Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 25: Hai người, quen nhau sao?



Vương Kiến Ba đang đi phía trước, nghe Hà Thời Minh hỏi liền thở dài.

“Đừng nhắc nữa, tìm cũng tìm rồi, mà người ta không nhận tôi! Nói là tôi béo quá! Mẹ kiếp tìm việc chứ có phải tìm người yêu đâu, liên quan gì đến việc tôi béo hay không béo?”

Nói đến đây, Vương Kiến Ba như sắp khóc.

Hà Thời Minh cười lớn nói: “Ai bảo anh ăn cho béo thế, bây giờ đã 125 chưa?”

“Chưa, mới 115.”

“Anh Vương, chữ ‘mới’ này của anh dùng tinh hoa thật đấy!”

“Ừ…”

Vương Kiến Ba thở dài, cảm thán nói: “Nếu còn không tìm được việc, tôi chỉ có thể về quê, kế thường quyền nuôi hơn 500 con lợn của ba tôi!”

Hà Thời Minh: “...”

Mỗi lần Vương Kiến Ba nói về cái này, đều dài mặt ra thở dài, mà mỗi lần như thế, Vương Kiến Ba lại muốn đánh anh.

Trong lớp họ, điều kiện gia đình Vương Kiến Ba coi như khá ổn.

Năm nhất năm đó, lúc Vương Kiến Ba giới thiệu bản thân, nói cha anh ta vì để cho con trai đi học đại học, đã đem hai con lợn nuôi trong nhà đi bán, một thời gian dài Vương Kiến Ba bị coi là nghèo nhất lớp.

Cho đến cuối năm hai, mới biết nhà tên này nuôi 500 con lợn…

Vương Kiến Ba không muốn quay về nuôi lợn, mới liều mạng tìm việc.

Nhưng mỗi lần tìm việc thất bại, lại nghĩ đến chuyện quay về nuôi lợn, khiến người khác vừa buồn cười vừa bực.

“Anh Vương, tôi có một công việc, không biết anh có hứng thú không?” Hà Thời Minh haha cười.

“Ồ?”

Vương Kiến Ba nhướng mày nói: “Thật hay giả vậy? Công việc gì?”

“Hehe, bí mật! Nhưng tôi có thể bảo đảm, chắc chắn anh sẽ hài lòng!”

“Thật hay giả đấy? Nếu cậu có thể giúp tôi tìm được công việc ưng ý, tôi tặng cậu một con lợn!”

Hà Thời Minh: “...”

Đừng có đùa tôi thế chứ.

Nhưng…

Theo giá thị trường hiện này, một con lợn bao nhiêu tiền nhỉ?

Hai người nói chuyện, bất giác đã đến phòng làm việc của phụ đạo viên.

Đối với sinh viên năm cuối mà nói, ngoại trừ những người chuẩn bị thi nghiên cứu sinh ra, những sinh viên khác đều đã bắt đầu đi thực tập, nên hầu như không có ai trong trường.

Nhưng hôm nay, cho dù là đang tìm việc hay là đã tìm được công việc, tất cả đều quay về.

Mặc dù họ đã bắt đầu thực tập, nhưng vẫn là sinh viên, cần phải làm rất nhiều tư liệu và tham gia một số hoạt động của trường, nếu không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến việc tốt nghiệp và lấy bằng.

Mà trong số đó, có cả Triệu Phi Nhi.

Đi cùng Triệu Phi Nhi, còn có cả hội trưởng hội học sinh Phạm Vân Hải và một số thành viên trong hội học sinh, đang giúp đỡ phụ đạo viên xử lý tư liệu.

Vương Kiến Ba thấy Phạm Vân Hải và Triệu Phi Nhi liền khinh khỉnh nói: “Cẩu nam nữ này! Hừ!”

Sau đó,

Quay sang Hà Thời Minh nói: “Chuyện lớp chúng ta, tên họ Phạm kia hoàn toàn không phải người của khoa chúng ta, cứ phải chen một chân vào, nhìn thấy tởm!”

Hà Thời Minh cười nhẹ nói: “Người ta là thành viên của hội học sinh, qua giúp phụ đạo viên xử lý vài công việc là trách nhiệm của họ, cái này có gì đâu, tôi biết cậu là vì thể diện của tôi, không sao, tôi đã nhìn rõ rồi.”

Nói rồi liếc nhìn Triệu Phi Nhi trong đám đông.

Triệu Phi Nhi sớm đã nhìn thấy anh, chỉ là vẫn luôn giả vờ không nhìn thấy.

Vương Kiến Ba vỗ vai Hà Thời Minh nói: “Người anh em, phụ nữ ấy à, sau này còn nhiều, không cần để ý một đứa ất ơ!’

Hà Thời Minh mím môi, không tiếp lời.

Tình cảm ba năm, cho dù anh có giả vờ không sao, trong lòng vẫn có chút không buông được.

Người đến nộp tư liệu càng nhiều, mãi đến trưa, Hà Thời Minh và Vương Kiến Ba mới điền đủ tư liệu theo yêu cầu, những sinh viên khác cũng vậy.

Sau đó,

Phụ đạo viên đứng lên nói: “Mọi người tụ họp cùng nhau một lần cũng không dễ, ra nhà ăn cùng ăn một bữa đi!”

“Vâng!”

“Thầy Chu thật tuyệt!”

“...”

Một nhóm sinh viên lập tức hùa theo.

Vương Kiến Ba thấy Hà Thời Minh không tập trung, nhắc nhở nói: “Tôi nói này Tiểu Minh, cậu trưng ra vẻ mặt gì thế? Không lẽ cậu còn muốn đi? Tôi cho cậu biết, hôm nay cho dù là cậu có việc cần giải quyết cũng phải đợi ăn xong mới được đi! Đây là giao ước lúc đầu của lớp chúng ta.”

Ban đầu, lúc họ mới vào năm cuối, đã thống nhất với nhau, thời gian gặp mặt sau này không còn nhiều, nếu lúc nào đó cùng quay về thì sẽ tụ họp đông đủ ở nhà ăn.

Hà Thời Minh khịt mũi nói: “Được thôi.”

Trước giờ anh không có hứng thú với họp lớp, dù sao tham gia là phải góp tiền, mà trước giờ anh luôn thiếu tiền nên từ đáy lòng theo bản năng kháng cự.

Cho dù bây giờ có tiền rồi, cũng không khiến anh có hứng thú.

Vốn dĩ anh nghĩ, định tranh thủ thời gian này đi loanh quanh, hôm qua nghiên cứu đến nửa đêm, tìm được mấy căn biệt thự khá là vừa ý, muốn đi so sánh.

Nhưng bây giờ xem ra, chỉ có thể chờ đến chiều hoặc ngày mai rồi.

Sau đó, một nhóm người đến nhà ăn lớn, phụ đạo viên dẫn đường.

Phụ đạo viên là một người đàn ông trung niên 40 tuổi, tên là Chu Thăng, đeo mắt kính màu đen, nhìn có chút nghiêm túc.

Nhưng chỉ những người quen thuộc với ông ta mới biết ông ta thực chất là một người thích nói chuyện.

Không lâu sau, nhóm người đã đến nhà ăn.

Bình thường người tới đây ăn không nhiều, chỉ sau khi rời khỏi trường, được nhớ tới nhiều nhất, chắc chỉ có nhà ăn trường học thôi.

Một nhóm người, trực tiếp bao một cái bàn lớn ngồi kín.

Chu Thăng đứng phía trước, cười haha nói: “Các em, buổi tụ họp hôm nay, có lẽ là một trong ít lần mà chúng ta tụ họp, trong lòng thầy, vẫn có chút không nỡ/ Vân Hải, đi nói với dì ở nhà ăn bảo dì ấy làm thêm mấy món.”

“Vâng.”

Phạm Vân Hải đáp lại, sau đó nháy mắt với Triệu Phi Nhi, hai người đứng dậy đi vào bên trong.

“Haha, Vân Hải em đi mà còn không quên bạn gái nha.” Chu Thăng cười lớn.

Vừa nói vừa vô thức liếc nhìn Hà Thời Minh.

Không chỉ ông ta mà những sinh viên khác đều quay đầu nhìn Hà Thời Minh, muốn xem vẻ mặt Hà Thời Minh.

Bao gồm cả Vương Kiến Ba, cũng nhìn Hà Thời Minh, sợ anh không nhịn được.

Mấy năm sống chung với nhau, Vương Kiến Ba hiểu rất rõ Hà Thời Minh, biết anh là người trọng tình trọng nghĩa, trong lòng nhất định không buông được tình cảm với Triệu Phi Nhi.

Lúc này, Hà Thời Minh ngồi ở đó, cúi thấp đầu, giống như không nghe thấy.

“Người anh em, cậu….”

Vương Kiến Ba thấy cảnh này, kinh ngạc nhỏ giọng nói.

Hà Thời Minh thở ra một hơi dài, chậm rãi buông tay ra, cười nhẹ nói: “Tôi không sao.”

Vương Kiến Ba thấy vậy liền cau mày.

Anh hiểu rất rõ Hà Thời Minh.

Tên nhóc này trước giờ luôn thể hiện vẻ lạc quan, bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng bên trong lại rất tự ti, nhìn có vẻ như rất hòa đồng với thế giới, nhưng trong lòng lại khép kín, cô lập chính mình, thường hay ngây người một mình.

Mà Hà Thời Minh trước mặt này, cười quá giả tạo, không thật tí nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv