Ta Cùng Nữ Chủ Đều Thật Thơm

Chương 22: Sư tỷ, ngươi...có nhớ ta không?





Năm ngày sau, Hắc Thuỷ nhai.

Đêm này trăng sáng sao thưa, bốn phía đen thăm thẳm, thấy không rõ cảnh sắc.

Thẩm Kỳ Khi tay cầm một trản đèn dầu, chậm rãi đi vào khu rừng rậm.

Đường núi âm u, gió đêm thổi qua cũng chỉ dư lại tiếng bước chân sột soạt cùng tiếng côn trùng kêu vang, an tĩnh đến có vài phần rợn người.

Nương ánh trăng mỏng manh, mơ hồ có thể thấy từng cụm cây phía trước xào xạc lay động.

Hắc Thuỷ nhai ở sau núi Thanh Phong, nơi này ngày thường hiếm người đặt chân tới, thực vật um tùm tươi tốt, có những cây bách già cao to che mất ánh trăng.

Thẩm Kỳ Khi chà xát cổ tay, đối mặt gió lạnh, kiên trì hướng về phía trước. Ánh đèn dầu chiếu lên mặt nàng, đôi con ngươi đen nhánh lập loè tựa như sao sáng trên bầu trời đêm.

Phạm vi mấy dặm rừng cây, cơ hồ chỉ có một mình nàng. Leo lên con dốc quanh co, lại đi thêm một chút, nàng nghe được tiếng nước chảy xiết. Đi ngang qua một tấm bia đá chỉ đường đã phai mờ, tầm nhìn dần dần trống trải, thác nước dọc theo sườn núi chênh vênh đổ nghiêng rơi xuống hồ nước đen bên dưới, kích khởi một đợt bọt sóng.

Nơi này chính là Hắc Thuỷ nhai, vách đá dựng đứng, trăng sao như ẩn như hiện ảnh ngược vào hồ nước đen.

Ở vách đá cuối thác có một hang động nhỏ, qua làn nước thấp thoáng có thể thấy một phiến cửa đá dày nặng.

Phàm là đệ tử phạm lỗi, đều phải đến tĩnh tọa trong sơn động đen nhánh này, không cho phép thắp đèn, không cho phép ra cửa, cũng không được niệm chú. Cửa động có bày kết giới, ra vào đều sẽ bị ghi chép lại.

Bất quá cấm chế nho nhỏ ấy căn bản không vây hãm được Liễu Sương. Nàng lưu thân xác ở trong, thần hồn thì đã sớm bay ra ngoài, du đãng quanh các vách đá vào ban đêm.

Hắc Thuỷ nhai ban ngày cùng đêm tối tương phản cũng không lớn, rừng cây đều là cao rậm che khuất ánh sáng, không nhìn thấy bóng dáng động vật, âm lãnh lại cô tịch.

Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có khách không mời mà đến.

Lá rụng phiêu diêu, bị gió phất qua đột nhiên trở nên cực nhanh, phiến lá như lưỡi dao sắc bén phá gió lao đến, nguy hiểm sượt qua gò má, bị nàng duỗi tay chặn lấy.

Sau bóng cây truyền ra một tiếng cười ngắn ngủi: "Các hạ thân thủ thật tốt."

Hai ngón tay nàng kẹp phiến lá, nhẹ nhàng vân vê, nó liền nát thành một nhúm tro, tràn ra ma khí u tử.

"Ai?" Liễu Sương nghiêng đầu, tầm mắt tỏa định ở phía kia, lạnh lùng nói, "Lăn ra đây."

Không bao lâu, một nam tử mặc đồ đen chậm rãi bước ra, nhìn qua tuổi không lớn, chu thần ngọc diện, ngũ quan tinh xảo tươi đẹp đến có chút không thực, một đôi mắt phượng hàm tình lại vô tình, đuôi mắt xếch lộ ra vẻ yêu dã.

Liễu Sương buông ra ngón tay, tro bụi theo đó rơi đầy đất.

Nàng nhìn hắn, mỉm cười: "...... Tư Đồ Vân."

Tư Đồ Vân chớp chớp mắt, như là có chút thụ sủng nhược kinh: "Các hạ nhận thức ta? Không nghĩ tới một cái Thanh Lễ phái nho nhỏ thế nhưng tàng long ngọa hổ, ẩn giấu tôn đại Phật a."

Liễu Sương bình tĩnh hỏi: "Tiêu Văn là ngươi an bài?".

Tư Đồ Vân hơi nghiêng người, "Là ta." Hắn dựa vào thân cây, cười như không cười, "Ta chẳng qua muốn nhìn một chút, người mà ngươi vẫn luôn che chở, là cỡ nào khí chất tư thái...Không nghĩ tới chỉ là kẻ hèn tiểu nha đầu mà thôi."

Liễu Sương nhìn hắn, thanh âm lạnh lùng vững chắc trong gió đêm: "Không phải ta đã nói không cho phép động đến nàng sao?"

Tư Đồ Vân nhấp môi, lông mi mảnh dài chớp chớp, "Hừ...Ta chỉ là tò mò nên ra tay dò xét chút thôi, không phải nàng cũng không có chết sao?"

Vừa dứt lời, hắn liền thấy ngón tay Liễu Sương khẽ động.

Tư Đồ Vân hoảng hồn, cảm giác có thứ gì lôi kéo tóc của hắn, cứng rắn túm hắn về phía sau, còn chưa kịp phản ứng, sương đen đã kích động bóp chặt cổ họng hắn.

Đầu của hắn bị ép trên thân cây, lộ ra một đoạn cần cổ tái nhợt yếu ớt, sau lưng túa ra mồ hôi lạnh.

Liễu Sương chậm rãi đi đến trước mặt hắn, đồng tử đen kịt, bên trong không có một tia cảm tình, phảng phất đang xem một món đồ nhãi nhép có thể tuỳ tiện vứt bỏ.

Nghẹn thở, lồng ngực buồn bực, vô pháp hô hấp. Một trận cảm giác sắp chết buông xuống, trái tim Tư Đồ Vân phập phồng, nỗi sợ khổng lồ chấn trụ hắn.

"Cứu......" Hắn gian nan vươn tay, muốn với lấy góc áo đối phương, "Cứu ta......"

Liễu Sương nhàn nhạt nhìn hắn.

Tư Đồ Vân nặn ra từng chữ, sắc mặt trướng tím: "Ta......sai...rồi, ta, ta không động nàng! Cũng không dám nữa...... Cầu xin ngươi......"

Hắn không biết mình lặp lại bao nhiêu lần, thời gian giống hệt đồng hồ cát chậm chạp rơi, tưởng như mọi thứ đều ngưng đọng, cho đến khi sương đen chợt buông ra, hắn từ thân cây trượt xuống đất.

"Đây là lần thứ hai."

Tư Đồ Vân hoảng hốt co quắp, mồ hôi trán không ngừng toát ra.

...... Thật là đáng sợ, nàng bắt giữ hắn chẳng khác gì người khổng lồ dễ như trở bàn tay nắm một con trùng bay, thậm chí không có bất luận đường sống nào để mà giãy giụa.

Liễu Sương trên cao nhìn xuống, "Không có lần thứ ba."

Dứt lời, Tư Đồ Vân cảm giác vai trái nới lỏng truyền đến đau đớn bén nhọn, hắn liếc mắt nhìn một cái, toàn bộ cánh tay đã là mềm nhũn buông thõng.

Cánh tay trái của hắn đã bị Liễu Sương kéo oặt xuống, động cũng không thể động.

Tư Đồ Vân lại có một loại cảm giác tìm được chỗ sống lúc đường cùng, nhẫn nại cơn đau xuyên tim, cắn răng nói: "Ta, ta thề, sau này tuyệt đối không dám mạo phạm vị cô nương kia, cũng sẽ không khiến người đi quấy rầy nàng."

Liễu Sương hơi hơi rủ mắt, lẳng lặng đứng đó.

Tư Đồ Vân ngày thường thói quen tùy tâm sở dục, không kiêng kỵ điều gì, tính cách Ma Vực muốn làm gì thì làm quả thực là ngấm từ trong máu.

Lúc này hắn lại như là cà tím héo úa, chật vật ngồi dưới đất, sợ hãi lại cẩn thận hỏi, "Nhưng ta có thể hỏi hỏi...... Các hạ cùng Thẩm Kỳ Khi, là dạng quan hệ gì không?"

Liễu Sương im lặng một lát, ánh mắt lập loè, mở miệng nói: "Không liên quan đến ngươi."

Tư Đồ Vân ý vị thâm trường mà "ô" một tiếng, không biết nghĩ tới cái gì, trên mặt hiện ra ranh mãnh: "Thì ra là thế......"

Liễu Sương nhíu mày, đang muốn một cước đạp hắn, bỗng dưng nghe được thanh âm trong trẻo.

"...... Sư tỷ!"

Ở phía xa xa từ dưới hắc đàm truyền đến.

Đầu ngón tay nàng thoáng run lên, phất tay áo rời đi.

Tư Đồ Vân nhìn nàng nháy mắt biến mất tại chỗ, hừ một tiếng, lẩm bẩm nói: "Nghe được thanh âm liền biến sắc mặt, quả nhiên quan hệ không cạn."

Hắn đỡ cánh tay nhe răng trợn mắt mà đứng lên, tiếp theo biến mất trong núi rừng trùng trùng điệp điệp.

Thân thể Liễu Sương vẫn hoàn hảo nhắm mắt tĩnh toạ trong hang động. Thần hồn dưới tác động, thực mau trở về nguyên thể, một lát sau, nàng từ từ mở mắt.

Đập vào mắt hiển nhiên là bóng tối, cửa đá dày nặng kín mít, chỉ có dưới đáy khe lộ ra một tia nhỏ nhoi ánh trăng thanh lãnh, cùng tiếng nước vỗ ập vào tảng đá.

Nàng đối hắc ám cùng cô độc đã vô cùng quen thuộc.

Lúc này ngoài cửa loáng thoáng truyền đến thanh âm nho nhỏ.

"Sư tỷ? Sư tỷ!......"

Liễu Sương nhẹ nhàng đứng lên, đi đến bên cửa đá.

"...... Thẩm Kỳ Khi?" Nàng không xác định mà mở miệng hỏi.

"Sư tỷ!" Thanh âm gần sát hơn, trộn lẫn ở trong gió, cùng với tiếng thở dồn dập, "Là ta!"

Liễu Sương nói: "Ngươi làm sao đột nhiên tới đây?" Nàng vốn tưởng rằng Thẩm Kỳ Khi sẽ không tới.

Cách một lớp cửa, giọng Thẩm Kỳ Khi nghe có vẻ rầu rĩ.

"Ây, không nhắc tới. Ta thật vất vả mới nắm được cơ hội chuồn ra tới!"

Gió thổi khá là lạnh, Thẩm Kỳ Khi hít hít mũi, ồm ồm nói, "Ta cầu xin Hư Phù lão nhân kia kiểu gì cũng vô dụng, hắn không cho phép ta đến thăm ngươi! Lão già thật sự hư thối!"

Liễu Sương bất giác giơ lên khóe môi: "...... Vậy ngươi làm sao tới được?"

"Mỗi ngày tan học ta đều đi phiền hắn, hắn không đồng ý, ta vẫn cứ đi theo phía sau quấn lấy." Thẩm Kỳ Khi cười nói, "Bị ta liên tục phiền năm ngày thế là hắn chịu hết nổi, cho ta tới gặp ngươi một lần."

Liễu Sương thấp giọng ừ một tiếng, năm ngón tay để ở trên cửa, nàng nhìn không thấy biểu cảm gương mặt Thẩm Kỳ Khi hiện giờ, nhưng có thể tưởng tượng đến thần thái đối phương sáng láng cùng đôi mắt hạnh cong cong.

Lặng yên một lát, Thẩm Kỳ Khi lại hỏi, "Sư tỷ, ngươi ở bên trong có lạnh không? Có sợ không?"

"Không sợ, không lạnh."

"Bên trong có phải rất tối tăm? Ta nghe bọn hắn nói, trong động không được đốt đèn, cũng không thể đi ra......"

"Ừ, duỗi tay không thấy năm ngón tay."

"A? Vậy chẳng phải là rất đáng sợ a!" Thẩm Kỳ Khi khoa trương hít hà một hơi.

Hai người trò chuyện, Liễu Sương dựa bên cửa lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời một câu, cảm nhận được một sự thoải mái thư thích đã lâu không có.

Hắc Thuỷ nhai cùng nơi đệ tử nội môn cư trú cách xa ngàn dặm, đường sá xa xôi, cả ngọn núi cũng bị hạ cấm chế, không cho sử dụng pháp thuật đi đường.

Liễu Sương cho rằng Thẩm Kỳ Khi sẽ không tới, Thẩm Kỳ Khi lại vẫn như cũ trèo đèo lội suối tới gặp nàng. Giống như là một cái kinh hỉ ngoài ý liệu từ trên trời giáng xuống, thình lình rơi vào trong ngực.

Đương lúc nói chuyện, bên ngoài một trận gió vội vàng xẹt qua, Thẩm Kỳ Khi kinh hô lên, hình như có vật gì rớt xuống đất.

Liễu Sương lập tức đứng thẳng người: "Có chuyện gì vậy?!"

Thẩm Kỳ Khi "A" một tiếng, thanh âm phát ra run rẩy: "Đèn......đèn của ta tắt rồi......" Là trản đèn dầu nàng mang theo dẫn đường, bị gió thổi tắt.

Liễu Sương nhíu mày: "Không sao chứ?".

"Không, không sao, ta còn ổn......" Thẩm Kỳ Khi cắn chặt môi, hơi thở ngắn, nói từng chữ nghe có chút kỳ lạ, như là đang cực lực đè nén cái gì.

Giọng Liễu Sương trở nên nghiêm túc: "Nói thật, ngươi rốt cuộc bị làm sao?!"

Thẩm Kỳ Khi có chút do dự: "Ây, thật không có gì mà...... Ô oa!" Nàng lại hét lên, răng môi lập cập, dáng vẻ là bị doạ sợ.

Liễu Sương thở dài lắc đầu, vận dụng thuật độc tâm. Nàng đã thật lâu không có chủ động đi nghe tiếng lòng Thẩm Kỳ Khi.

"Vl, nơi này cũng quá tối, oh my god...trời ạ, cái địa phương quỷ quái này ai mà ở được?.....Éc! Đau đau đau, tay của ta!!!"

"Tay ngươi bị sao vậy?" Nàng không nghĩ ngợi buột miệng hỏi.

Hỏng rồi.

Thẩm Kỳ Khi sửng sốt: "Không, chỉ là, lúc ta tới đây không cẩn thận bị nhánh cây quẹt trúng......" Nàng hoài nghi, "Sư tỷ ngươi như thế nào biết tay của ta bị thương?"

Liễu Sương dừng một chút, nói: "Nghiêm trọng không?"

"Còn tốt, lúc nãy không đau, hiện tại có lẽ ngấm tới bắt đầu phiếm đau." Thẩm Kỳ Khi bị nàng thành công tách ra đề tài, cười khổ nói, "Ta kỳ thật chính là......sợ bóng đêm, còn có điểm bệnh quáng gà, thấy không rõ lộ, vừa rồi đèn dầu tắt làm ta giật cả mình......"

Liễu Sương thần sắc phức tạp, chậm rãi thở dài, "Ngươi có chứng quáng gà, nơi này đường núi lại hung hiểm, không nên tới đây."

Thẩm Kỳ Khi quả quyết nói: "Vậy sao được, phải tận dụng thời cơ! Ta thật vất vả mới cầu được lão nhân kia đồng ý!"

Nàng lại nghiêm túc nói tiếp: "Hơn nữa loại địa phương quỷ quái này, núi rừng hoang sơ, thậm chí chim chóc đều không có! Quá mức cô độc...lỡ như sư tỷ ngơ ngác ở đây riết nghẹn ra thành bệnh..."

Cô độc?
Thế gian này đau khổ ác báo, nàng đã nếm trải tường tận. Những cảm xúc không cần thiết đã sớm bị ném ở một bên. Nhưng nghe Thẩm Kỳ Khi nói lời này, Liễu Sương bỗng nhiên cảm giác, một mình một người, tựa hồ thật sự khó nhịn.

Hắc Thuỷ nhai ngày đêm đều thực tĩnh, bọt nước suốt ngày chụp phủ vách đá. Mỗi khi nàng ngồi một mình trong sương sớm, ngẫu nhiên sẽ có những giây phút nghĩ tới Thẩm Kỳ Khi.

Nghĩ không biết sư muội lúc này đang làm gì, đi học có chuyên tâm hay không, hoặc là ngủ nửa đêm có đá chăn ra không...Bên tai không có tiếng cười tiếng nói ríu rít của Thẩm Kỳ Khi, không có Thẩm Kỳ Khi làm bạn, thời gian đều trở nên chậm chạp.

Liễu Sương đứng trong bóng đêm trầm mặc, sau một lúc lâu, khẽ ừ một tiếng.

Hai người đồng thời an tĩnh lại, tiếng hít thở có thể nghe đến rõ ràng.

"Sư tỷ," nàng chợt nghe được Thẩm Kỳ Khi gọi mình, ngượng ngùng lại do dự, thanh âm như dây dưa ở đầu môi.

"Ngươi......Ngươi có nhớ ta không?"

Thẩm Kỳ Khi hỏi xong lập tức hối hận, vành tai nóng lên, hận không thể trực tiếp đâm đầu vào cửa.

Thật ra nàng muốn hỏi không phải cái này.

Nàng muốn hỏi: sư tỷ, trước đó vì cái gì muốn hôn ta?

Nhưng nàng lại sợ nghe được Liễu Sương trả lời.

Lỡ như......lỡ như sư tỷ chỉ là vì an ủi nên mới cho nàng một cái hôn thì sao? Đúng, khẳng định là cái dạng này! Hẳn là không có lý do nào khác.

Lúc Liễu Sương hôn trán nàng, rất nhiều người khác cũng thấy. Thẩm Kỳ Khi không có tâm tư đi để ý phản ứng của bọn họ, rốt cuộc ngay chính bản thân nàng còn không kịp phản ứng nữa là. Trở về nàng suy nghĩ một ngày một đêm, cũng không có nghĩ ra đáp án, vác quầng thâm mắt đến lớp học, thấy vị trí bên cạnh trống không, trong lòng không hiểu sao vắng vẻ vô cùng. Cả người cứ như là bay bay ở không trung, chân không có chạm đất.

Liễu Sương lúc này trầm mặc càng lâu, lâu đến Thẩm Kỳ Khi cho rằng nàng ngủ rồi, mới nghe được nàng trả lời.

Nàng nói: "Nhớ."

Thanh âm êm dịu lại kiên định, giống một cơn gió nhẹ mát thổi tan bất an băn khoăn trong lòng Thẩm Kỳ Khi.

Thẩm Kỳ Khi tự nhiên thở ra nhẹ nhõm, nhỏ giọng nỉ non: "Vậy, vậy thì tốt......"

Liễu Sương hỏi: "Còn ngươi?"

"Ta, ta làm sao?"

Liễu Sương cất giọng như có ý cười, "Không nhớ sao?"

Thẩm Kỳ Khi ngồi bên cửa, vùi cả khuôn mặt vào cánh tay, hồi đáp, "....Nhớ."
Rất nhớ.

Nàng dần dần phát hiện, mình đã không thể xem Liễu Sương như là một nhân vật trong truyện, không thể tuỳ ý qua loa đối đãi.

Ở trong thế giới này, Liễu Sương chính là một bản thể sống động, cũng có buồn vui giận hờn.

Giữa núi rừng yên tĩnh, đêm lạnh như nước, dưới ánh trăng thác nước phảng phất như dải lụa trắng, không ngừng tuôn chảy cọ vào lòng người.

Cách lớp cửa đá, trái tim Liễu Sương từ từ ổn định lại.

"Không còn sớm." Nàng trầm thấp nói, "Mau trở về nghỉ ngơi."

Thẩm Kỳ Khi theo bản năng kéo dài âm điệu, như đang làm nũng, "Nhưng mà...đèn hỏng rồi......"

"Suỵt." Liễu Sương đột nhiên đè thấp thanh âm, "Ngươi nhìn phía sau."

Thẩm Kỳ Khi mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy ở mấy bụi cây cỏ bỗng nhiên bay lên từng đốm từng đốm xanh lục lấp lánh, hết thảy cảnh sắc ngâm ở trong đó, trở nên mộng ảo thần bí.

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv