Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 130: Hà Thời Minh chọc giận nhiều người



Lúc này đây.

Chính Điền Phức Vi đã chủ động kéo Hà Thời Minh dê xòm chạy vào bên trong sân vận động.

Cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương trong tay mình, tâm trạng Hà Thời Minh vô cùng thoải mái.

Thoải mái!

Cùng lúc đó, hai bên đường cũng có rất nhiều sinh viên đang đi bộ về phía sân vận động.

Rất nhiều nam sinh khi nhìn thấy Điền Phức Vi đang nắm tay một nam sinh khác, bọn họ đều nhìn Hà Thời Minh bằng ánh mắt giết người.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ là Hà Thời Minh, những người này lập tức quay đầu sang chỗ khác.

Không còn cách nào.

Hiện tại Hà Thời Minh chính là một nhân vật nổi tiếng trong trường học!

Dám chống lại chủ nhiệm giáo vụ!

Ai dám chọc tới!

Đối mặt với những ánh mắt giết người khi bọn họ nhìn mình, Hà Thời Minh đã sớm tập thành thói quen!

Nếu nói về ánh mắt giết người, ngày hôm qua còn dữ dội hơn cả hôm nay đấy nhỉ?

Ngày hôm qua,

Đấy mới chính là sát ý ngập trời giống như đã ngưng tụ lại thành chất!

Sau lễ rửa tội ngày hôm qua, Hà Thời Minh đã luyện ra được thần công lợn chết không sợ nước sôi!



Chỉ trong chốc lát,

Điền Phức Vi đã dẫn Hà Thời Minh đi vào bên trong sân vận động.

Lúc này đã có rất nhiều người đứng chờ bên trong, xung quanh còn có các giá sách, bên trên bày đủ các tác phẩm thư pháp, hội học sinh và nhân viên công tác đang phụ trách giữ trật tự hiện trường thi đầu.

Nhìn thấy người tới người lui bên trong, Hà Thời Minh kinh ngạc nói: “Ở đây nhiều người thật đấy.”

“Tất nhiên rồi!”

Điền Phức Vi giới thiệu nói: “Lần này chính là buổi thi đấu chính thức đầu tiên giữa đại học Lâm An và đại học Kinh Mậu đấy, vì để thúc đẩy sự giao lưu hai bên, cũng như tăng thêm tình cảm của các sinh viên hai trường, một học giả thư pháp nổi tiếng trong hiệp hội thư pháp đã đích thân ra mặt bình xét, ông cụ Quách của em cũng có ở đây. Thành viên hai trường tham gia thi đấu cuộc thi này có tới tận hơn hai trăm người đấy! Có thể không nhiều người được sao?”

Hà Thời Minh nhướng mày, sau đó nheo mắt lại.

Một trận thi đấu giữa hai trường?

Trước đó, đại học Lâm An và học viện Kinh Mậu chưa từng tiến hành bất kỳ trận thi đấu thực sự nào cả.

Dù sao thì khoảng cách giữa hai trường học này cũng khá xa, nếu bình thường trường học để các sinh viên thi đấu với nhau thì thôi đi, hoàn toàn không cần thiết phải để các trường thi đấu với nhau như thế này, càng không cần phải nói đến chuyện giao lưu tình cảm, hay thúc đẩy giao lưu gì đó.

Chẳng lẽ có chuyện gì mà mình không biếT?

Nếu không vì sao hai trường học lại tiến hành trận thi đấu không hiểu thế nào này?

“Đi thôi, tìm một chỗ ngồi trước đã.’

Điền Phức Vi đề nghị nói.

Xung quanh sân vận động có rất nhiều vị trí, hiện tại đã có rất nhiều người ngồi sẵn.

Điền Phức Vi kéo Hà Thời Minh tìm ngẫu nhiên một chỗ rồi ngồi xuống.

Khi Hà Thời Minh nhìn lướt qua mọi người xung quanh, bẹp miệng rồi nói: “Nhiều người như vậy chỉ tới xem một trận đấu thư pháp, lại còn không phải là thi đấu bóng rổ, có cần thiết không!”

Lời nói vô tình,

Nhưng nghe như cố ý.

Những người ngồi bên cạnh khi nghe thấy lời Hà Thời Minh nói, lập tức không vui.

Những ai tới đây về cơ bản đều là người yêu thích thư pháp.

Khi nghe được lời Hà Thời Minh nói, các sinh viên này lập tức trở nên bất mãn, sinh viên của trường đại học Lâm An vẫn tốt một chút, nhưng sinh viên đến từ học viện Kinh Mậu lập tức phản đối.

“Thi đấu thư pháp thì làm sao? Thi đấu thư pháp thì không bằng bóng rổ sao?”

”Đúng vậy! Thư pháp chính là văn hóa nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc ưu tú chúng ta, làm sao có thể không so được với bóng rổ chứ?”



“...”

Ngay cả các sinh viên của đại học Lâm An cũng bị bất mãn và chỉ trích.

“Hà Thời Minh, xin cậu đừng xúc phạm thư pháp! Đấy chính là mưu cầu tình thần của con người!”

“Đúng vậy! Mưu cầu tinh thần còn quan trọng hơn cả tiền bac!”

“Cậuc ó biết phần thưởng cho giải quán quân cuộc thi lần này là gì không? Chỉ cần đoạt được giải quán quân, liền có thể trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của hội trưởng hiệp hội thư pháp Lâm An, Lương Khánh Bình!”

“Cậu có biết Lương Khánh Bình không? Đó chính là thư pháp đại sư trong hiệp hội thư pháp Trung Quốc!”

“...”

Ngay cả Điền Phức Vi cũng nhìn chằm chằm Hà Thời Minh với vẻ mặt bất lực, cô nói: “Hà Thời Minh, xem ra anh thật sự cần phải đề cao mưu cầu tinh thần của mình rồi.”

Hà Thời Minh: “...”

Ngay tại giờ khắc này, thật sự không còn biết nói gì.

Anh chỉ oán giận một câu sao lại có nhiều người như thế, sao lại đột nhiên biến thành kẻ địch chung của mọi người rồi?

Mẹ kiếp, mấy người này yêu thư pháp tới vậy sao?

Anh vốn đã nghĩ tới một câu ‘vai hề trong điện phủ, đại sư lưu lạc ở nơi đâu’, kết quả nhìn tình hình hiện tại, anh đành phải nhịn trở lại!

Nếu anh thật sự nói ra, những người này rất có khả năng sẽ trực tiếp công kích tập thể anh!

Chỉ là Hà Thời Minh không hề biết, mưu cầu tinh thần nếu xét theo một mức độ nào đó, thậm chí còn có thể tương đương với tín ngưỡng của con người!

Khi Hà Thời Minh bôi nhọ tín ngưỡng của bọn họ, những người này đương nhiên không thể nào ngồi yên được.

Đúng lúc đó,

Hai thành viên trong hội học sinh đi tới, trong đó có một cô gái hơi béo mỉm cười nói với Điền Phức Vi: “Hội trưởng Điền, cô có mang thư pháp tới không? Những người khác đều đã treo lên giá hết rồi.”

“Có, cầm qua đó đi.” Điền Phức Vi cười khẽ, đưa ‘Việt Nhân Ca’ qua.

“Được.”

Cô gái hơi mũm mỉm kia cầm lấy ‘Việt Nhân Ca’, sau đó vội vàng chạy tới quầy triển lãm.

Hà Thời Minh kinh ngạc nhìn về phía Điền Phức Vi, nói: “Được đó Điền Phức Vi, bây giờ em còn là hội trưởng hội học sinh? Chúc mừng!”

Anh mới chỉ không tới trường vài ngày, không ngờ rằng thế mà Điền Phức Vi đã trở thành hội trưởng hội học sinh.



Điền Phức Vi bất lực cười một tiếng rồi nói: “Còn không phải do anh làm ra sao, Phạm Vân Hải bị khai trừ, viện trưởng Thôi đã yêu cầu tất cả sinh viên trong trường phải bỏ phiếu bầu chủ tịch hội học sinh mới, kết quả em nhận được 78% số phiếu! Sau đó liền bị không trâu bắt chó đi cày!”

“Này! Em như vậy là đang được hời còn khoe mẽ đấy!” Hà Thời Minh cười nhẹ nói.

“( *_*) hì h…”

Điền Phức Vi cười khẽ nói: “Lần thi đấu này, bởi vì người tham gia thi đấu khá nhiều nên tất cả các tác phảm của cuộc thi đều được trưng bày trên giá, các giám khảo sẽ chọn ra danh sách thứ tự các tác phẩm trước, sau đó tiến hành vòng thi thứ hai! Vì tránh cho có người viết giùm, vòng thi đấu thứ hai sẽ được tiền hành viết ngay tại chỗ, sau đó chọn ra ba người đứng đầu trong những tác phẩm trúng tuyển ra để trao thưởng!”

Nói xong,

Cô duỗi một ngón tay chỉ vào giá trưng bày ở giữa sân vận động rồi nói tiếp: “Bây giờ tất cả các tác phẩm của bọn em đều được đặt ở trên giá trưng bày, đương nhiên bên cạnh đó còn có tác phẩm của những người trong hiệp hội thư pháp, nếu không em dẫn anh đi thưởng thức một chút nhé, hun đúc thêm luồng khí văn hóa cho anh?”

Hà Thời Minh nhếch miệng.

Anh không có hứng thú với những thứ này, trong lúc đang nghĩ cách làm thế nào đê từ chối,

“Giám khảo từ hiệp hội thư pháp tới!”

Đúng lúc đó, không biết ai đã hét lên một tiếng.

Hà Thời Minh quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy mười mấy người khoảng bốn năm chục tuổi đang cười vui vẻ đi vào bên trong hiện trường.

Điền Phức Vi giới thiệu: “Hà Thời Minh, đoàn giám khảo này còn có các danh gia hiệp hội thư pháp nữa đấy, chính là ông lão mặc áo kẻ sọc caro kia, còn có phó viện trưởng đại học Lâm An dẫn đầu người lãnh đạo, còn có cả lãnh đạo học viện Kinh Mậu, tổng cộng là ba bên! Quán quân của cuộc thi có thể được đích thân hội trưởng Lương của hiệp hội thư pháp tuyền thụ, đấy chính là một danh gia bên trong hiệp hội thư pháp Trung Quốc đấy! Nếu so sánh thì hạng hai và hạng ba cũng không có ý nghĩa gì lắm, chỉ là giấy chứng nhận khen thưởng từ hiệp hội thư pháp mà thôi.”

Trong khi Điền Phức Vi giới thiệu,

Ban giám khảo bao gồm người trong hiệp hội thư pháp và trường học cũng đi vào giữa hội trường.

Khi những người này xuất hiện, hiện trường thi đấu lập tức trở nên náo nhiệt.

Điền Phức Vi giơ tay thành nắm đấm nhỏ, nói: “Lần này, em nhất định phải giành được giải quán quân!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv