Quyết định đi Mỹ cùng David chỉ là ý tưởng mới chợt lóe ra trong đầu hắn thôi, sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng hắn mới quyết định.
Ngày mốt khởi hành, đứng ở khu nuôi cá, Sở Tiên nhìn cá vàng cùng cá rồng trong ao rồi chợt nhíu mày, cá rồng David đã mua nốt ba mươi con, cũng có nghĩa là mua sạch cả ao cá rồng của hắn rồi, nhưng còn cá vàng lại là vấn đề lớn cần giải quyết.
Sở Tiên đi lần này ít nhất cũng phải gần tháng, trong thời gian này thì ai sẽ nuôi số cá vàng kia, nếu có điều khiển cá sấu cũng chỉ được hai ba lần, thêm vào đó là sự chênh lệch múi giờ ở Châu Âu rất khó đảm bảo mọi việc tiến hành suôn sẻ.
- Hay là tìm người cho cá ăn định kì nhỉ, có cá sấu bảo vệ an toàn cho nơi đây rồi, để chắc hơn lắp thêm Camera, hay loại siêu nhỏ nữa giám sát cho tiện. Sở Tiên nghĩ một hồi liền bắt tay vào làm luôn.
Lắp đặt thiết bị giám sát không thành vấn đề, chỉ cần tốn chút tiền là xong, nhưng còn về việc cho cá ăn nhất định phải tìm người đáng tin cậy.
- Hay là nhờ Phổ Phổ mỗi ngày chạy tới đây cho cá ăn một lần nhỉ! Sở Tiên nghĩ ngợi hồi lâu rồi quyết định giao việc này cho Phổ Phổ.
- Phổ Phổ, tạm đóng cửa tiệm đã, anh ngày mai phải đi công tác một chuyến, có vài việc cần dặn dò em! Nói rồi Sở Tiên lái xe về tiệm, nói với Phổ Phổ
- Á! Anh lại đi à? Phổ Phổ nghe thấy hắn nói vậy hơi phụng phịu.
- Ừm, anh phải đi Mỹ một chuyến, ít cũng phải nửa tháng, cho nên có vài việc cần em thay anh làm! Sở Tiên xoa xoa đầu cô bé, dẫn đi mua thiết bị giám sát cùng cậu, rồi về khu nuôi cá.
Phổ Phổ lần đầu tiên đến khu nuôi cá, cũng là lần đầu tiên thấy nơi xa hoa như này, cái miệng nhỏ xinh đáng yêu hơi hé ra, Sở Tiên nhìn qua căn phòng kín, trong tâm thầm mẩm, "nhẹ nhất là ba năm, cao nhất tử hình!"
- Nào, lại đây Phổ Phổ. Sở Tiên dẫn cô bé vào trong.
- Đợt tới anh không có ở nhà em trưa nào cũng phải qua đây cho cá vàng ăn, lát anh sẽ chỉ cho em một lần ăn bao nhiêu nhé!
- Dạ vâng! Phổ Phổ gật đầu.
- Ừm! Sở Tiên nói rồi đưa cho cô bé một vạn tệ.
- Trong tháng này em sẽ vất vả đấy, trưa tới đây cho cá ăn xong nhớ đóng cửa cẩn thận, gọi taxi mà đi nhé, đây là tiền mua thức ăn cho cá và lộ phí!
- Không cần nhiều như vậy đâu! Phổ Phổ nhìn xấp tiền dày trên tay hắn cúi đầu xuống.
- Cầm đi! Sở Tiên nhét vào tay cô bé
- Chờ em trưởng thành, anh sẽ mua một chiếc xe cho mà dùng.
Phổ Phổ cười tít không trả lời, khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, đáng yêu vô cùng.
Ngày hôm sau, cài đặt xong tất cả thiết bị theo dõi tại khu nuôi cá, hắn quyết định cài luôn ở tiệm và mua thêm một cái laptop nữa cho Phổ Phổ dùng.
Xong xuôi mọi việc, hắn cầm điện thoại lên bắt đầu tìm kiếm một số tư liệu!
Sáng sớm, Sở Tiên cùng David gặp nhau tại khu nuôi cá, hắn đem theo một xe vận chuyển cỡ nhỏ, công nhân chuyển cá rồng lên xe để chuyển về Kinh Hải.
Khiến Sở tiên cảm thấy kinh ngạc là David lại có máy bay cùng tàu hàng vận chuyển riêng, điều này cũng làm cho hắn thấy được thực lực của David.
David làm ăn buôn bán xuyên quốc tế đã lâu nên không khó khăn gì, hộ chiếu của Sở Tiên trước đó tìm Hồng Thành Hải giúp đỡ nên không lâu sau đó cũng lấy được.
Khoang hạng nhất sang chảnh cùng nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, Sở Tiên và David trò chuyện với nhau, David giới thiệu khá nhiều địa điểm du lịch cho Sở Tiên.
Bay từ Kinh Hải tới New York mười mấy tiếng liền, Sở Tiên nhìn qua cửa sổ ngắm nhìn biển xanh mát như màu ngọc bích, bên dưới tàu hàng cùng du thuyền lớn nhỏ bé bằng con kiến, trong lòng mong mỏi vô cùng, sẽ có một ngày hắn được chơi thỏa thích ở vùng biển này.
Có lẽ sau chuyến đi Mỹ lần này điều hắn mong muốn sẽ trở thành hiện thực!
- Hành khách chú ý, máy bay đã hạ cánh an toàn đến New York, cách mặt đất nhiệt độ là 77ºF, máy bay còn phải băng một đoạn, xin quý khách ngồi vững, quý khách cầm hành lí xin chú ý cẩn thận kẻo trơn trượt.
Sở Tiên đang say giấc nồng thì bị tiếng nói từ loa phát thanh làm cho bừng tỉnh, mở to con mắt, nhìn bầu trời xanh cao vút, trong lành, mây trắng không chút gợn, tâm trạng cảm thấy rất phấn chấn!
- Ô! Đây mới là hương vị quê hương. David đi xuống máy bay, hít vào một hơi thật sâu, cảm giác toàn thân sảng khoái.
Nhìn thấy David như cá gặp nước, Sở Tiên liền cười và nghĩ ngay tới một câu chuyện hài. Câu chuyện kể là: Tôi đi Thụy Sĩ trượt tuyết, vừa xuống máy bay ngay lập tức bị ngất xỉu, ôi nơi này không khí trong lành quá, say khí! Xe cấp cứu đến nơi, liền nói ngay với bác sĩ: China! Bác sĩ liền hiểu ý Ok! Nói rồi bỏ bình dưỡng khí ra thay vào đó lôi ra một cái bô xe, du khách lấy ống hút thọc vào hít lấy một hơi thật sâu, khiến toàn thân sảng khoái. Liền sau đó thì bay về nước, đợi cho máy bay hạ cánh về quê hương yêu dấu, vừa bước xuống nhận thấy một mùi quen thuộc dâng lên, vãi! Chính là mùi này đây, giờ mới thở được...
Cổ nhân nói phải, quân tử lấy khói bụi nuôi dưỡng vạn vật, không ngừng hít khói bụi.
- Đi Sở Tiên, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay rồi, toàn thân khó chịu quá, tôi đưa cậu đi tắm! David nhiệt tình lôi Sở Tiên đi.
- Ừm, cậu cứ thu xếp đi! Sở Tiên gật đầu, hiếu kỳ nhìn ngó chung quanh.
Ra khỏi sân bay, liền có hai người mặc đồ Âu phục đi tới, dẫn họ tới trước một chiếc xe, David nhìn cậu làm động tác mời.
- Xem ra cậu ở Mỹ cũng thuộc dạng khá đấy!.
Xe dừng ở một tòa biệt thự to lớn, nhìn kiến trúc trước mắt cậu chậc chậc cảm thán.
- Ha Ha, chỉ là tiểu tư sản thôi. David cười
- Đi thôi Sở Tiên, với số tài sản cậu hiện có, nếu như muốn mua một căn biệt thự tại nước Mỹ dễ như trở bàn tay, giá đất ở Mỹ rẻ hơn ở Trung Quốc nhiều.
David cười dẫn hắn vào phía trong.
Hiện ra trước mắt là dải đường bằng đá sạch sẽ, hai bên là cỏ xanh mướt, trung tâm có một hồ nước, kiến trúc biệt thự có ba tầng, cây cối xung quanh đều toát ra một sự tao nhã vô cùng.
- Hi, anh yêu, anh cuối cùng cũng về rồi! Từ phòng trong bước ra một người phụ nữ xinh đẹp, mặc đồ bó, bộ ngực khá đẫy đà. Mừng rỡ quấn lấy David, trao cho hắn một nụ hôn ngọt ngào.
- Alice, để anh giới thiệu với em người bạn đến từ Trung Quốc của anh, Sở Tiên! Hắn ôm lấy người phụ nữ nói tiếp
- Còn đây là vợ tôi, Alice!
- Xin chào. Alice chủ động đưa tay ra làm quen.
- Xin chào, đã làm phiền rồi! Sở Tiên dùng âm bồi tiếng Anh miễn cưỡng nói chuyện.
- Ha Ha, vợ yêu, chuẩn bị cho bọn anh một ít thức ăn nhé, anh cùng Sở tiên sinh đây đi bơi đã. David vỗ nhẹ vào phía sau lưng Alice.
- Đi, tôi dẫn cậu tới nơi nghỉ.
- Không cần đâu, tôi ở bên ngoài tìm một cái khách sạn ở được rồi! Sở Tiên lắc đầu nói.
- No, no, no, cậu ở bên ngoài nói chuyện kiểu gì, tiếng Anh đã không thạo rồi, tới đây nào, nhà tôi có khu tiếp đãi riêng dành cho khách!
Ps: Tôi có xem qua các bạn tranh luận khá gay gắt ở phía dưới về phần mở nhà hàng hải sản và cá khô. Tôi muốn nói qua về mạch truyện, nếu các đọc giả thấy phản cảm thì... huhuhu
Mới đầu viết về cá khô là vì muốn dẫn dắt nói về nhà hàng, mà trong nhà hàng lại dẫn dắt ra thêm các loại hải sản khác, nói cho cùng vẫn là tả cá.
Mà các bạn cũng thấy đó, viết về cá kiểng cũng là để tả về cách ăn cá, toàn bộ lòng đại dương như thể khu nuôi cá của nhân vật chính vậy. Trong khi đó, cậu ấy có được cá ở biển lẽ nào lại bán cho người ta? Cách tốt nhất là tự mình mở một nhà hàng tự tiêu thụ, nghĩ tới nhà hàng khác bán một vài con bào ngư đã là đắt đỏ rồi, vậy mà nhận vật chính lại...
Viết về nhà hàng đương nhiên là muốn tả về ẩm thực rồi, nhưng đây không phải nội dung chính.
Có thể là do tôi viết không tốt mới gây phản cảm co các bạn, cũng có thể các bạn chán ngấy việc đọc tả ẩm thực rồi. Nói tóm lại, viết về cá vẫn luôn là nội dung chính, cái này tôi đảm bảo. Chương nhà hàng chỉ là dẫn dắt tả về các loài hải sản quý hiếm thôi!
Thám hiểm đại dương tôi sẽ có viết, nhưng vì không rành nên chắc văn chương cũng không được lai láng lắm đâu.
Trên đây là một số chi tiết trong mạch truyện, nếu các bạn cảm thấy không thích đọc thì... hức...hức... cho phép tui khóc một tí giả bộ cute
(1) Giới trẻ Trung Quốc nói lái câu này đi, thay từ đồng âm khác nghĩa vào để chế nhạo thực trạng ô nhiễm môi trường hiện tại. Nghĩa gốc là: quân tử lấy phẩm chất nuôi dưỡng vạn vật, không ngừng cố gắng vươn lên (Người dịch chú thích)