Một sáng sớm, tuyết bay toán loạn, cuồng phong gào thét. Ở tuyết vực mênh mông, một đôi thanh niên nam nữ, đang đỡ nhau chậm chậm bước đi, bước trên tuyết, vừa cười vừa nói hướng phương nam tiến tới
Đôi thanh niên nam nữ này, không phải ai khác mà chính là Trần Nhược Tư toàn thân bị trọng thương, cơ hồ bị tê liệt và Linh cơ người vì muốn cứu người mình thương, quyết hiến máu mình thiếu chút nữa làm hại chính cơ thể mình.
Trải qua những này cùng nhau, hai người họ, trong lòng mỗi người lưu lại ấn tượng không sao xóa được, cũng khiến hai trái tim họ gắn kết chặt chẽ với nhau
Đột nhiên, Linh Cơ dừng bước, nhìn Trần Nhược Tư mỉm cười nói: "Chúng ta thật sự phải rời khỏi nơi này sao? nếu ta và đệ vĩnh viễn lưu tại đây, cái địa phương không ái biết đến này, đệ có nguyện ý không?"
Trần Nhược Tư xoay người lại, hai tay bám vào vai Linh cơ, nhìn vào mắt nàng, mỉm cười nói: "Nguyện ý, đương nhiên là nguyện ý, nến tỷ không muốn rời nơi này, chúng ta hãy quay trở lại cũng được, chờ khi nào tỷ muốn rời khỏi nơi này, thì chúng ra sẽ rời đi cũng được"
Linh cơ cười nhẹ, đẩy Trần Nhược Tư ra, chạy về phía trước, nàng vừa chạy vừa nói: "Ngươi nói dối, ngươi thật sự bỏ được Mộng tuyết của ngươi sao, người nghĩ ta ngốc như đám tuyết lạnh lẽo này sao? Ta không tin lời người nói, nam nhân các người á? Đa số nhìn đàn bà trước mắt mà trong lòng tưởng đến một người đàn bà khác."
Trần Nhược Tư cúi xuống vốc một nắm tuyết đuổi theo sau Linh Cơ lớn tiếng nói: "Ta tính là một ngoại lệ trong số đó, ta, nhìn người đàn bà trước mặt, trong lòng nghĩ đến người đàn bà đó, dù trong lòng ta có người đàn khác hay không thì tuy tình huống mà tính, ít nhất ta bây giờ không có nghĩ đến Mộng Tuyết, mà đang nghĩ đến tỷ. Nếy không tỷ nhắn tới, thiếu chút nữa ta quyên mất trong lòng ta còn có một Mộng Tuyết"
Linh Cơ cũng vốc một nắm tuyết, quay đầu ném về Trần Nhược Tư sau đó cười sau đó nàng vừa chạy vừa nói giọng đùa giỡn: "Vậy sao, ngươi thực thú nhận vậy, giờ ta hỏi ngươi, ta trong lòng quan trọng hay là Mộng tuyêt của ngươi quan trọng hơn " Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Trần Nhược Tư không trả lời, chỉ chạy nhanh lên, chạy tới ôm lấy Linh Cơ trong lòng nhìn thằng vào mắt nàng nói: "Bây giờ tỷ là quan trọng hơn, nhưng trong lòng ta, hai người đều quan trọng cả, nếu có thể, ta sẽ nghĩ biện pháp để thuyết phục nàng tiếp nhận ngươi, vậy ngươi có thể tiếp nhận nàng không"
"Hứ, ta mà phải cũng kẻ khác cũng chung hưởng một nam nhân sao? " Linh Cơ nhìn Trần Nhược Tư, bĩu môi, nhướng mày, cười nói: "Tuy nhiên nói thật là, vì trong lòng người có ta, ta cũng cảm thất vô cùng thỏa mãn rồi, ta là một người biết điều, sẽ không cố gắng cùng với bất kỳ ai tranh đọat một cái gì, đặc biệt là nam nhân. Còn nữa, trong lòng ta cho rằng, chỉ cần ta thấy người ta yêu thương có thể vui vẻ, thì lòng ta cũng cản thấy hạnh phúc rồi"
Trần Nhược Tư sắc mặt khẽ biến đổi, có chút không vui, có chút thất vọng: "Vậy ý nàng là không muốn cùng ta ở chung vĩnh viễn phải không"
"Luôn luôn chung số với nhau như vậy không cần thiết đâu, có thể vui sướng nhất thời, ta cũng cảm thấy thỏa mãn rồi, nếu người thất muốn cùng ta chung sống vậy chờ ngươi hãy từ bỏ Mộng tuyết trong lòng đi rồi hãy nói" Linh cơ cười cười nói: "được rồi, chúng ta không nói những điều khiến cho người ta cảm thấy không vui nữa, có thể giữ thời gian vui vẻ này, cũng rất quan trong rồi, ngươi nghĩ sao?"
Trần Nhược Tư ngẩn người, đưa mắt nhìn chằm chằm Linh Cơ không chớp mắt, nói: "Ta lại là một người hẹp hòi như vậy sao, nếu như nàng không đáp ứng ta, ta sẽ không sao mà vui được" Hắn nói xong, không chờ Linh cơ trả lời, liền kéo nàng tiến vào lòng, cúi xuống rất nhanh hôn lên đôi môi Linh Cơ
Linh cơ khẽ giãy dụa vài cái, nhưng nàng cũng không phải là muốn thoát khỏi Trần Nhược Tư mà nàng trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc, nàng vòng hai tay ôm chặt lấy cổ Trần Nhược Tư, đôi môi đáp ứng đôi môi hắn, tiếp thu nụ hôn này…
Gió ngày càng lúc càng lớn, hai người họ giờ phút này vẫn hành phúc mà nóng bỏng vẫn ôm lấy nhau khiến cho họ dường như quên mất chính mình giờ phút này đang bị vây trong Băng thiên tuyệt địa này.
Động tác của Trần Nhược Tư ngày ngày nhanh, ngày càng bạo, tiếng hơi thời dồn dập liên hồi, từ trong mũi bọn họ phát ra, hòa trong tiếng gió lạnh
Trần Nhược Tư tay đặt phía sau lưng, từ từ lần xuống đồn bộ của nàng, nâng nàng đứng lên, vùi đầu vào bộ ngực nhu nhuyễn ngăn cách bởi lớp y phục mềm mại, nhẹ nhàng dụng lực chà sát
Cánh tay mềm mại của Linh Cơ, ôn chặt lấy đầu hắn, để cho hắn mặc sức trên ngực mình, nghe hơi thở của chính thân thể mình
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, Linh Cơ, cánh tay buông lỏng Trần Nhược Tư, đồng thời đẩy đầu hắn ra, tự mình xoay người lại, cởi bỏ y phục của chính minh, lộ ra bộ ngực thanh khiết, ngọc phong cao vút, đang có hơi rung rung trước mắt Trần Nhược Tư
Trần Nhược Tư hít sâu một hơi, nuốt ực một cái, từ từ cúi xuống bế Linh cơ đặt xuống trên mặt tuyết, đồng thời thân thể hắn cũng đã mau chóng đè lên…
Hai người họ, trên mặt tuyết, sưởi ấm lẫn nhau, từ mình cảm thụ khoái cảm do hưng phấn dó đối phương mang đến và cảm giác từng chút kỳ lạ
Tuyết tiếp tục rơi, gió vẫn còng điên cuồng gào thét, hai người họ mãnh liệt thiêu đốt ngọn lửa tình, không có vì thế mà ngừng lại, thân vẫn còn ôm chặt lẫn nhau, đôi môi hai người họ vẫn còn rung rinh…
tiếng thở mềm nhẹ của Linh cơ và những thanh âm phát ra bởi bọn họ, đều bị tiếng cuồng phong lấn át đi hết
Sau khi mãnh liệt thưởng thức, hai người họ tay trong tay, tại mặt tuyết ngồi dậy, sau đó chậm rãi đứng dậy, đỡ nhau, tiếp tục hướng tới nơi họ muốn đi mà tiếp tục
Hai người họ mặc dù rời đi, nhưng bọn họ đã lưu lại trên tuyết dấu vết mà vĩnh viễn không thể xóa được, những ấu vết đó là kết tinh của tình yêu mãnh liệt với nữ nhân sơ dạ (wedding night), khắc sâu ở trên phiến tuyết nguyên sơ không có bóng người này
Mấy ngày trôi qua, Trần Nhược Tư theo Linh Cơ đạp ngũ thải tường vân bay trên bầu trời của Ngọc Cảnh châu thành. Linh cơ chỉ kiến trúc phía dưới cười nói: "Hiện tại cũng tới địa phận trung thổ của nhận loại, Mộng Tuyết của ngươi nói không chừng đang ở khách điếm si ngốc chờ người quay trở về? Đằng vân phi thuật ta đã dậy ngươi, ta nghĩ người có thể tự hạ xuống, hắn là không có chuyện gì đâu"
Trần Nhược Tư hơi nhìn Linh cơ không vui nói: "Nàng thật không theo ta xuống sao? Ta nghĩ Mộng Tuyết không phải là người hẹp hòi vậy, chỉ cần ta nói co nàng biết chúng chuyện phát sinh giữa chúng ta và tâm ý của chúng ta, nàng hẳn sẽ tiếp nhận ngươi mà"
Linh cơ cười cười, lấy khẩu khí đùa đùa nói: "Ta nói rồi, khi trong lòng người không có mộng tuyết, ta sẽ cân nhắc lại. người đi đi, nếu ta muốn người, ta sẽ đi tìm người "
Trần Nhược Tư nói vất bất đắc dĩ, ồn chặt lấy Linh Cơ trong lòng, qua hồi lâu mới miễn cưỡng buông lỏng Linh Cơ ra, hôn lên trán nàng vài cái, rồi xoay người nhảy xuống ngũ thải tường vẫn, chậm rãi hướng tới Ngọc Cảnh Châu thành bay xuống
Linh cơ nhìn thân ảnh Trần Nhược Tư bay xuống, trong lòng vô cùng khó chịu, nước mắt không khỏi trào ra, trong lòng muốn hét lên: "Người là mội tên ngốc, người nghĩ rằng ta không muốn cùng ngươi sao, nhưng ta không thể, chúng ta nếu ở cùng một chỗ, ta sẽ mang lại cho người rất nhiều phiền toái. Lần trước lúc ta đi gặp phụ thân, người muốn ta mang theo đầu của ngươi về. Ta không muốn giết ngươi nhưng lại không thể phản bội cha, ngươi nói xem ta phải làm thế nào?" Nghĩ tới đây, nàng ngừng một lát, nước mắt rơi xuống, thở dài, tiếp theo nàng hướng lên trời cầu khẩn: "Ông trời, ông hãy tha cho chàng đi, đừng làm cho hắn phải chịu khổi nữa, nếu có thể, tất cả tội của hắn hãy để cho ta gánh chịu thay hắn đi"
Nàng cầu khẩn xong, nhìn thoáng qua thân ảnh Trần Nhược Tư còng đang bay xuống, không muốn quay sang hướng khác, đạp ngũ thãi tường vân nhằm hướng Minh tộc bay đi