Ta Đào Được Một Tấn Vàng

Chương 127: Uy lực của giấy dán ‘Không giữ mồm giữ miệng



“Cái này...” Đinh Quảng Khôn lập tức nghẹn họng.

Nên đánh sao?

Ông ta đã ra tay, cậu nói nên đánh sao?

Hà Thời Minh nghe đến đó, giờ mới hiểu được vì sao vừa rồi Vương Kiến Ba làm như thế.

Hóa ra là cậu ta muốn gậy ông đập lưng ông.

“Cãi chày cãi cối! Quả thực là cãi chày cãi cối! Sinh viên không có đạo đức không có tố chất như mấy người cần phải đuổi học.” Đinh Quảng Khôn giậm chân lạnh lùng quát.

Hà Thời Minh nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, lắc đầu thở dài một tiếng, đã không còn chút do dự nào nữa, trực tiếp ném giấy dán ‘Không giữ mồm giữ miệng’ lên người Đinh Quảng Khôn.

Sau đó trực tiếp hỏi: “Thầy muốn đuổi học tôi hẳn là không liên quan gì tới tôi đánh Vương Tử Dương nhỉ?”

“Đương nhiên là không!” Đinh Quảng Khôn bật thốt ra.

“Hả?”

Lời của Đinh Quảng Khôn khiến người ở chỗ này toàn bộ đều nhướng mày, nhìn lại về phía Đinh Quảng Khôn.

Bao gồm cả viện trưởng Thôi Chí Nguyên, cũng một mặt không hiểu nhìn về Đinh Quảng Khôn.

Tên này vừa mới nói cái gì?

Không có?

Mẹ nó không phải ông vì chuyện này nổi giận tưng bừng muốn đuổi học Hà Thời Minh sao?

Kết quả bây giờ lại nói không?

Vương Kiến Ba càng choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Hà Thời Minh một cái, lại nhìn Đinh Quảng Khôn một cái, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Hà Thời Minh cười lạnh một tiếng nói: “Vậy thì vì cái gì?”

“Bởi vì cậu hại tôi bất lực!”

Đinh Quảng Khôn phẫn nộ gầm thét: “Ba năm trước tôi và nữ sinh Mã Linh Linh năm tư đại học, ban đầu ăn tăng tịu ăn vụng trong rừng cây nhỏ, kết quả cậu đột nhiên chạy tới, còn cầm gậy tới đánh tôi, khiến tôi bây giờ mẹ nó còn không cứng lên nổi!”

Đám người: “(o)”

Mẹ nó!



Cái gì?

Tằng tịu ăn vụng với nữ sinh năm tư đại học?

Bị đánh?

Bất lực?

Tin tức này cũng quá kinh người đi?

Nếu như tin tức này không phải từ chính miệng Đinh Quảng Khôn nói ra, bọn họ quả thật cũng không dám tin!

Khó trách ông ta nhất định phải đuổi học Hà Thời Minh, khó trách có nỗi hận lớn như thế với Hà Thời Minh!

Hóa ra bởi vì cái này sao?

Chỉ là chuyện khiến bọn họ không hiểu là, chuyện như thế này sao Đinh Quảng Khôn lại chính mình nói ra rồi?

Chẳng lẽ là bởi vì quá kích động?

Thôi Chí Nguyên nhướng mày nói: “Mã Linh Linh? Chính là nữ sinh ba năm trước thầy nhất định phải bảo vệ nghiên cứu kia?”

“Đúng! Chính là nữ sinh kia! Tôi đã đồng ý với cô ta, hơn nữa cô ta còn quay video tôi với cô ta, nếu như tôi không đồng ý, cô ta sẽ công bố ra ngoài! Tôi chỉ có thể làm như thế!” Đinh Quảng Khôn trả lời.

“Xùy!”

Nghe thấy lời của Đinh Quảng Khôn, xung quanh lập tức vang một một hồi âm thanh khinh thường.

“Ông già không cần mặt mũi!”

“Đúng rồi! Người hơn năm tuổi lại còn không cần mặt mũi như thế!”

“...”

Người xung quanh nhao nhao chỉ trích.

Còn có người lấy điện thoại ra quay.

Hà Thời Minh cười lạnh một tiếng, tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện Vương Kiến Ba bị đám người Vương Tử Dương đánh hẳn cũng không phải chuyện ngẫu nhiên nhỉ?”

“Dĩ nhiên không phải!”

Đinh Quảng Khôn cười tự đắc mà nói: “Đây là kế hoạch tôi và Phạm Vân Hải bàn bạc ra, dùng chuyện Vương Kiến Ba bị đánh, ép cậu ra tay với bọn người Vương Tử Dương, sau đó tôi lại đưa lãnh đạo trường học tới ra mặt, đuổi cậu ra khỏi trường học! Kế hoạch này không có lỗ hổng!”

Đám người: “?”

Không có lỗ hổng?

Lúc đầu đúng là không có lỗ hổng, mấu chốt ông nói như thế này, mẹ nó lổ thủng còn lớn hơn trời nữa được không?

Chỉ là, khiến bọn không nghĩ tới là hóa ra những chuyện này, thật sự chỉ là một mưu kế, một âm mưu nhắm vào Hà Thời Minh!

Còn bọn họa, suýt chút nữa đều thành đồng lõa của âm mưu này!

Cách đó không xa.

Bọn người Vương Tử Dương nghe thấy lời của Đinh Quảng Khôn, bị dọa cho hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp ngã trên mặt đất.

Mẹ nó!

Sao thầy lời gì cũng nói ra hết vậy?

Thầy thế này không phải muốn hại chết chúng tôi sao?



Lúc đầu bọn họ chuẩn bị nhắc nhở Đinh Quảng Khôn, kết quả nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Thôi Chí Nguyên, lập tức bị dọa cho không dám lên tiếnng nữa.

“Vô liêm sỉ!”

“Ông già, quả thật là không còn cần mặt mũi nữa! Chuyện độc ác như thế cũng làm ra được!”

“Để ông già như thế này làm chủ nhiệm giáo vụ chúng ta nhiều năm như thế? Tôi quả thực không dám tưởng tượng!”

“Ngoại trừ người tên Mã Linh Linh kia, không biết còn có bao nhiêu nữ sinh bị ông ta lừa gạt!”

‘...”

Sinh viên xung quanh nhao nhao mắng.

Sắc mặt Thôi Chí Nguyên cũng biến thành âm trầm vô cùng, quát một tiếng nói: “Được lắm! Đinh Quảng Khôn được lắm! Thầy thật sự quá là lợi hại!”

“Đó đương nhiên rồi!”

Đinh Quảng Khôn cười lạnh nói: “Tôi đương nhiên lợi hại rồi, viện trưởng này vốn nên để cho tôi làm! Ông căn bản cũng không xứng làm chức viện trưởng này, chỉ có người như tôi mới có tư cách làm viện trưởng đại học Lâm An!”

Đám người: “...”

Xong.

Đinh Quảng Khôn điên rồi.

Thôi Chí Nguyên nghe thấy Đinh Quảng Khôn nói vậy, sắc mặt đã âm trầm như nước.

Hà Thời Minh nhìn thấy cảnh này, biết cơn lửa này đã đủ rồi.

Sau đó, hỏi vấn đề đâm thẳng vào tim cuối cùng.

“Chủ nhiệm Đinh, cô gái bị ông thu vào tay giống như Mã Linh Linh, nhiều năm như thế, tổng cộng có mấy người?”

“Cái này chưa từng đếm, ít nhất có mười người đi!” Đinh Quảng Khôn trả lời.

Lời của Đinh Quảng Khôn vừa ra, sinh viên xung quanh trong nháy mắt bùng nổ!

“Phi!”

“Ông già chết tiệt!”

“Ông già buồn nôn!”

“Đi chết đi!”

“...”

Càng có thêm nhiều sinh viên, trực tiếp nhổ nước bọt lên người Đinh Quảng Khôn.

Hà Thời Minh cúi đầu nhìn điện thoại.

Ha ha.

Ba phút.

Trong thời gian.

Cùng lúc đó, Đinh Quảng Khôn cũng lấy lại tin thần, nhìn thấy xung quanh vô số người quát mắng vào phun nước bọt, nhớ tới lời mình vừa nói, trong nháy mắt mặt cắt không còn giọt máu.

Ông ta nhìn về phía Hà Thời Minh, trên mặt toàn là hoảng sợ nói: “Cậu...”



Còn chưa nói dứt lời, một nam sinh đột nhiên xông lại, một cước đá vào mặt Đinh Quảng Khôn, nổi giận gầm lên một tiếng nói: “Đi chết đi! Ông già chết tiệt không cần mặt mũi!”

“Đánh ông ta!”

Sinh viên xung quanh xông lên, nhào tới Đinh Quảng Khôn, quyền đấm cước đá.

Trong nhất thời toàn bộ hiện trường chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Đinh Quảng Khôn.

Về phần bọn người Vương Tử Dương thì đã sớm bị dọa cho không dám thở mạnh, sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, không dám nhúc nhích một chút.

“Tất cả dừng tay, không được xúc động!”

Lúc này, Thôi Chí Nguyên hét lớn một tiếng nói.

Nghe thấy lời của Thôi Chí Nguyên, lúc này các sinh viên kích động mới dừng lại, lùi lại về phía sau.

Giữa đám người, Đinh Quảng Khôn cuộn tròn ở nơi đó, ôm đầu, trên quần áo toàn là dấu vết rõ ràng, nhìn vô cùng nhếch nhác.

“Các bạn học!”

Thôi Chi Nguyên lớn tiếng nói: “Chuyện này tôi sẽ báo lên cấp trên xử lý nghiêm túc! Ở chỗ này, tôi nói một tiếng xin lỗi với mọi người, trường học vậy mà lại xảy ra một chuyện nghiêm trọng như thế hơn nữa tôi còn không biết! Nhưng mà tôi cam đoan với mọi người, về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như thế này nữa!”

“A!”

“Viện trưởng Thôi khí phách!”

“Tôi tin tưởng viện trưởng Thôi!”

“...”

Sinh viên xung quanh nhao nhao phụ họa.

Thôi Chí Nguyên gật nhẹ đầu, sau đó nhìn về phía bọn người Vương Tử Dương và Hà Thời Minh, Vương Kiến Ba, nói: “Mấy em đi theo tôi một lát!”

Vương Tử Dương nghe thấy Thôi Chí Nguyên nói vậy, trực tiếp đặt mông ngồi trên đất.

Mẹ nó!

Xong đời!

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ nhất định sẽ bị đuổi học!

Bao gồm cả Phạm Vân Hải nữa, cũng sẽ trực tiếp bị đuổi!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv