“Ôi, oh my god, chuyện này thật sự quá thần kỳ..” Còn có cả giọng nói của Steve.
Đường Ân cầm điện thoại, mày hơi nhíu đã xảy ra chuyện gì?” ‘Cuối cùng “Đường, thật sự quá thần kỳ! Anh biết không? Lúc hôm qua, cứ cách một tiếng người bệnh sẽ hôn mê một lần, mỗi lần cần ít nhất mười phút mới tỉnh lại được. Hôm nay sau khi anh đi rồi lại có thể cách ba tiếng mới xuất hiện trạng thái hôn mê, hơn nữa sau khi hôn mê khoảng hai phút đã tỉnh lại rồi!” Jentfy hơi khó tiñ: “Đường Ân, anh thật sự quá xuất sắc, tôi cảm thấy rất có lỗi vì lời nói của mình lúc trước, tôi thật sự không ngờ anh lại có một mặt thần kỳ như vậy!” Chân mày Đường Ân giãn ra: “Nếu như thế, bệnh tình của đứa bé đã chuyển biến tốt đẹp rồi ư?” “Đúng thế, không chỉ chuyển biến tốt đẹp, người bệnh cũng rất có tinh thần!” Cô ta hưng phấn nói Anh gật đầu cúp máy, đưa mắt nhìn về phía Hồ Tùng.
Ông cụ này chắc chắn không hề bình thường như vẻ bề ngoài, mà một cao nhân người mang tuyệt kỹ mới đúng! Chẳng trách người này có thể đi theo bên cạnh ông nội, chẳng trách lại được ông nội phái tới đây.
“Ngài Hồ đúng là cao nhân!” Đường Ân không biết nên bày tỏ suy nghĩ của mình thế nào nữa.
Hồ Tùng cười: “Chút việc vặt mà thôi!” “Khi nãy ông nói muốn trị tận gốc cho đứa nhỏ cần có khí là ý gì?” Đường Ân vội dò hỏi.
Hồ Tùng cười, bí ẩn nói: “Cậu cũng biết trong thân thể người chứa khí đúng không? Nhiều người gọi khí này là nội kình hoặc nội lực!” “Nội lực? Thứ này thật sự tồn tại ư?” Anh có hơi ngạc nhiên.
Ông cụ không đáp, bàn tay đột nhiên vung lên, chỉ nghe thấy rèm cửa trong phòng bệnh kêu lên ào ào như bị một cơn gió mạnh thổi qua vậy.
Ánh mắt Đường Ân đầy vẻ chấn động, sợ hãi nhìn Hồ Tùng: “Đây… đây là nội kình ư?” “Đúng thế, đây là nội kình, đây là khí!” Ông cụ cười nhìn anh: “Nhiều người đều thích gọi là nội kinh hơn, hơn nữa loại khí này là cách chữa bệnh cho đứa nhỏ kia! Cậu mát xa chỉ có thể khiến bệnh tình của người bệnh trở nên tốt đẹp, nhưng nếu kết hợp với nội kình sẽ tạo thành hiệu quả càng lớn hơn, còn đỡ mất sức nữa!” “Vậy..” Anh chần chừ không lát.
Hồ Tùng nhìn anh: “Cậu muốn học à?” Đường Ân im lặng suy nghĩ một lát, không trả lời ngay.
Ông cụ nói: “Thật ra ông hai nhà họ Đường cũng đã bỏ ra chút sức để tôi đến đây, nhưng thật sự muốn học: được thứ gì từ tôi, còn phải xem cậu có bản lĩnh này không!” Anh nhìn dáng vẻ bí ẩn của Hồ Tùng, cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, xem ra ông nội của mình cũng sợ mình xảy ra vấn đề, cho nên mới đưa ông cụ tới đây.
Nếu có thể học được một phần bản lĩnh của Hồ Tùng thật sự rất có lợi cho bản thân.
Nhà họ Đường là một cái lốc xoáy, bất cứ lúc nào nó cũng sẽ cắn nuốt vô số sinh mệnh. Nếu có bản lĩnh của ông cụ, vậy chắc chắn muốn bảo vệ mình cũng không thành vấn đề. Nếu lúc trước có một hai chiêu như vậy, dù Doãn Ngang dẫn sát thủ đến, cũng chưa chắc là anh không thể phản kháng.
“Nếu muốn học có thể nói với tôi, nhưng chuyện nào cũng có hai mặt! Cậu học một thứ của tôi thì phải làm một chuyện giúp tôi..” Hồ Tùng quan sát Đường Ân.
“Chuyện gì?” Anh hỏi ngược lại.
“Đến lúc cậu sẽ biết thôi! Chuyện này cũng không đơn giản hơn việc giành lấy nhà họ Đường bao nhiêu đâu, cho nên vẫn phải suy nghĩ cho kỹ… Dù cậu có học: hay không thì tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu một khoảng thời gian, cho đến khi ông hai lên tiếng thì tôi mới rời đi!” Hồ Tùng xoay người rời khỏi phòng.
Anh tươi cười nằm trên giường, tuy trong lòng vẫn đang chần chừ, nhưng cũng biết nếu thật sự có chút bản lĩnh chắc chắn có lợi cho mình.
Còn về cách nói của ông cụ, anh thật sự cần phải nghĩ kỹ một chút, nhưng không cần thiết phải lo lắng quá nhiều. Nếu ngay cả cánh cửa nhà họ Đường cũng không qua nổi, đừng nói là làm một việc giúp Hồ Tùng, chỉ sợ cả mạng anh cũng khó giữ.
Đêm nay, Đường Ân ngủ rất ngon.
Sáng sớm truyền nước biển, giữa trưa rời khỏi bệnh viện.
Hồ Tùng thấy trạng thái của anh thì hơi ngạc nhiên, không hiểu tại sao anh có thể điều chỉnh cảm xúc tốt như vậy.
Anh bắt một chiếc taxi đi thẳng tới Vườn Hoa Ven Hồ.
Xe đỗ trước cửa tiểu khu, Đường Ân một mình xuống xe.
đi vào trong.
Jenny đã đợi trước cổng biệt thự từ lâu, nhìn thấy anh thì lập tức vui mừng: “Anh Đường, anh thật sự khiến tôi bất ngờ đấy! Anh biết không? Hôm qua bắt đầu từ khi anh rời đi, tình trạng của người bệnh vẫn luôn rất ổn định, hơn nữa ngay cả chuyện mộng du vào ban đêm cũng giảm bớt đi nhiều.
“Thế à?” Đường Ân gật đầu, đi với biệt thự với cô ta.
Frank đang dọn dẹp thứ gì đó, vừa thấy anh đi vào đã ném thứ đang cầm trong tay xuống đất: “Xúi quẩy!” “Đừng quan tâm đến anh ta, anh ta là như thế đó!” .Jenny.
hơi ghét bỏ.
“Jenny, cô có biết mình đang nói gì không?” Anh ta đột nhiên quát lớt, đá nát hộp dụng cụ dưới chân:” Sao cô lại kéo tay anh ta? Chẳng lẽ cô không thấy ghê tởm ư?” “Frank, chú ý lời nói của anh, tôi không giống anh, không.
có thành kiến với ai cả!” Sắc mặt .Jenny hơi khó coi.
“Chết tiệt, tên kia, tốt nhất anh nên tránh xa .Jenny ngay!” Frank lạnh lùng nhìn chäm chäm Đường Ân, nghiến răng chỉ vào anh: “Anh biết không? Từ lúc tôi nhìn thấy anh thì đã không chán ghét người khác nữa rồi, vì anh là kẻ khiến tôi ngứa mắt nhất!” “Vậy à?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn cảnh này, đột nhiên cười, đưa tay ôm lấy eo Jenny: “Jenny nói đúng, anh là kẻ có nội tâm dơ bẩn, khiến người ta cảm thấy cả người anh đều đầy mùi hôi thối… Tôi thật sự rất khó tin anh làm sao để có thể trở thành học trò của ngài Steve cùng với Jenny, điều này khiến tôi thấy thương thay cô ấy!” “Có ngon thì lặp lại lần nữa đi!” Frank tức giận quát mảng.
“Frank!” Jenny hét to một tiếng, lạnh lùng nhìn chảm chằm anh ta.
“Jenny, tốt nhất cô nên tránh xa anh ta, nếu không tôi sẽ bảo Steve đuổi cô! Cô muốn học tập y thuật tiên tiến nhất ư? Cô muốn học ngành y tốt nhất à? Chỉ cần một câu của tôi, tất cả ước mơ của cô đều sẽ tan thành mây khói hết!” Frank chỉ vào cô ta.
Jenny tức đến đỏ cả mặt.
“Frank!” Lúc này, ngài Steve đi vào từ bên ngoài: “Trò đang làm gì đấy?” “Steve! Bây giờ tôi yêu cầu thầy lập tức đuổi .Jenny đi, nếu không gia tộc của tôi sẽ không ủng hộ bất cứ thí nghiệm nào của thầy nữa!” Anh ta chỉ vào .Jenny, tức giận nói: “Tôi nhìn thấy cô ta đứng bên cạnh người kia đã cảm thấy ghê tởm rồi, đuổi ngay đi, nếu không đừng hòng lấy được một đồng nào…”