Tà Đạo Tu Tiên Lục

Chương 248: Huyết vụ phiêu phiêu



Bầu trời dần trở nên hắc ám, ánh sáng cũng dần trở nên ảm đạm. Trong ánh sáng băng tinh thể mười lão giả thần tiên, trừ bỏ ánh mắt vẫn như trước lóng lánh thần quang ra, khuôn mặt vốn hồng hào biến thành tái nhợt không có nửa điểm huyết sắc, dường như trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi bọn họ đã già đi thật nhiều.

Một lão giả ngừng niệm chú, mở miệng nói: "Chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy, bằng không chỉ có một đường chết, chúng ta phải phản kích, cùng lắm thì đồng quy vu tận". Nói xong, vung tay, biểu thị thủ lệnh đồng thời phát động công kích.

Các lão giả đều gật đầu đồng ý với đề nghị của lão giả đó. Tiếp theo, các lão giả đồng thời di động thay đổi vị trí, lưng tựa lưng trôi nổi ở bên trong băng tinh cầu, ngừng niệm chú ngữ, đồng thời vũ động hai tay, đạo đạo quang mang hoa mỹ từ trong cơ thể tán phát ra rồi quanh quẩn ở quanh người bọn họ, liền sau đó đột nhiên đồng thời phân khai, huy vũ hai tay, hướng về bốn phía phân tán bay vụt ra ngoài, thân thể bọn họ giống như đạo đạo ánh sáng xuyên qua băng tinh thể.

Băng tinh cầu trong nháy mắt bị đánh vỡ vụn, hóa thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi đao ánh sáng hướng về bốn phía điên cuồng bắn ra. Trên bầu trời, nhất thời ánh sáng bùng phát, lăng không bay lượn đánh tan đạo đạo hắc quang đạo nhận(lưỡi đao), hướng tới khu vực hắc khí bao phủ nhanh chóng bắn tới.

Đám yêu linh chấn động, nhưng bọn chúng cũng không cảm thấy kinh hoảng, lại lần nữa tụ lực huy chưởng, bổ ra hắc quang đao nhận nghênh hướng lão giả đánh tới.

Từng trận tiếng nổ lớn vang lên, theo đó truyền ra hào quang và hắc quang xen kẽ lẫn nhau lần lượt thay đổi, bắn ra bốn phía, trên không bóng đen cùng bóng trắng phân phân hợp hợp dây dưa lẫn nhau. Không đến một khắc thời gian, hào quang và hắc khí dần dần phai nhạt đi, thay vào đó tản ra từng tia đỏ tươi.

Màu đỏ tươi này không phải quang mang, mà là khi người của hai bên lưỡng bại câu thương đồng thời phun huyết thành huyết vụ. Huyết vụ dần dần tràn ngập đại bộ phận không gian, làm cho người ta có cảm giác giống như không gian được bao bọc bởi một bức màn kết bởi những sợi tơ mầu đỏ mỏng manh.

Bức màn này theo năng lượng va chạm tạo ra sức gió hướng về bốn phía xa hơn phiêu tán, hóa thành một phần tử của không khí, chỉ để lại màu đỏ vốn có, không thấy trạng thái chất lỏng nguyên bản, cũng không thấy tiếp tục rơi xuống, mà ôm trọn một khoảng trời.

Mùi máu tanh nồng nặc qua huyết vụ từng trận truyền tới lỗ mũi những người dưới mặt đất, từng trận cảm giác ghê tởm lập tức trào lên trong lòng. Hoảng sợ nhìn cảnh tượng trên bầu trời, nhìn kỳ cảnh ngàn năm thậm chí vạn năm khó gặp này, từng trận hàn ý phát ra từ trong lòng, nhanh chóng lan tới toàn thân, toàn bộ thân thể dường như trong nháy mắt ngửa đầu đã bị đóng băng, lạnh từ đầu tới gan bàn chân.

Không bao lâu sau bọn họ nhìn thấy có thân ảnh màu đen hoặc là màu trắng xuyên qua khu vực tràn ngập huyết vụ rơi xuống.Thân ảnh màu đen sau khi rơi xuống đất một khắc liền hóa thành hắc vụ phiêu tán, mà thân ảnh màu trắng cũng không ngoại lệ, biến thành ánh sáng phiêu tán.

Không còn ai rơi xuống nữa, thanh âm trên không trung không truyền đến nữa, số bóng đen rút lui đi, lơ lửng giữa không trung chỉ còn lại năm lão giả mặt mang huyết sắc toàn thân y phục rách rưới dính máu loang lổ, huyền phù ở trên không, lẳng lặng nhìn mấy đạo bóng đen phía xa. Ở trong lòng bọn họ vô cùng muốn đuổi theo nhưng mệt mỏi khiến bọn họ không thể thực hiện ý nguyện trong lòng. Năm người thở nhẹ mấy hơi, thoáng điều hòa hơi thở trong cơ thể một chút, thân lay động bay xuống.

Thần tiên, mười thần tiên cùng mười yêu linh của Minh tộc đối kháng vậy mà rốt cục dẫn đến tử vong hơn nửa, không ai lại tin tưởng kết cục này, nhưng thực tế xảy ra trước mắt không thể không làm cho người ta tin tưởng.

Năm lão giả rơi xuống trước mặt Mộ Dung Thiên bọn họ, nhìn một đám bọn họ ánh mắt khó có thể tin, trong mắt bọn hắn lộ ra ánh mắt bất lực. Một lão giả đi đến bên cạnh Lạc Lan Điền, nhìn hắn một cái, nói: "Tiểu tử, năng lực của ngươi rất tốt, không biết ngươi có đúng là người chúng ta muốn tìm hay không." Nói xong, với tay bắt lấy cổ tay của Lạc Lan Điền, dưới sự dò xét, thấy hắn thương thế trầm trọng, cũng thúc dục một chút tiên khí rót vào trong cơ thể hắn.

Bốn lão giả khác, tâm tình khẩn thiết nhìn lão giả kia, dường như là đang chờ đợi hắn trả lời.

Lão giả kia buông lỏng cổ tay của Lạc Lan Điền ra, lộ vẻ thất vọng, hắn lắc lắc đầu, nói: "Năng lực của hắn mặc dù rất mạnh, nhưng lấy sự chịu đựng của hắn, chỉ sợ lực lượng của một viên linh châu đã đủ đem hắn bạo thể mà chết".

Mộ Dung Thiên dường như nhìn ra nhóm thần tiên vừa cứu đoàn người mình tựa hồ đang tìm một người, lão chậm rãi đi đến trước mặt lão giả vừa kiểm tra Lạc Lan Điền, nói: "Đa tạ mấy vị lão tiên cứu giúp, các ngài có biết Minh tộc kia xảy ra chuyện gì rồi, bọn họ là yêu linh bình thường làm sao trong ngắn ngủi mấy tháng liền trở nên cường hãn như vậy?"

Lão giả nhìn thoáng qua Mộ Dung Thiên, lắc lắc đầu, tự cười cười rầu rĩ nói: "Hổ thẹn, chúng ta chỉ cố nghiên cứu đối sách đối phó với yêu tộc, nhưng lại không có phái người quan sát tình hình của nhân loại cùng với các tộc trên mặt đất, nói thật, chúng ta cũng không biết Minh tộc làm sao lại đột nhiên trở lên cường đại như vậy. Yêu thú kia tuy rằng ngăn cản khó khăn, cũng không cách nào tiêu diệt, nhưng bọn hắn đại đa số phân tán các nơi cũng có thể nguy hại đến nhân loại nhưng không đến mức diệt tộc.Mà hiện tại Minh tộc lớn mạnh lại là việc chúng ta không ngờ tới, chẳng lẽ thế gian thực sự bị Minh Yêu thống trị rồi sao".

Nghe xong lời nói của lão giả, khiến tất cả mọi người cảm thấy thất vọng, ngay cả thần tiên đối với Minh nhân kia đều trơ mắt không có biện pháp, chính mình chẳng qua chỉ là một người bình thường, tuy rằng học qua pháp thuật kỹ năng vài ngày, muốn cùng Minh Yêu mạnh mẽ đối kháng, thật có thể nói đây là lấy trứng chọi đá, đánh đến rơi đầu chảy máu, chính mình chết mảng lớn, mà đối phương không mảy may tổn thương chút gân cốt.

Mộ Dung Thiên thở dài, nói: "Vừa rồi nghe ngụ ý của ngài, dường như là đang tìm một người, không biết tìm một người năng lực mạnh mẽ có chỗ lợi gì?"

Lão giả nói: "Thực lực của Minh Yêu đã muốn đạt tới trình độ chúng ta xa xa không thể xoay xở, chuyện tới như bây giờ, phát triển tới tình trạng này, chỉ còn có một cách, cách này là kết luận chúng ta trải qua vô số năm nghiên cứu đưa ra, chỉ có tu phục Thánh Sơn mới có thể tiêu trừ hết thảy tai họa ngầm. Mà chữa trị Thánh Sơn chỉ có thể dựa vào một người bình thường(phàm nhân) đến hoàn thành, nếu hắn có thể tiếp nhận được lực lượng của Ngũ linh châu dung hợp vào cơ thể sau đó hình thành một cỗ lực lượng cường đại, phóng thích đến phía trên Thánh Sơn, khiến cho Thánh Sơn trở nên có sức sống, hấp thu tinh hoa của vũ trụ, từ đó đạt được mục đích chữa trị".

Lâm Hân Ngọc giật mình nhìn lão nhân, nói: "Lão thần tiên, người không phải là đang nói giỡn đấy chứ, phàm nhân làm sao có thể thừa nhận cỗ lực lượng cường đại kia, ta thấy người này khẳng định không ….." Nói đến đây, nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, tạm dừng nói: "Hắn, có lẽ hắn có thể thừa nhận được, hắn hiện tại hôn mê, không phải bởi vì trong cơ thể có một cỗ lực lượng mà ngay cả tiểu Y Nỉ thú không thể thừa nhận sao nhưng hắn chẳng qua chỉ hôn mê, mà thân thể hắn dường như cũng không có tổn thương, ân, là hắn, trừ hắn ra hiện nay sợ rằng khó có thể tìm được người thứ hai".

Mộ Dung Thiên bộ dáng nghi hoặc nhìn chằm chằm Lâm Ngọc Hân nói: "Nha đầu, người nói thầm cái gì đó hả? Có thể nói rõ ràng ra không?"

Lão giả tựa hồ cảm thấy hứng thú với lời nói của Lâm Ngọc Hân, vội vàng phụ họa nói: "Đúng vậy, nha đầu ngươi vừa nói ai vậy?

Lạc Lan Điền dường như hiểu được lời nói của Lâm Hân Ngọc, nở nụ cười nói: "Người nàng nói, rất có thể là sư đệ của ta Trần Nhược Tư, bất quá, ta biết được thể chất của hắn là thể chất quái dị nhất mà ta thấy qua từ trước đến nay.Lúc trước khi chúng ta cứu hắn, trong cơ thể có một cỗ lực lượng cường đại cuồn cuộn không ngừng, hơn nữa có xu hướng muốn thoát ra ngoài, chúng ta ở bên cạnh hắn đều cảm giác được cỗ lực lượng kia trong cơ thể hắn đánh sâu vào. Mà than thể hắn lại không có biến hóa gì, chẳng qua nội tạng trong cơ thể hắn không thể thừa nhận nên đã bị hôn mê. Việc này nếu phát sinh trên người người khác thậm chí là thần tiên sợ rằng đã sớm bạo thể mà chết rồi".

Lão giả nghe đến mấy việc này, tựa hồ cũng quên đi đau xót vừa mới mất đi đồng bọn, hưng phấn dị thường kêu to nói:"Phải không? Thật tốt quá, thiên hạ được cứu rồi, thật đúng là có thể tìm được phàm nhân như vậy, hắn, hắn ở đâu, nói mau, hắn ở đâu?"

Lâm Hân Ngọc như hắt bát nước lạnh, nói: "Lão gia gia, người cũng không phải xúc động quá mức, hắn bây giờ vẫn còn ở trong hôn mê, hai người khác của chúng ta đang đưa hắn đến sào huyệt của thượng cổ Y Nỉ thú cầu cứu, còn không biết có cứu tỉnh được hắn hay không đây". Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Lão giả kia vẻ mặt có chút lo lắng, rất là kinh ngạc nói: "Cía gì, dẫn hắn đi sào huyệt của Y Nỉ thú, đây không phải là để hắn đi chịu chết sao, bọn họ đã đi bao lâu, chúng ta nhanh đuổi theo ngăn cản hành động ngu xuẩn này của bọn họ".

Lạc Lan Điền nhìn thoáng qua Lâm Hân Ngọc, khẽ cười nói: "Nàng đem chân tướng sự tình nói cho mọi người đi, tránh cho bọn họ lo lắng quá mức".

Lâm Hân Ngọc cười một tiếng, nói: "Các vị thần tiên lão gia gia cũng không cần lo lắng quá mức, mang Trần Nhược Tư đi sào huyệt của Y Nỉ chính là một đầu tiểu Y Nhỉ thú, hơn nữa tiểu Y Nỉ thú kia chính là bằng hữu kiêm đồng bọn tốt nhất của Trần Nhược Tư, mọi người nói, hắn có thể có chuyện gì?" Nói xong vẻ mặt có chút cao hứng mỉm cười.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv