Một lát sau, đám thủ hạ của Thanh Mâu, đều ngả xuống đất, hoá thành từng đạo khói đen phiêu tán.
Bọn oan hồn tử quỷ này, có lẽ ngay cả nằm mơ cũng không nghĩ sẽ chết bởi lực lượng công kích từ chính mính phát ra, nếu bọn chúng ra tay nhẹ một chút, có lẽ không chết thảm như vậy.
Lâm Hân Ngọc thấy thế cười to, nàng cười xong, lạnh giọng nói: "Không ngờ Minh yêu cũng chỉ có vậy, không chịu nổi một kích, Thanh Mâu lão quái, mau đến đây đi".
Thanh Mâu trong lòng trầm mặc, thầm nghĩ: "Quang lăng kính này mặc dù là pháp khí, nhưng nó có một nhược điểm trí mạng, nó phát ra lực lượng công kích hoàn toàn dựa trên sự phản xạ, ta sử dụng lực lượng công kích trực tiếp, không cần công kích pháp lực, quang lăng kính kia thử xem có tác dụng không ?" hắn nghĩ vậy liền phi thân tiến đến, xuất trảo đánh vào Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc thấy thế, trong lòng có chút kinh hoàng, sắc mặt khẽ biến, nàng thầm nghĩ: "Không lý Thanh Mâu biết bí mật của quang lăng kính, mặc kệ thế nào, trước mắt cứ thử xem, biết đâu có thể dọa được hắn" Nàng nghĩ vậy, rất nhanh đưa lăng kính tới trước người.
Thanh Mâu kia tốc độ quả thật rất nhanh, nàng chỉ cảm giác thấy một bóng người thoáng hiện một chút, tiếp đó nàng cảm giác một đôi tay lạnh như băng chụp đến cổ mình.
Lâm Hân Ngọc thầm nghĩ: "Hết rồi, xem ra hôm nay chết chắc, cũng tốt, chết đi như vậy cũng tốt, cùng sư phụ lên đường, có thể chăm sóc nhau" nàng nghĩ vậy, tâm trạng thoải mái, nhắm mắt lại chờ chết.
Thanh Mâu chụp tay vào cổ Lâm Hân Ngọc bóp nhẹ, cổ Lâm Hân Ngọc bắt đầu cảm thấy đau đớn, hít thở cũng khó khăn.
Thanh Mâu cười gằn hai tiếng, quay đầu nhìn Thanh Hư đạo trưỏng nói: "Lão đạo, nói mau, tiểu tử kia ở đâu, cái mạng nhỏ của nàng ta phụ thuộc vào lời nói của ngươi đó".
"Sư phụ, ngàn vạn lần đừng cho hắn biết" Lâm Hân Ngọc thét lên.
Thanh Mâu phất tay xuất thủ, hung hăng nhằm mặt Lâm Hân Ngọc tát một cái, giọng lạnh lùng nói: "Nha đầu chết tiệt, muốn chết".
Trên mặt Lâm Hân Ngọc, hiện ra dấu bốn ngón tay đỏ bầm, khoé miệng trào máu tươi, nàng lạnh lùng nhìn Thanh Mâu, nhẹ giọng cười nói: "Ngươi đánh ta, có gan thì đánh chết ta đi".
"Ngươi buông nó ra, ta nói cho ngươi" Thanh Hư đạo trưởng đứng lên, nhìn Thanh Mâu nói.
"Sớm đáp ứng ta, nàng ta không cần bị hành hạ thế này" Thanh Mâu cười to, nói tiếp: "Ta thả nàng ta, ngươi nói đi" Hắn nói xong, dùng tay đang nắm cổ Lâm Hân Ngọc, lôi Lâm Hân Ngọc tới trước mặt Thanh Hư đạo trưởng.
Lúc này, đối với Thanh Mâu mà nói, hai người bọn họ Thanh Hư đạo truởng và Lâm Hân Ngọc, như dê con trong tay đồ tể, đối với hắn căn bản không thể uy hiếp, do đó hằn mới lớn mật thả Lâm Hân Ngọc.
Lâm Hân Ngọc dời bước tới cạnh Thanh Hư đạo trưởng, đỡ ông lên, nhìn ông nói: "Sư phụ, ta nguyện dù có chết, cũng không muốn người nói cho tên hỗn đản này biết tiểu tử Trần Nhược Tư kia ở đâu".
Thanh Hư đạo trưởng vươn tay, sờ vào hai gò má Lâm Hân Ngọc bị đánh sưng húp, sau đó, ghé miệng bên tai nàng, nói nhỏ: "Nha đầu, ta chỉ đánh lừa tên Minh yêu kia thôi, ngươi tìm cơ hội đào tẩu, không cần lo cho ta, sau này chờ người luyện thành tài, trở lại trả thù cho ta".
Thanh Mâu thấy bọn họ như thế, hắn tịnh không để ý, hắn nghĩ hiện tại bọn họ cũng không làm nên trò trống gì.
Thanh Mâu nhìn thoáng qua hai người bọn họ, cười lạnh một tiếng nói: "Lão đạo, nói mau, đừng lãng phí thời gian".
"Không cần gấp, ta lập tức nói cho ngươi" Thanh Hư đạo truởng trả lời, hít một hơi, hắn cảm giác được mỗi tế bào đều đau đớn, hắn nhịn đau, khẩn trương tập hợp lực lượng bản thân, thầm tập trung pháp lực trên tay phải.
Lâm Hân Ngọc dường như nhận thức được điều gì, nàng đang muốn mở miệng, lúc này, Thanh Hư đạo truởng hét to một tiếng: "Nha đầu, chúng ta dù sao cũng không thoát, ta sẽ giết ngươi trước, sau đó sẽ tự sát" Ông nói xong, đưa chưởng hướng Lâm Hân Ngọc đánh tới.
Thanh Mâu thấy thế cả kinh, trong lòng thầm nghĩ: "Lão đạo này làm gì vậy ? Không xông, hắn muốn dùng chính lực lượng của mính đưa nha đầu kia đào tẩu."hắn nghĩ vậy, vội vã ra tay ngăn chặn.
Lúc này, hắn dù cố hết sức, cũng vô ích, bởi vì tay Thanh Hư đạo truởng đã đánh lên người Lâm Hân Ngọc, trong nháy mắt, nàng đã bay ra mgoài mấy trượng.
Thanh Mâu đang muốn đuổi theo, Thanh Hư đạo truởng đưa tay ngăn hắn lại nói: "Minh yêu, hà tất cần gì một tiểu nha đầu, ngươi không phải muốn biết tiểu tử kia đang ở đâu sao? Tới gần một chút, ta nói cho ngươi, để ngươi nghe rõ một chút".
Thanh Mâu nghe nói thế, ý niệm trong đầu cũng buông tha không đuổi theo Lâm Hân Ngọc, chậm rãi hướng Thanh Hư đạo truởng đi tới.
Mục đích của Thanh Hư đạo trưởng, chính là muốn kéo dài thời gian, để Lâm Hân Ngọc thuận lợi đào tẩu, ông tịnh không thật sự muốn nói cho Thanh Mâu biết về sự tình của Trần Nhược Tư, hiện tại trong lòng ông có một kế hoạch khác, đó là sử dụng tự bạo thuật.
Tự bạo tà thuật này là một loại kỹ năng công kích tự sát, nó lấy thân thể chính mình trở thành bạo thể để đạt đến mục đích công kích địch nhân.
Thông thường những người tu hành cao, đều có loại pháp thuật này.
Loại pháp thuật này, bình thường, vạn bất đắc dĩ không ai dụng đến, không ai muốn đùa giỡn với tính mạng chính mình.
Trong tư tưởng Thanh Mâu, mạng sống của hắn quan trọng hơn bất kỳ mạng sống của người khác, hắn vì thế đương nhiên không thể nghĩ đến hiện tại Thanh Hư đạo truởng lại sử dụng tự bạo ta thuật, sau một hồi cuối cùng hắn cũng đến gần.
Trong khi Thanh Mâu chậm rãi hướng Thanh Hư đạo trưởng tiến tới, Thanh Hư đạo trưởng đã thầm niệm chú tự bạo tà thuật.
Hắn niệm chú xong, bất ngờ phi thân hướng tới Thanh Mâu.
Thanh Mâu không kịp đề phòng, hắn bị Thanh Hư đạo trưởng ôm chặt lấy.
Thanh Mâu dường như ý thức được điều gì, hắn huy động chưởng hướng lưng Thanh Hư đạo trưởng đánh tới. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Hắn xuất thủ đánh mạnh vào người Thanh Hư đạo truởng, "Oành" một tiếng nổ trầm đục, thân thể Thanh Hư đạo trưởng, trong nháy mắt bị nổ tan thành những mảnh nhỏ, nhất thời, huyết nhục bay tứ tán.
Âm thanh trầm đục từ tiếng nổ, mặc dù không lớn, nhưng uy lực không phải là nhỏ, lúc tiếng nổ phát ra, toàn bộ mặt đất đều bị chấn động, bắt đầu có cảm giác lắc lư.
Cây cối trong phạm vi một trượng dư, đều rung nhẹ vài cái, lá vàng và khô trên cây , bị chấn động rơi xuống.
Lúc này, trên mặt đất, xung quanh các vết máu, có thể thấy được xương thịt rơi vãi khắp nơi.
Trên mặt đất, vẫn còn có một người, hắn vẫn còn tồn tại một tia sinh mệnh, hắn đúng là Thanh Mâu.
Qua một hồi lâu, Thanh Mâu ho khan nhẹ hai tiếng, hộc ra một ngụm máu đen, sau đó mới từ từ mở mắt, hữu khí vô lực gượng dậy, hắn ngồi đó, bắt đầu tự vận khí điều tức.
Ước chừng hơn một khắc vận công, hắn hoá thành một đạo thanh vụ, nhẹ nhàng xoay vài vòng trên mặt đất, biến vào lòng đất.
Lâm Hân Ngọc mặc dù bị Thanh Hư đạo trưởng đưa ra ngoài mấy trượng, nhưng nàng tịnh không đào tẩu, mà lại hướng về đây, cố gắng quay trở lại.
Khi nàng ở ngoài hai trượng, nàng nghe được một tiếng nổ trầm đục, nàng nhìn thấy phía trước huyết quang bay đến, trong một khắc, nàng bị choáng váng.
Nàng ngây ngốc lặng đi một lát, bắt đầu nhìn thấy Thanh Mâu trên mặt đất.
Nàng vô cùng muốn nhanh chóng xông lên tiêu diệt Thanh Mâu, nhưng lòng can đảm của nàng dường như vừa bị cảnh tượng máu me trước mắt, làm cho kinh khiếp, làm cho nàng không thể nhấc được chân để lập tức lao thẳng đến, cho đến sau khi Thanh Mâu hoá thành một đạo thanh vụ biến vào dưới đất, nàng mới khiếp đảm tới gần được.
Nàng thấy tình hình trước mắt, sợ tới mức hai chân như muốn nhũn ra, quỵ ngã xuống đất, cũng quên cả khóc, qua một hồi lâu, nàng mới khóc được ra tiếng.
Trong lúc này, nàng trong lòng đau xót không thể hình dung được.
Cũng không biết nàng khóc bao lâu, chỉ biết nàng khóc đến tắc cổ họng, cạn khô nước mắt, chỉ đến khi đó nàng mới sử dụng pháp thuật bắt đầu thu tập huyết nhục của sư phụ, lặng lẽ tìm nơi an táng.
Sau khi hoàn tất an táng sư phó, nàng suy nghĩ không biết đi về đâu.
Hiện tại, người mà nàng biết, chỉ có Trần Nhược Tư và Mộng Tuyết, nhưng hành tung Mộng Tuyết nàng không biết được, sau một hồi suy nghĩ, nàng quay về tiểu mộc ốc, thu thập một ít hành trang đơn giản, vội vàng ra khỏi cửa, theo hướng Trần Nhược Tư mà đuổi theo.