Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 134: Bút sa dọa quỷ thần



Lời nói của Điền Phức Vi lập tức trở nên gấp rút.

Nhưng Hà Thời Minh nào có hiểu thư pháp!

Hơn nữa, cái gì mới làm bọn họ vừa lòng?

Vừa lòng hay không chẳng phải chỉ cần một câu nói của bọn họ thôi sao?

Cô vội chặn trước mặt Hà Thời Minh: ''Phó hội trưởng Lỗ, ông đừng giận, vừa nãy Hà Thời Minh nói vậy chỉ là do nhất thời xúc động thôi!''

Lời còn chưa nói xong.

Hà Thời Minh đã duỗi tay cắt ngang lời cô, nói: ''Bọn họ đã muốn giải thích như vậy thì tôi sẽ cho bọn họ xem! Để bọn họ thấy mấy người được coi là bậc thầy thư pháp tự xưng kia chẳng là cái thá gì cả!''

Vốn dĩ Hà Thời Minh thật sự lười quan tâm tới đám người này.

Những thành viên trong hiệp hội của mấy bậc thầy thư pháp tự xưng này, đối với Hà Thời Minh mà nói, thật sự không khá hơn đám tay ngang là bao.

Ngay cả Lỗ Hướng Dương, người có kỹ năng thư pháp tốt nhất cũng chỉ có thể miễn cưỡng coi là ổn mà thôi!

So đo với mấy người này chỉ tổ lãng phí thời gian!

Cơ mà đám người này lại cứ sống chết không chịu buông tha, nằng nặc thò mặt ra cho anh đánh.

Nếu đã như vậy thì không thể trách anh rồi!

Hôm nay phải để mấy tên này hiểu được thế nào là thư pháp chân chính, tránh để bọn họ ở đây lừa gạt người khác!

Lúc bấy giờ ở đó, giám khảo nghe thấy Hà Thời Minh nói vậy, cũng rần rần đứng lên quở mắng.

"Để bọn tôi biết mình chẳng là cái thá gì? Đúng là cái đồ ngạo mạn đến tận trời!''

''Haha! Đúng là nói khoác mà không biết ngượng!''



''Thanh niên bây giờ ấy mà, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ giỏi khoác lác thôi!''

''Đây gọi là gà vịt tới lúc chết rồi vẫn còn cứng miệng! Để xem tý nữa cậu định xử lý như thế nào!''

"..."

Ngay cả Điền Phức Vi cũng sốt ruột.

Sớm biết sẽ ầm ĩ thế này, cô đã không gọi Hà Thời Minh tới rồi!

Giờ thì hay rồi, ầm ĩ tới mức này đây!

Cô bước vội tới trước mặt Hà Thời Minh, khuyên: ''Hà Thời Minh, em biết anh là vì em nên mới làm vậy, nhưng anh đừng kích động, bọn họ...''

Hà Thời Minh khoát tay, nói: ''Không sao, cứ tin ở anh!''

Đây là anh tự tin một đời thân làm bậc thầy thư pháp!

Nếu ngay cả một hiệp hội thư pháp Lâm An nhỏ bé anh còn không chỉnh được thì làm sao xứng với cái danh bậc thầy thư pháp đây?

Nói xong, anh đi thẳng đến trước bốn chữ 'Xuân Hạ Thu Đông' giành quán quân, chỉ vào những chữ trên bàn, nhìn Viên Tử Thu và nói: "Những chữ này là do cậu viết à?"

Viên Tử Thu đứng ra, khẽ mỉm cười đáp: ''Là do tôi viết, xin hỏi có gì dạy bảo?''

Để giành được quán quân cuộc thi này mà anh ta đã phải khổ luyện suốt mấy tháng trời!

Không ngoa khi nói rằng, anh ta có đủ tự tin trong số những người trẻ cùng tuổi ở Lâm An này, người có kỹ năng thư pháp giỏi hơn anh ta không đến quá ba người!

Cơ mà, để giành được chức vô địch của cuộc thi này và trở thành đệ tử của hội trưởng Lương, anh ta còn bỏ tiền mua chuộc một số thành viên của hiệp hội thư pháp và Trần Vĩnh Lượng từ Đại học Lâm An, để bọn họ cho mình điểm cao, chỉ là phòng ngừa chút mà thôi.

Giờ anh ta còn tưởng Hà Thời Minh sẽ mở miệng khen chữ của mình...

"Rác rưởi!''

Đột nhiên Hà Thời Minh nói.

Nói xong, anh lập tức cầm những chữ này vứt xuống đất.

''Anh...''

Viên Tử Thu trợn trừng hai mắt, phẫn nộ chỉ tay vào Hà Thời Minh, tức đến độ không nói ra thành lời.

Đây chính là tác phẩm dành quán quân của bọn họ, kết quả lại bị Hà Thời Minh nói là rác rưởi còn bị vứt xuống đất, đúng là ức hiếp người quá đáng mà.

Nếu không phải vì nể tình đang ở hiện trường cuộc thi thì ông ta đã sớm chửi người rồi.

Những người xung quanh trông thấy vậy, cũng lần lượt đứng dậy chỉ trỏ.



''Ngạo mạn quá rồi!''

''Chữ giành giải nhất của cuộc thi thư pháp mà anh ta lại kêu là rác rưởi? Anh ta nghĩ mình là ai? Bậc thầy thư pháp sao?''

''Đúng là loại tự cho mình là nhất! Xem anh có thể viết ra chữ như thế nào!''

"..."

Nhất là đám nữ sinh ở học viện Kinh Mậu lại càng tỏ ra bất bình mà giậm chân mắng người.

''Có anh mới là rác rưởi ấy! Dám chỉ trích Tử Thu của bọn này sao!''

''Thật là khiến tôi tức chết mà! Tử Thu nhà tụi tôi là nhất!''

''Tử Thu nhà tụi tôi là trời, là đỉnh nhất! Cái đồ sâu bọ chết bầm nhà anh, còn không bằng một cọng lông của Tử Thu đâu!''

"..."

Nghe thấy lời mắng chửi của mọi người, ngược lại Hà Thời Minh không hề tỏ ra tức giận.

Anh chỉ bình tĩnh lấy một tờ giấy tuyên rồi đặt lên mặt bàn.

Sau đó, cầm lấy bút lông đang đặt ở nghiên, nhẹ nhàng quết đầy mực đen đựng trong nghiên đó.

Trong khi Thời Minh đang cầm bút lông, trong đầu anh dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, và vô số thứ liên quan đến thư pháp hiện lên, chỉ có thư pháp bậc thầy mới có thể dẫn dụ ra bút thế và bút ý, toàn bộ những cái đó đều hiện lên trong tâm trí anh.

Lúc này, Hà Thời Minh đứng trước bàn và tập trung cầm bút lông viết lên giấy tuyên, bề ngoài thì trông anh có vẻ bình tĩnh, nhưng nét bút và ý nghĩa bao quát và uy nghiêm lại tuôn ra từ đầu cọ sắc bén.

Lỗ Hướng Dương thấy vậy, kinh ngạc đến trợn mắt.

Ông ta đã dành nhiều thời gian đắm mình trong thư pháp, là người có hiểu biết sâu sắc nhất về thư pháp, cũng đã tiếp xúc với những nhà thư pháp hàng đầu từ Hiệp hội Thư pháp Trung Quốc.

Nhưng vừa rồi, lúc Hà Thời Minh cầm bút lên, những nét bút ẩn chứa ý nghĩa mạnh mẽ và tự do tuôn ra từ đầu cọ khiến ông ta cảm thấy như thể mình đang nhìn lên từ một ngọn núi cao.

Cảm giác mãnh liệt này, thậm chí còn thuộc một đẳng cấp vượt xa kể cả khi ông ta đối mặt với những nhà thư pháp nổi tiếng kia.

Cảm giác này không phải nhất thời bùng lên rồi nhạt dần, mà nó còn khiến Lỗ Hướng Dương có cảm giác như đó là ảo giác.

Trần Vĩnh Lượng thấy dáng vẻ này của Hà Thời Minh thì cười gằn một tiếng, nói: ''Cố tỏ vẻ! Cậu...''

Còn chưa nói xong, ông ta đã bị Lỗ Hướng Dương bên cạnh ngăn lại, không cho nói tiếp nữa.

Trần Vĩnh Lượng đang định hỏi lý do thì đúng lúc này, Hà Thời Minh cũng buông bút.

Ngay lập tức, những hàng chữ như rồng bay phượng múa, nước chảy mây trôi, tự do phóng khoáng xuất hiện!

Phàm là những người có thành tựu to lớn trong giới thư pháp, nét bút như sương mù nuốt trọn sơn hà, ngòi bút nhẹ nhàng im lặng, bút sa kinh động quỷ thần, đều không sánh bằng!



Hà Thời Minh từ lúc cầm bút lên bắt đầu đều liền một mạch tới cuối, viết ra bốn chữ.

"Xuân, Hạ, Thu, Đông!''

Từ lúc Hà Thời Minh đặt bút xuống, Lỗ Hướng Dương đã há hốc miệng, cho tới tận khi anh viết xong mà miệng ông ta vẫn chưa khép lại được!

Không chỉ ông ta mà tất cả mọi người có mặt ở đó lúc bấy giờ, người nào người nấy cũng há hốc mồm kinh ngạc!

Không nói tới cái khác, chỉ dựa vào thế bút toát ra từ người Hà Thời Minh cũng hoàn toàn chinh phục được mọi người rồi!

Im lặng!

Một sự im lặng đầy chết chóc!

Chỉ nghe thấy tiếng rớt hàm lộp bộp dưới đất!

Lúc này, Hà Thời Minh mới chậm rãi đặt bút lông xuống, bước lên một bước.

Ngay lập tức có hai thành viên của hội học sinh giơ giấy viết chữ của Hà Thời Minh lên, treo lên bảng triển lãm.

Trần Vĩnh Lượng liếc một cái, lập tức giở giọng giễu cợt: ''Cũng chỉ được đến vậy! Chữ nghĩa thế kia mà dám khoa trương trước mặt chúng tôi sao!''

Điền Phức Vi lo lắng nhìn Hà Thời Minh.

Chuyện ngày hôm nay, một người không thể giải quyết ổn thỏa, hai trường đại học và hiệp hội thư pháp đồng thời gây rắc rối cho Thời Minh, cho dù anh có bao nhiêu tiền cũng không thể dàn xếp ổn thỏa được!

Nhưng khi cô nhìn thấy Thời Minh, cô phát hiện anh vẫn chỉ đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh, như thể chuyện trước mặt không liên quan gì đến anh.

Một người ưa sự nổi tiếng bề ngoài như Trần Vĩnh Lượng, đương nhiên ông ta không thể thực sự hiểu về thư pháp, không nhận ra rằng anh đã đạt đến trình độ bậc thầy thư pháp cơ bản là điều bình thường!

Tuy nhiên, Hà Thời Minh nhìn Lỗ Hướng Dương, người đang đứng bất động trước bức viết của anh.

Ông già này tuy tính tình lỗ mãng, nhưng kỹ năng thư pháp cũng không tệ, nếu như vẫn không nhìn ra, chỉ có thể nói là hiệp hội thư pháp Lâm An thật sự chỉ là một đám người vô tích sự mà thôi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv