Có thể lái xe như vậy, đương nhiên không phải người bình thường.
Đường Ân nhìn khuôn mặt kia, cười gượng một tiếng: "Trùng hợp thế?”
Thẩm Như Hinh không mặc âu phục, phía trên là áo thun màu xanh lá nhạt, tóc ngắn buông xõa, đeo một cái kính râm rất to, trên người mang theo cảm giác xinh đẹp phóng túng bất kham: “Mẹ tôi xuất viện rồi, tối nay mờ anh đến nhà tôi làm khách!” "Ậ.." Đường Ân cười gượng: “Có lẽ tối nay không có thời gian.” "Không phải tôi đến để thương lượng, mà là đến để thông báo!” Thẩm Như Hinh mím môi, nhướng mày, xe nổ ran một trận, quay đầu lái về phía xa.
Đường Ân cười bất đắc dĩ, lại khởi động xe chạy ra ngoài sân trường.
Anh cũng không thích tiếp xúc với nhà họ Thẩm, dù sao nhà họ Thẩm và nhà họ Đường không phải cùng một giới. Tuy đều nằm trong một giai cấp, nhưng vì lý do nào đó, nhà họ Đường luôn hạn chế tiếp xúc nhiều với bên quân đội.
Xe lái thẳng đến Đầu tư Vương Thị Nữ, thừa dịp giữa trưa, Đường Ân và Bùi Nhược ăn cơm trưa dưới lầu luôn.
Ăn bữa trưa xong, hai người trở lại công ty bắt đầu làm việc.
Theo ý của Đường Ân, Vương Thị Nữ sẽ không sáp nhập với Đầu Tư Tài Chính mà chia thành hai công ty độc lập. Bây giờ Đầu Tư Tài Chính thật sự ở trong tay Đường Ân, nhưng bên trong nhiều hơn là của nhà họ Đường.
Vương Thị Nữ thì khác, Đầu tư Vương Thị Nữ là thứ anh nắm trong tay một trăm phần trăm, ai cũng không cướp đi được.
Từ sau khi xử lý Đồng Quân Hựu xong, thành tích nghiệp vụ của Vương Thị Nữ đã tăng vọt một cách rõ ràng.
Đường Ân liên tiếp ra tay khiến Vương Thị Nữ đã có chút sức sống.
Đến chạng vạng, điện thoại của anh reo lên.
Đường Ân cầm lấy nhìn thoáng qua, phát hiện là một số điện thoại xa lạ, chần chừ nghe máy, bên trong vang lên giọng nói của Thẩm Như Hinh: "Tôi ở dưới lầu công ty anh.” “Được!” Đường Ấn do dự một lát rồi nhẹ nhàng gật đầu. Dù trong lòng không muốn, nhưng mình vẫn còn nhược điểm ở nhà họ Thẩm, nhất là vấn đề đánh chết Đồng Quân Hựu, bọn họ là nhân chứng trực tiếp.
Anh duỗi eo, đưa mắt nhìn Bùi Nhược còn đang bận rộn, xoay người đi xuống lầu.
Ngoài cửa công ty Đầu tư Vương Thị Nữ, Thẩm Như Hinh dừng chiếc Mercedes-Benz G-Class tại chỗ đỗ хе, cửa xe được mở ra một chút, đôi chân dài gác lên trên.
Có lẽ vì là quân nhân, cho nên dáng người của Thẩm Như Hinh rất đẹp, hơn nữa còn mang theo sức đột phá. Lại thêm đường nét dịu dàng trên mặt cô ta và kính râm to trên mắt, khiến Thẩm Như Hinh như một cô gái đi theo trào lưu của thời đại vậy.
Lúc Đường Ân đi xuống thì nhìn thấy cô ta ngoắc ngón tay với mình, sau đó anh xoay người đi đến chỗ ghế lái phụ.
Brừm...
Xe khởi động với động lực mạnh mẽ, chạy xa mấy chục mét chỉ trong nháy mắt.
Đường Ân ngồi trên ghế lái phụ cầm lấy thanh vịn. Anh có thể cảm giác được một cước đạp lên chân ga của là Thẩm Như Hinh khi nãy như chạy qua một mặt đường khúc khuỷu, chứ không phải con đường bình thường.
Nếu nói Bùi Nhược lái xe nhanh có tính kỹ xảo, vậy Thẩm Như Hinh lái xe là kiểu xung phong hung hãn, giống như binh lính đang vung kiếm cưỡi ngựa chiến, không hề sợ chết muốn phá vỡ tất cả chướng ngại phía trước vậy.
Lái xe kiểu này thật sự rất dũng mãnh. "Chuyện của anh đã được xác nhận xong.” Thẩm Như Hinh lái xe, thấy Đường Ân hơi căng thắng thì cong môi lên. “Hả? Thế nào?” Đường Ân quan tâm điều này nhất. "Đồng Quân Huu thật sự là kẻ tình nghi bắt cóc, đã bị phán là nghi phạm, lại thêm chuyện thôn Hoàng Dương lúc trước, anh đều thuộc kiểu bị động." Thẩm Như Hinh chần chừ một lát, sau đó cười sâu xa: "Nhưng chuyện thể này vẫn phải đi theo trình tự, có lẽ anh sẽ bị bắt thẩm vấn!"
Đường Ân im lặng suy nghĩ một lát, cười khẽ. Anh không tin với thủ đoạn của nhà họ Thẩm sẽ khiến mình bị bắt về thẩm vấn. Có lẽ là nhà họ Thẩm cố ý nói ra, chỉ vì muốn nhấn mạnh tính nghiêm trọng của chuyện này trước. Một khi đã đến mức này, đương nhiên nhà họ Thẩm sẽ ra tay giải quyết giúp, để Đường Ân mắc một món nợ lớn hơn. "Hơn nữa tôi còn điều tra được hai sát thủ Nhật Bản kia hoàn toàn không phải muốn giết mẹ tôi, mà là nhằm vào anh... Tôi có được tin tức mẹ tôi đã bị anh làm ảnh hưởng hai lần, chứ không phải vì anh tốt bụng ra tay cứu mẹ tôi!" Thẩm Như Hinh ra oai trừng Đường Ân một cái.
Anh ngẩn người, vẻ mặt xấu hổ.
Bà Thẩm thật sự vì mình mới bị ảnh hưởng hai lần, Đường Ân sẽ không phủ nhận điều này, nhưng bị Thẩm Như Hinh nói thật ra vẫn có hơi khó xử.
Bầu không khí trong xe lập tức trở nên xấu hổ.
Xe rít gào trên quốc lộ như mãnh thú, sau đó gần như bay nhanh trên đường trong sự ngạc nhiên của Đường Ân. “Mẹ kiếp..”
Anh còn chưa kịp chửi tục đã cảm thấy thân thể chẩn động, sau đó có tiếng ken két, rồi xe đột nhiên dừng lại. "Đến rồi!" Thầm Như Hinh ngẩng cổ nhìn Đường Ân, vẻ mặt kiêu ngạo.
Đường Ân hít một hơi thật sâu, vội vàng mở cửa xe, nhìn thấy Thẩm Như Hinh lại có thể đưa mình đến nơi lần đầu tiên gặp bà Thẩm. Nơi này có mười mấy căn nhà, bên trong là một ít con hẻm uốn lượn, có lẽ là chỗ ở của bà Thẩm.
Trong khu vực trung tâm của thành phố Giang này lại có một cái thôn như thế, thật sự khiến người ta cảm thấy đặc biệt.
Xuống xe, bà Thẩm và Thẩm Từ Vũ đã đứng ở cửa.
Thẩm Từ Vũ không mặc âu phục, trên người mặc đồ Tôn Trung Sơn màu xám, nhìn qua rất uy nghiêm. Bà Thẩm phục hồi không tệ, nét mặt hồng hào, sau khi thấy anh xuống xe thì lập tức cười yêu chiều: “Tiểu Đường mau đến đây! Mau đến đây để dì xem, có phải lại gầy đi rồi không?”
Đường Ân cười xấu hổ, không biết nên nói gì. "Mẹ, con gái của mẹ đứng đây mà mẹ còn không hỏi một tiếng, lại đi hỏi người khác?" Thẩm Như Hình không vui oán trách. "Đi ra!" Sắc mặt bà Thẩm lạnh như băng, nghiêm khắc quát to: “Không có lễ phép gì hết, bình thường dạy con thế nào? Lúc nào lái xe cũng như bay vậy, giống hệt ba con, không để người ta yên tâm được!”
Thẩm Từ Vũ run lên, nằm không cũng trúng đạn, bất lực thở dài. "Nào nào nào... Tiểu Đường à, chúng ta vào nhà thôi, không cần quan tâm đến mấy người xấu xa này. Hôm nay dì đặc biệt xuống bếp nấu mấy món cho cháu đó, không biết cháu có thích không nữa!”
Đường Ân cười xấu hổ, vội vàng đi vào. "Mẹ, ai đến thế, còn kêu tụi con đường xá xa xôi trở về?” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thẩm Như Mẫn.
Đường Ân ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ Thẩm Như Mẫn cũng trở về.
Thẩm Như Mẫn nhìn thấy anh cũng sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên u ám: "Sao cậu lại đến đây? Ai cho cậu đến?”