Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 37: Say rượu trong núi



Nhìn mảnh quần áo trên tay, Đinh Quảng Khôn chết lặng. Trong lúc ông ta đang ngây người,

“Cứu mạng!”

Đi kèm theo tiếng hét của Lưu Minh Thành, bánh xe ô tô trực tiếp lăn qua bên đùi còn nguyên vẹn của Lưu Minh Thành, khiến đùi bị đè đứt luôn từ giữa.

“A…” Lưu Minh Thành há to miệng phát ra tiếng kêu đau đớn, trên mặt đầy mồ hôi lạnh.

Tần Lệ Nhã: “???”

Lương Khai Thái: “???”

Đinh Quảng Khôn: “???”

Mọi người: “???”

Vãi thật!

Lại là Lưu Minh Thành?

Còn đen hơn cả bị sét đánh nữa!

Nhưng một giây sau, chuyện khiến bọn họ sợ hãi hơn đã xảy ra.

Răng rắc!

Cột đèn đường bên cạnh bỗng phát ra tiếng răng rắc, sau đó trong ánh mắt không dám tin của mọi người, cột đèn lớn đột nhiên bị gãy đập thẳng vào Lưu Minh Thành.

Lưu Minh Thành: “???”

Con mẹ nó?

Lại là bố mày?

Lần này ngay cả cơ hội phản ứng còn không có, cây cột đèn lớn đã đập thẳng vào vai anh ta, sau đó anh ta rơi vào hôn mê.

Nhìn Lưu Minh Thành đã bất tỉnh, những người có mặt trên mặt người nào cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ôi vãi!

Tình huống gì đây?

Này cũng quá bất thường rồi?

Chỉ mới hai phút trước, Lưu Minh Thành vẫn còn đứng đây vênh mặt hất hàm sai khiến, không để ai vào mắt. Trong nháy mắt lại nằm bất tỉnh trên đất, đầu tiên là xuống đất sau đó lại bị xe đụng, tiếp theo là bị cột điện đập.

Coi như xui xẻo đi! Bây giờ hết chuyện này đến chuyện khác, mà tất cả đều ứng lên người Lưu Minh Thành, này cũng quá ác rồi? Nói cách khác, đúng như Hà Thời Minh nói, hôm nay là ngày xui xẻo của Lưu Minh Thành?

“Thằng chó này, mày đã làm gì với Lưu thiếu gia!” Đinh Quảng Khôn đột nhiên gầm lên với Hà Thời Minh.

Nhóm người Trương Đức Thục nghe vậy cũng vội quay ra nhìn Hà Thời Minh.

Hà Thời Minh ho nhẹ một tiếng, sau đó hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Ông là sếp Trương nhỉ? Tôi thấy ấn đường ông có màu, sắp…”

Còn chưa nói xong, sắc mặt Trương Đức Thục đại biến, lập tức lùi về phía sau hơn mười mét, hai mắt sợ hãi nhìn Hà Thời Minh.

Ông ta sợ hãi! Vừa nãy Hà Thời Minh đột nhiên nói vậy, nửa cái mạng của Lưu Minh Thành coi như mất, bây giờ Hà Thời Minh lại nói với ông ta câu đó. Trương Đức Thục vừa mới nghe được nửa câu liền kinh sợ.

Hà Thời Minh thấy phản ứng của Trương Đức Thục liền cảm thấy vui vẻ, lão già này hẳn đang rất sợ hãi nhỉ?

Nhưng tấm “nhãn dán siêu xui xẻo” này cũng ngầu thật! Từ lúc anh sử dụng cho đến giờ cũng mới chỉ hai ba phút mà thôi. Lại nhìn Lưu Minh Thành, đầu tiên là ngã xuống dính phải cứt chó, sau đấy lại bị xe đè gãy cẳng chân, bắp đùi thì đứt, bây giờ đến vai cũng bị cột điện đập nát. Nếu lệch thêm tí chắc cái mạng nhỏ của Lưu Minh Thành cũng đi luôn!

Chẳng qua đây là sticker xui xẻo chứ không phải thần chết, cùng lắm gặp xui xẻo thôi, không giết được người. Nhưng cho dù là thế, tấm sticker xui xẻo này cũng quá ngầu rồi! Thảo nào hệ thống lại nhắc nhở “sử dụng cẩn thận”, nó có thể giết được người luôn!

Hà Thời Minh cười khúc khích xua tay nói: “Mọi người đừng nhìn tôi như thế, tôi sợ đấy! Còn về Lưu thiếu gia xảy ra chuyện như này, tôi cũng rất thông cảm! Nhưng mọi người đều có mặt, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi, tôi còn chưa động đến anh ta mà!”

Nhóm người Đinh Quảng Khôn nghe vậy liền không biết nói gì. Đúng thế, Hà Thời Minh người ta từ đầu đến cuối vẫn luôn đứng đó, không hề tiếp xúc với Lưu Minh Thành.

Mà những chuyện vừa xảy ra hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan đến Hà Thời Minh, cũng không thể tính lên đầu người ta được! Nhưng cho dù không liên quan đến Hà Thời Minh, họ cũng phải kéo Hà Thời Minh vào. Dù sao Lưu Minh Thành xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy người họ không thể gánh nổi, chắc chắn phải kéo Hà Thời Minh chịu tội thay.

“Thằng chó, chính vì Lưu thiếu gia nhìn thấy mày nên mới xảy ra nhiều sự cố như thế! Nếu Lưu thiếu gia thật sự có chuyện gì bất trắc thì mày coi như đi đời nhà ma luôn!” Đinh Quảng Khôn hừ lạnh, nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.

Nhưng vừa mới gọi thì bên kia lại nói xe cấp cứu bị tắc đường.

“Không kịp rồi, mau đưa Lưu thiếu gia qua đó!” Đinh Quảng Khôn đề nghị.

Lưu Minh Thành bị thương không nhẹ, nếu còn ở đây lãng phí thời gian, sợ là sẽ bỏ qua thời gian điều trị tốt nhất. Những người khác cũng gật đầu, sau đó cả nhóm người lập tức khiêng Lưu Minh Thành lên, đi về phía chiếc Mercedes-Benz đỗ cách đó không xa.

Hà Thời Minh nhìn nhóm người Lưu Minh Thành rời đi, cau mày nghi ngờ.

Nhãn dán siêu xui xẻo không phải năm phút à?

Mới có hai ba phút mà thôi, sao đột nhiên dừng rồi?

Không lẽ chỉ cần Lưu Minh Thành ngất đi, sticker siêu xui xẻo liền mất tác dụng?

Nhưng sau đó Hà Thời Minh phát hiện mình nghĩ nhiều rồi.

Chỉ thấy cách đó không xa, nhóm người Đinh Quảng Khôn đang khiêng Lưu Minh Thành đi về phía trước, dưới chân dẫm phải viên bi mà lúc nãy Lưu Minh Thành vừa đá đi.

“A…” Một tiếng hét vang lên.

Chân ông ta lảo đảo xiêu vẹo, trực tiếp ngã xuống đất. Ông ta nhấc tay trái của Lưu Minh Thành lên, lúc ngã xuống, Lưu Minh Thành cũng bị nhóm người ném trên đất, liên lụy cả những người khác cũng bị ngã theo. Trong tích tắc, người ngã ngựa đổ.

Tần Lệ Nhã nhìn thấy cảnh này, cằm suýt thì rơi xuống đất.

Cách đó không xa, nhóm người Đinh Quảng Khôn nhếch nhác trèo lên xe, chui vào chiếc Mercedes-Benz phóng đi nhanh như chớp.

Hà Thời Minh liếc nhìn thời gian, bốn phút rưỡi rồi, vẫn còn 30 giây, xem ra không có bất ngờ gì nữa, lần này hiệu quả của “nhãn dán siêu xui xẻo” chắc là hết rồi. Nhưng anh chỉ vừa mới nghĩ đến đây…

Cách đó không xa, “ầm!”

Cùng với âm thanh lớn, chiếc Mercedes-Benz màu đen bởi vì chạy quá tốc độ nên đã tông trực diện vào chiếc xe bán tải đang chạy bình thường trên đường, mui xe phía trước bị hất tung...

Hà Thời Minh: “...”

Vãi cứt!

Phút cuối rồi còn mãnh liệt như thế?

Kích thích thật!

Năm phút trôi qua, cuối cùng xe cấp cứu cũng hết tắc đường, cấp tốc đến hiện trường, vội vàng đưa người trong xe ra chạy nhanh đến bệnh viện…

Hà Thời Minh nghi ngờ nếu sticker siêu xui xẻo của anh có thể tiếp tục duy trì, vậy xe cấp cứu có khả năng sẽ mãi không đến được…

Hai mắt Tần Lệ Nhã chớp chớp, nhìn Hà Thời Minh như nhìn yêu quái nói: “Anh Hà, miệng của anh có độc đấy à?”

Hà Thời Minh cười cười: “Tục ngữ nói, gieo nhân nào gặp quả nấy! Tên nhóc đó làm quá nhiều chuyện xấu, đã sớm gặp vận đen rồi, hôm nay mới bùng phát thôi.”

“Vậy ư?” Tần Lệ Nhã nghi ngờ hỏi.

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Đương nhiên! Nếu không cô thật sự nghĩ là tôi làm à!”

Nói xong liền quay sang nói với Hồ Vĩnh Thắng bên cạnh: “Xin lỗi, hại anh bị sa thải rồi.”

Hồ Vĩnh Thắng nhìn Hà Thời Minh, vô thức nuốt nước miếng, vội vàng xua tay lùi về sau nói: “Không sao không sao! Công việc không còn cùng lắm thì lại tìm, chào anh!” Nói xong quay đầu liều mạng bỏ chạy!

Hà Thời Minh: “...”

Các anh sợ thế à?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv