đã chết đói ở nơi nào từ lâu rồi!”

“Mẹ..” Lâm Sở Sở vội vàng đi tới kéo bà ta một cái.

Ngô Mãn hơi ngơ ngác: “Đứa nhỏ này, hôm nay con làm sao thế? Đường Ân làm công trong quán chúng ta, ăn cơm của nhà chúng ta, sự thật chính là như vậy mà…

“Chúng tôi thật sự quen Đường Ân, nhưng nếu các người muốn làm phiền Đường Ân thì thật xin lỗi, Đường Ân đã không đến đây lâu rồi!” Lâm Sở Sở không vui đẩy Ngô Mẫn sang một bên.

“Làm phiền?” Ngô Mẫn ngơ ngác, sắc mặt lập tức thay đổi, lại nhìn về phía tay phải của con gái mình, như chợt hiểu ra.

Hôm qua lúc Lâm Sở Sở trở về thì cổ tay bị thương, hôm nay tự nhiên có mấy người đến đây muốn tìm Đường Ân, chỉ sợ là đến vì Đường Ân chứ gì? Nói không chừng Đường Ân gây hoạ ở bên ngoài mới bị người tìm đến đây, con gái mình còn ngu ngốc ngăn cản giúp nữa.

“Sở Sở, con làm cái gì đó?” Ngô Mẫn không thể để con gái bị liên lụy được, vội vàng kéo Lâm Sở Sở: “Chúng tôi không quen con sói mắt trắng kia, các người đến đại học Thành phố Giang tìm đi, đừng tới hỏi chúng tôi, chúng tôi không biết gì cả… Cả ngày chỉ biết gây chuyện, chúng tôi không có quan hệ gì với cậu ta hết!”

Âm… Điền Vĩ lập tức giận dữ đập bàn một cái.

Cuối cùng hai mẹ con này bị sao vậy? Anh ta hạ mình đến đây hỏi thăm Đường Ân, hai mẹ con này một người nói quen một người nói không quen, tưởng mình bị ngốc sao?

“Làm gì đấy?” Lâm Thành nghe thấy âm thanh thì xông ra từ trong phòng bếp.

“Không có gì! Không có gì!” Vu Quý điềm đạm nói, giơ tay ra hiệu ngồi xuống: “Chúng tôi tới đây là vì muốn hỏi thăm Đường Ân một chút, muốn gặp mặt cậu ấy nhờ vả…

“Tôi đã nói chúng tôi không quen Đường Ân nào cả, đừng nhắc tới con sói mắt trắng kia trước mặt chúng tôi!” Ngô Mẫn trợn mắt xem thường, xoay người sang một bên: “Nếu các người ăn cơm, chúng tôi sẽ hoan nghênh cả hai tay, nếu các người không muốn ở lại đây ăn cơm thì cút đi. Tự cậu ta gây chuyện, đừng có tới tìm chúng tôi…

Điền Nhuy không nhịn được chỉ vào Lâm Sở Sở: “Được, các người không quen Đường Ân, vậy cô đền cho tôi đôi giày hôm qua đi…”

Lâm Sở Sở nhìn thấy thái độ vênh váo hung hăng của Điền Nhuy thì lập tức luống cuống.

“Giày gì? Tôi đã nói chúng tôi không quen Đường Ân, phiền phức Đường Ân gây ra, các người kêu Đường Ân tự giải quyết đi! Giày bị hư không đi tìm cậu ta, đến tìm chúng tôi làm gì?” Ngô Mẫn khoanh tay, khinh thường nói.

“Không tìm bà thì tìm ai? Là con gái bà đạp trúng tôi, tôi †ìm Đường Ân làm gì? Bây giờ lấy tiền ra đây, nếu không chuyện này không xong đâu!” Điền Nhuy bị chọc tức, vốn chuyện hôm qua đã khiến cô ta rất khó chịu rồi, bây giờ nghe nói Lâm Sở Sở này hoàn toàn không quen Đường Ân thì cô ta lập tức bùng nổ.

“Giày gì?” Ngô Mẫn nghe thấy giọng điệu của cô ta thì lập tức ngơ ngác: “Cho dù đạp trúng giày cô thì sao? Cô nói giá đi, bây giờ tôi sẽ đưa cô ngay..”

“Một trăm nghìn, đưa tiền đây!” Điền Nhuy lạnh lùng xoè tay.

“Một trăm… nghìn? Ngô Mẫn hoảng sợ: “Giày gì mà đắt thế?”

“Đồ quê mùa, đó là hàng xa xỉ của Giấc Mộng Kim Cương, bà nghĩ sao? Đòi bà một trăm nghìn còn ít đấy, nhiều hơn nữa bà có thể lấy ra được sao?” Điền Nhuy khinh thường nhìn Ngô Mẫn.

Thân thể bà ta hơi run run, thấy Điền Nhuy cũng không giống đang nói dối thì lập tức sững sờ đứng im tại chỗ.

Lâm Thành nghe thấy đôi giày đắt như thế cũng trợn tròn mắt, vội vàng đi lên: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hôm qua con gái ông đạp trúng giày tôi, chẳng lẽ không nên bồi thường sao?” Điền Nhuy khoanh tay, lạnh lùng nhìn cả nhà này.

Lúc này Ngô Mẫn mới tỉnh táo lại, lúc quay đầu nhìn về phía Lâm Sở Sở, trong lòng có hơi hoảng hồn. Thì ra người gây chuyện không phải Đường Ân, mà là con gái mình? Con gái mình đạp hỏng giày của người ta?

Một trăm nghìn đó?

Một năm cái quán nhỏ này có thể kiếm bao nhiêu? Trừ đi ăn uống sinh hoạt, một năm có thể kiếm một trăm mấy chục nghìn sao?

Lâm Sở Sở cũng sợ hãi, nghĩ đến một trăm nghìn khiến cô ta bắt đầu khe khẽ run lên.

“Sao không nói chuyện nữa?” Điền Nhuy khinh thường nhìn Lâm Sở Sở và Ngô Mẫn.

“Thật ra chúng tôi đến đây cũng không phải kêu các người đền tiền..” Lúc này Vu Quý đứng lên nhìn mấy người xung quanh, cười ấm áp nói: “Chúng tôi là muốn gặp mặt cậu Đường Ân một lần, không ngờ các người không quen Đường Ân..”

Đường Ân?

Ngô Mãn giật mình run rẩy.

Những người này đến đây là muốn gặp Đường Ân?

“Chúng tôi quen, chúng tôi thật sự quen Đường Ân mà..”

Lúc này bà ta lấy lại tinh thần, vội nói: “Đường Ân ở lại nhà chúng tôi mấy tháng, quan hệ của chúng tôi với cậu †a vẫn luôn rất tốt, nếu các người muốn gặp Đường Ân, tôi có thể nói giúp các người một tiếng!”

“Khi nãy bà còn nói là sói mát tráng đó, quan hệ của các người vẫn tốt sao?” Điền Nhuy xem thường Ngô Mãn.

Sắc mặt bà ta cứng đờ: “Cái này… thật sự quen biết, tôi còn có số điện thoại của Đường Ân nữa!”

“Tôi thấy vẫn nên bỏ đi..” Điền Vĩ khoanh tay cười lạnh: “Có lẽ quan hệ giữa Đường Ân với các người cũng rất bình thường, mặc dù có số điện thoại của Đường Ân, cũng chưa chắc có thể gặp được cậu Đường!”

“Có thể… chúng tôi có thể!” Bà ta tươi cười: “Đứa nhỏ Đường Ân kia rất thành thực…”

Lâm Sở Sở siết chặt tay cúi đầu, trong lòng rất phức tạp.

Ngô Mẫn cười gượng: “Nếu các người lo lắng, tôi có thể bảo con gái mình dẫn các người đi gặp Đường Ân, đây cũng không phải chuyện lớn!”

“Thế sao..” Vu Quý hơi do dự rồi miễn cưỡng gật đầu: “Nếu nói thế thì còn được!”

Ngô Mẫn vừa nghe thấy lời này, trên mặt lập tức mang theo vẻ vui mừng, theo bà ta nghĩ, chỉ cần không kêu bà †a đền tiền thì làm cái gì cũng được. Mà Ngô Mẫn cũng không ngờ lúc đầu Vu Quý chỉ vờ thả để bất để có thể làm quen Đường Ân.

“Con không đi!” Lâm Sở Sở cúi đầu, rất quyết đoán.

“Con dám!” Ngô Mẫn trợn mắt: “Mẹ cũng đi, con phải đi cùng! Nếu con dám chạy, xem mẹ trừng trị con thế nào!”

Lâm Sở Sở hơi uất ức, có cảm giác muốn rơi lệ, mỗi lần nhìn thấy Đường Ân, cô ta đều cảm thấy đó là một cơn ác mộng, một cơn ác mộng hoàn toàn không muốn tỉnh lại. Vốn không muốn quá thân thiết với Đường Ân, lại cứ kêu cô đi tìm Đường Ân, đây thật sự chẳng khác gì trừng phạt cả.

“Yên tâm, đi ngay đây, đi ngay đây!” Ngô Mẫn cười gượng kéo Lâm Sở Sở, đẩy cô ta ra khỏi nhà, sau đó cười gượng: “Sở Sở, con gọi điện thoại cho Đường Ân trước, tránh lát nữa không thấy người…

Vu Quý thấy cảnh này thì cười lắc đầu, sau đó lên xe.

Lâm Sở Sở cầm điện thoại lo lắng một lúc, cuối cùng vẫn gọi cho Đường Ân, nhưng tiếng chuông chờ vang lên rất lâu vẫn không có ai nghe máy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv