Chín giờ tối.
Tầng ba biệt thự của Đường Ân, lóe lên ánh sáng mờ nhạt.
Một đám người khom lưng đến gần biệt thự, sau đó nhanh chóng dùng tay ra hiệu, tiếp theo nhìn thấy hai bóng dáng như ma quỷ đến cửa.
“Nhất định phải bắt được, nếu không khi chúng ta quay về nhất định phải chết!” Anh Lư dẫn đầu đè thấp giọng nói.
“Yên tâm đi anh Lư!”
Người xung quanh gật đầu, biết rõ tầm quan trọng của chuyện này, hai người đứng trước cửa ra vào hơi hoạt động một lát, chỉ nghe thấy một tiếng cách, cửa chống trộm của biệt thự thế mà đã mở ra.
“Vào trong!” Anh Lư vung tay lên.
Mười mấy người rối rít lao vào bên trong, mà anh Lư đi đầu tiên, trong tay đã lộ ra con dao to, một đường chạy nhanh lên cửa tầng ba, nhấc chân đá lên cửa phòng.
Rầm mội tiếng, cửa phòng bị đá văng, anh Lư là người đầu tiên vọt vào.
Rầm…
Trong phòng vang lên một âm thanh trầm đục, nhìn thấy thân hình anh Lư bay ra ngoài, đụng vào vách tường trên hành lang, phát ra âm thanh xương cốt gấy vụn khiến cho người ta sợ hãi.
Mọi người lập tức ngẩn ra, vội vàng xông vào trong phòng, đợi đến khi xông vào, mới nhìn thấy trên sàn nhà trong phòng có một ông lão hơn năm mươi tuổi đang ngồi.
Ông lão này mặc đồ trắng toàn thân, râu tóc đều bạc trắng, nhìn qua có mấy phần cốt cách thần tiên.
Mọi người cũng không ngờ được, trong phòng thế mà lại chỉ có một người như thế.
Cực kỳ nhục nhất Một người đàn ông cao lớn lại bị một người thế này đánh bay ra ngoài sao?
Anh Lư chậm rãi bò dậy, lau sạch máu trên khóe miệng: “Xông lên cho tôi, giết chết ông già đáng chết này…”
Vừa dứt lời, mười mấy người đều rối tay lên, bổ xuống đầu Hồ Tùng.
ít giơ dao to trong Hồ Tùng nâng tay lên, tay áo không gió tự bay, một tay bắt được một cổ tay, trong nháy mát vung lên, kéo người đến trước mặt ông cụ. Những thanh đao to còn lại chém xuống, rốt rít chém vào cổ tay này, trong phòng vang lên một tiếng gào thét.
Hồ Tùng giơ tay còn lại lên, một chưởng đẩy ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, người ở gần Hồ Tùng nhất đã bị gãy xương ngực.
Lúc này, Hồ Tùng mới đứng dậy, động tác vẫn giống như ma quỷ, động tác trên tay cực kỳ nhanh nhẹn, trong phòng vang lên tiếng vang liên tục, chưa đến ba phút, tất cả mười mấy người này đều nằm trên mặt đất.
Anh Lư sợ đến mức choáng váng, trừng mắt nhìn chằm chằm Hồ Tùng, từ trước đến nay anh ta chưa từng gặp phải chuyện này bao giờ.
Đây hoàn toàn không phải là chuyện mà con người có thể làm được, đây quả thật là sự tồn tại của thần rồi!
Hồ Tùng giơ tay lên, hung hăng đập thật mạnh xuống đầu anh Lư.
Phập…
Âm thanh nặng nề mang theo hơi thở chết chóc.
Đường Ân hoàn toàn không ở đây, Kỷ Du Du và Sầm Hạ cũng không có nhà, lúc này đang ở trong một trang trại cách đó mấy chục cây số.
Trang trại này là của Bùi Hạc, trước đây khi lập nghiệp.
đã đặc biệt chuẩn bị một hang ổ cho chính mình.
Bùi Hạc không dùng đến, nhưng Đường Ân lại dùng.
Lúc này, ngọn đèn mờ ảo, chiếu sáng gương mặt không có chút biểu cảm nào của Đường Ân.
Toàn bộ tầng hầm ngầm của trang trại, Đường Ân từng bước bước về phía sâu nhất.
Ở nơi sâu nhất, thỉnh thoảng sẽ vang lên từng tiếng gào thét.
Đường Ân đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhìn người trong phòng, mà người trong phòng dường như cũng cảm giác được, vội vàng ngẩng đầu lên, vừa mới nhìn lên đã thấy gương mặt Đường Ân tràn đầy ý cười.
“Đường Ân…” Kim Địch nghiến răng mở miệng nhìn chằm chằm người trước mặt, sau khi cô ta đâm Rodin bị thương xong, vốn dĩ còn chưa chạy được ra khỏi công ty đó, đã bị người của Đường Ân ấn ngã xuống đất, sau đó dẫn thẳng đến chỗ này: “Đường Ân… Anh đang giam giữ người trái phép, anh dựa vào cái gì mà bắt tôi? Anh dám bất tôi, Đồng Quân Hựu nhất định sẽ không bỏ qua cho anhl”
Đường Ân cười khẽ, xoay người đi vào trong phòng.
Kim Địch giãy giụa đứng dậy, toàn thân run bần bật, đến tận giờ phút này, cô ta mới nhìn thấy sau lưng Đường Ân còn có Bùi Nhược và Viên Chi Am.
Kim Địch vốn cũng biết, Bùi Nhược nhất định sẽ đi theo bên cạnh Đường Ân, nhưng trong giây phút này khi nhìn thấy Bùi Nhược, oán hận ngập trời gần như thiêu đốt ngực cô ta.
Đồ đê tiện này, sao có thể bình an không có chuyện gì chứ?
Đường Ân chậm rãi đi tới, ngồi trước mặt Kim Địch, cười nói: “Cô Kim Địch, lại gặp nhau rồi nhỉ? Tôi cảm thấy tôi và cô đúng là cuộc sống có chỗ nào mà không gặp lại được!”
“Đường Ân… Tôi khuyên anh tốt nhất vẫn nên thả tôi ra, nếu không Đồng Quân Hựu sẽ không để anh dễ chịu đâu!” Kim Địch cản răng, cố ép cho bản thân mình bình tĩnh lại: “Tôi đã có hợp tác với Đồng Quân Hựu, nếu anh dám động đến một sợi tóc của tôi, Đồng Quân Hựu cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
“Đồng Quân Hựu sao?” Đường Ân đột nhiên hiểu ra, trên mặt lộ ra nụ cười chế giễu: “Có lẽ cô không biết, Đồng Quân Hựu đã sắp biến thành mặt trời phía tây rồi nhỉ?”
“Làm sao có thể chứ?” Thân thể Kim Địch chấn động, mặt mũi tái nhợt, dữ tợn kêu to: “Đường Ân, anh cho rằng anh là ai chứ? Anh dám nói Đồng Quân Hựu như mặt trời phía tây sao? Anh thì tính là gì? Ngay cả xách giày cho.
Đồng Quân Hựu cũng không xứng, trong mắt Đồng Quân Hựu, anh mãi mãi chỉ là một con châu chấu thôi…”
Sắc mặt Đường Ân lạnh nhạt, vươn tay lấy tài trong tay Bùi Nhược, sau đó đặt trước mặt Kim Địch: “Tôi nghĩ, cô hẳn nên nhìn kỹ cái này! 20% quyền cổ phần của Đầu Tư Tài Chính, đã nằm trong tay tôi rồi…’ “Anh nói cái gì?” Sắc mặt Kim Địch lập tức thay đổi, nhìn tài liệu Đường Ân đang lật xem, thế mà thật sự là giao dịch quyền cổ phần của Đầu Tư Tài Chính: “Sao có thể như vậy được? Làm sao Đồng Quân Hựu có thể chuyển nhượng quyền cổ phần cho anh được chứ? Đồng Quân Hựu thua rồi sao? Không thể nào… Chuyện này tuyệt đối không thể”
Đường Ân cất tài liệu cẩn thận, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô ta: “Không có gì là không thể cả! Cô phải biết rằng, trên thế giới này có rất nhiều chuyện, đều được hoàn thành trong tình huống người khác không thể tưởng tượng được!”
Sắc mặt Kim Địch trở nên cực kỳ khó coi, xám như tro tàn, toàn thân ngã xuống mặt đất.
Tận sâu trong đáy lòng Kim Địch, còn trông cậy Đồng Quân Hựu thắng được Đường Ân, sau đó đến đây tìm kiếm mình, ai ngờ được Đồng Quân Hựu thế mà lại thua ngay trước mắt rồi?
Sao chuyện này có thể xảy ra được chứ!
Đường Ân nhún vai: “Tôi đến để cho cô một cơ hội, để cô quay ngược mũi dao, quay một bài lấy tin cho tôi, tố cáo Đồng Quân Hựu…
“Không thể nào! Đường Ân, anh quên hản suy nghĩ này đi, tôi oán hận các người, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị Đồng Quân Hựu đùa giỡn trong lòng bàn tay thôi… Anh ô chết tử tế, anh phải xuống địa ngục…” Kim Địch chửi ầm lên, nhìn về phía Bùi Nhược: “Bùi Nhược, người phụ nữ này, người phụ nữ này…”
Đường Ân đứng dậy, liếc mắt nhìn về phía Viên Chỉ Am: “Giao cho côi”
“ỪI” Viên Chi Am cúi đầu, hơi co quáp lại.
Đường Ân chậm rãi đi ra ngoài, cũng không để ý đến nữa.
Nửa đêm, tòa nhà cao tầng Đầu Tư Tài Chính.
Nữ thư ký của Đồng Quân Hựu cộp cộp chạy vào phòng làm việc, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Tổng giám đốc Đồng, chuyện lớn không xong rồi!”
“Làm sao?” Đồng Quân Hựu sứt đầu mẻ trán rống lên giận dữ.