“Đường Ân..” Lâm Lập Quốc xoay người rống to.
Đường Ân đá một phát lên bụng anh ta: “Tôi nói anh bò ra ngoài!”
“Cậu..” Lâm Lập Quốc nghiến răng siết chặt tay, người cũng hơi run rẩy.
2Ñ ft… ì “Rác rưởi!” Đường Ân đạp lên mặt anh ta, xoay người đi ra ngoài cửa.
Trong cao ốc Đầu Tư Tài Chính, một nữ thư ký vội vàng đi vào: “Tổng giám đốc Đồng, khi nấy Lâm Lập Quốc gọi điện thoại tới, nói người phụ trách của Kỷ Thị Nữ sỉ nhục ông..”
“Sỉ nhục tôi?” Sác mặt Đồng Quân Hựu lạnh như băng: “Nói gì?”
“Nói rất khó nghe, sỉ nhục trưởng bối của ngài, nói ngài là chót” Nữ thư ký trả lời Đồng Quân Hựu nghiến răng siết chặt tay, bẻ gãy cây bút trong tay.
“Tổng giám đốc Đồng, tối nay phải ký hợp đồng với ngài Rodin, tôi thấy không bằng trì hoãn một chút?”
“Không cần thiết, buổi tối vẫn theo kế hoạch!” Đồng.
Quân Hựu hít một hơi thật sâu, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh.
“Vâng!” Nữ thư ký gật đầu.
“Đợi đã!” Đồng Quân Hựu gọi nữ thư ký lại, dò hỏi: “Thư ký Tề sao rồi?”
“Thư ký Tề đã tự thú rồi ạ!” Nữ thư ký trả lời.
Đồng Quân Hựu gật đầu, có ngọn lửa dâng lên trong đáy lòng, lần này vốn muốn hãm hại Đường Ân, không ngờ.
lại mất một thư ký Tề. Không chỉ thế, hình như việc thâu tóm ngành sản xuất đồ ngọc của Lâm Lập Quốc bên kia cũng xảy ra vấn đề! Bây giờ chỉ có công ty của Lô Tiên Lâm không bị Đường Ân áp đảo.
“Đi làm việc đi, buổi tối đi ký hợp đồng với tôi!” Ông ta phất tay.
“Được!” Nữ thư ký gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Trong trung tâm triển lãm, triển lãm đồ ngọc lần này vừa mới kết thúc.
Một buổi triển lãm đem tới tin tức lớn.
Đại sư Lỗ được người đời cho rằng đứng nhất đứng nhì trong giới chạm ngọc lại sử dụng tác phẩm của người khác đi dự thi, đầu tư châu báu gần đây của Đồng Quân Hựu cũng thất bại thảm hại trong buổi triển lãm này, thậm chí ngay cả người phụ trách cũng phải bò ra khỏi trung tâm triển lãm.
Châu báu Kỷ Thị Nữ có thể nói là cực kỳ nổi bật.
Điều này khiến Đường Ân và Bùi Nhược đều cảm thấy rất tốt.
Ra khỏi trung tâm triển lãm, Đường Ân mới dừng chân lại.
“Đúng là hả giận!” Bùi Nhược nói.
Anh cười: “Mọi người về trước đi, chuyện khai trương tiệm châu báu chị xem xét nhiều hơn giúp tôi, tôi còn phải đến bệnh viện một chuyến.
“Được, cậu nhớ chú ý sức khoẻ!” Bùi Nhược nhìn Đường.
Ân, gật đầu.
Anh lên xe lái thẳng tới bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, đứng cách lớp kính thuỷ tinh của phòng chăm sóc đặc biệt thấy Kỷ Du Du đã tỉnh lại.
Đường Ân vội vàng đi vào, thấy hốc mắt cô đỏ lên, thật sự thầm thấy hơi đau lòng.
“Không sao rồi! Không sao rồi!” Anh cúi người ngồi xuống đầu giường, ôm lấy đầu Kỷ Du Du vào lòng.
Kỷ Du Du đỏ mặt, lại cảm thấy cực kỳ yên lòng, dựa cả người vào lòng Đường Ân rồi dần ngủ say.
Bùi Hạc đứng ngoài cửa nhìn, đáy lòng cảm thấy thất vọng khó hiểu, Đường Ân là loại người gì, mấy ngày nay anh ta cũng hiểu được chút ít. Anh ta có thể cảm nhận được con người Đường Ân rất tốt, nhất là đối xử với người bên cạnh gần như không thể soi mói. Nếu Bùi Nhược có thể ở bên anh cũng là một sự lựa chọn không tệ. Đáng tiếc, suy cho cùng Kỷ Du Du này vẫn nhanh hơn một bước.
“Chuyện sao rồi?” Đường Ân đi ra khỏi phòng bệnh.
“Gần như giải quyết xong!” Bùi Hạc trả lời: “Đa số người trong thôn kia đều tham gia làm ma tuý, cho nên kẻ phải bắt đã bắt hết rồi! Cả nhà Trương Hán đều ở trong bệnh viện, nhưng còn phải chịu xét xử của pháp luật! Mặt khác, địa chủ Lý và Lý Ngạn Lâm là nghi phạm số một của việc làm ma tuý, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía hai người, những cô gái mất tích kia đều là chuyện tốt bọn họ làm mấy năm nay, bọn họ sẽ nhanh chóng bị phán tội!”
Anh gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ điều này.
“Nhưng cho dù vậy, cậu giết Lý Ngạn Lâm, chỉ sợ vẫn sẽ bị người ta nắm lấy nhược điểm..” Bùi Hạc hơi lo lắng nhìn Đường Ân, nói: “
“Trong khoảng thời gian này cậu không thể rời khỏi thành phố Giang, cũng không thể làm ra chuyện gì nữa!”
“Ừm, tôi hiểu! Người của chúng ta thế nào? Đã sắp xếp xong chưa?” Anh dò hỏi.
“Đã sắp xếp xong cả rồi! Mấy người bị thương nặng đã được cấp cứu, Hạt Tử đã tỉnh, Ân Nhị cũng hồi phục được ý thức rồi, chỉ có mỗi Thận..” Bùi Hạc nói tới đây thì không nhịn được khựng lại: “Có lẽ chuyện của Thận phiền phức hơn một chút! Thật ra gia đình của những anh em theo tôi lăn lộn đều rất khó khăn, tính cách cũng không tệ… Cậu ta cũng vì em gái mình, bị ép đến đường cùng mới làm việc giúp tôi! Không ngờ lần này lại có thể mất như thế!”
Đường Ân nghe vậy thì cực kỳ chua xót: “Chuyện em gái cậu ta cứ giao cho tôi..”
“Ừm, được!” Bùi Hạc gật đầu.
Đường Ân võ bả vai anh ta: “Đi về nghỉ ngơi trước đi, đợi Du Du tỉnh lại rồi, tôi sẽ dẫn cô ấy đi cảm ơn bọn họ!”
“Được!” Bùi Hạc gật đầu.
Đường Ân nhìn anh ta rời đi, sau đó xoay người đi vào phòng bệnh.
Kỷ Du Du còn đang ngủ, anh chỉ có thể dựa vào bên cạnh cô, nhìn Kỷ Du Du đang ngủ say, đáy lòng mềm mại.
Ong ong ong…
Điện thoại của Đường Ân rung lên, bên trên thông báo một tin nhắn.
“Tiền vốn của Lô Tiên Lâm đã gửi đến rồi..”
Anh nhìn nội dung Viên Chỉ Am gửi tới, trả lời: “Chuẩn bị Hiện “Được!”
Đường Ân buông điện thoại xuống, híp mắt lại.
Lúc này, có lẽ Đồng Quân Hựu đã mắc câu rồi nhỉ?
Bây giờ Đồng Quân Hựu đang ngồi trong xe đi tới công ty của ngài Rodin.
Mấy ngày trước, ngài Rodin mới lấy được một miếng đất từ trong tay Tập đoàn Trung Ân, miếng đất này vẫn chưa động thổ, cho nên công ty chỉ thuê một toà nhà văn phòng tạm thời ở thành phố Giang.
Biết được Đồng Quân Hựu tới đây, anh ta đã đứng dưới lầu công ty từ trước.
Đứng bên cạnh ngài Rodin là Kim Địch sắc mặt hồng nhuận.
Sau chuyện lần trước xảy ra, Kim Địch dứt khoát không qua lại với Lô Tiên Lâm nữa, vẫn luôn ở bên cạnh Rodin.
Sau khi đoàn xe dừng lại, Đồng Quân Hựu bước ra đầu tiên.
“Hoan nghênh ngài Đồng!” Rodin lập tức tiến lên, nụ cười dưới mái tóc vàng cực kỳ rạng rỡ.
Đồng Quân Hựu mỉm cười, sâu xa nhìn về phía Kim Địch, sau đó lại dời đi: “Ngài Rodin, chọn vị trí rất tốt đấy!”
“Tôi rất thích lời khen của ông!” Rodin cười to, dẫn Đồng.
Quân Hựu đi vào trong.
Đồng Quân Hựu theo sau, vào toà nhà văn phòng.
Kim Địch đi theo một bên, ánh mắt chớp loé, cố đè nén sự nôn nóng dưới đáy lòng.
Chuyện đầu tư đợt trước gần như huỷ hoại cô ta, sao cô †a có thể cam lòng? Nhìn thấy Đồng Quân Hựu và Rodin bước vào thang máy, Kim Địch duõi tay, một tờ giấy cứ thế truyền qua tay của thư ký Đồng Quân Hựu, hai người dần tách nhau ra.