Trên thị trường thế giới cá cảnh ở khoảng mức 50 tỷ USD, đồng thời con số này mỗi năm đều tăng mức 10%, cá cảnh cũng dần dần bắt đầu đi vào hàng ngàn hộ gia đình.
Sở Tiên thấy được sự triển vọng của cá cảnh, có lòng tin đối với sự cải tạo của mình, có lẽ sẽ có một ngày có thể lợi dụng hệ thống để tạo thành giống cá vàng được nhiều người biết đến mà không phải dựa vào cải tạo, nếu đến ngày đó, cá vàng của hắn có thể bán đến mọi nơi trên trái đất, cũng không cần che che giấu giấu như bây giờ.
Bận rộn mấy ngày mới xử lý xong vấn đề hệ thống đặt hàng, Sở Tiên có điện thoại của gia đình, nghe tiếng thúc giục và lải nhải của ba mẹ, không biết làm sao đành cười lên, trong lòng cảm thấy ấm áp.
- Phổ Phổ, ngày mai anh phải về nhà một chuyến, buổi chiều anh sẽ mang hơn 100 con cá vàng để trong tiệm, mấy ngày anh không ở đây, một mình em trông tiệm nhé, có vấn đề gì thì gọi điện cho anh.
Sở Tiên nhìn Phong Phổ Phổ đang đọc sách nói, con bé này mấy ngày trước cứ ngơ ngác nhìn hồ cá làm hắn không biết phải nói gì, đành để nó chơi điện thoại hay đi thư viện mượn sách, kết quả nó mượn bao nhiêu là sách văn nghệ, hắn cảm thấy việc này vô cùng có ý nghĩa.
- Ồ, anh phải về nhà à?
Trong ánh mắt Phong Phổ Phổ hiện lên một chút mất mát, liền gật đầu:
- Anh yên tâm, tiệm cá cứ giao cho em, không có vấn đề gì.
- Ừm!
Sở Tiên gật đầu cười.
Gọi điện thoại cho Tiểu Dĩnh, buổi tối hai người cùng nhau ăn cơm, đương nhiên là Sở Tiên làm bữa liên hoan trước khi rời đi.
Tiểu Dĩnh đã quyết định ở lại trường học, thời gian này cũng không có chuyện gì, có điều tạm thời không thể rời khỏi trường được, nếu không Sở Tiên lại đưa nàng về nhà gặp ba mẹ, thuận tiện khoe khoang con dâu xinh đẹp với hàng xóm. Mặc dù không khoe được con dâu, Sở Tiên vẫn còn có chiếc xe hào nhoáng để khoe mà.
Nhà Sở Tiên thuộc vùng trung du Trường Giang, từ thành phố Hải Thanh đi đường sắt cao tốc mất 2 tiếng, nếu đi xe ô tô cần 4 tiếng đồng hồ, chặng đường này cũng không phải xa, cho dù là 6, 7 tiếng hắn cũng muốn lái xe về nhà, đây không phải hành hạ mà là cảm thấy thoải mái. Hắn có thể khoe khoang một chút.
Trên đường đi, Sở Tiên mở đài DJ sống động, trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Nhớ tới lần trước về nhà đón tết, hắn như một người thất bại, cảm giác không có mặt mũi mà gặp bạn bè thân thích, ngẫm lại một người tốt nghiệp đại học trong thôn cũng coi như có tài, bây giờ lăn lộn thành bộ dạng này nói ra cũng có chút mất mặt.
- Muốn được bay lên bầu trời sánh vai với ánh nắng kia, thế giới chờ ta đi biến đổi.
Sở Tiên vui vẻ tùy ý ngâm nga nhìn về Trường Giang bên cạnh đường cao tốc, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ.
Nhà Sở tiên ở một ngôi làng trong thành phố Nghi Nam, cách Trường Giang cũng chỉ có 4, 5 dặm, đường về nhà phải đi qua con đường gần ven sông, khi về đến nhà thì cũng xế chiều.
Tháng 6 trời cũng bắt đầu nóng dần, dân quê đều thích ra khỏi phòng, hóng mát dưới bóng râm, mở nhạc, tán chuyện, tình cảm thân thiết vô cùng náo nhiệt.
Ba mẹ Sở Tiên biết hắn xế chiều mới về tới nhà, sớm đã ra ngoài giao lộ đón hắn, bên cạnh họ còn có một người phụ nữ tầm 27 28 tuổi đang bồng một bé gái trông rất giống họ.
Đây chính là chị gái của Sở Tiên, dân quê thường thường đều có ít nhất hai đứa con, tốt nhất là 1 trai 1 gái, chị gái của Sở Tiên đã kết hôn, có đứa con cũng 2 tuổi rồi.
Chị gái và nhà chồng quan hệ cũng không tốt lắm, vì vậy sau khi anh rể Sở Tiên đi làm, chị ở nhà với ba mẹ để đợi hắn.
Lúc Sở Tiên lái xe đến giao lộ nhìn thấy ba mẹ và chị gái đang dưới bóng cây khuôn mặt vui vẻ đang nói chuyện, nhìn khuôn mặt quen thuộc, hắn từ từ chạy xe đến.
Khi xe dừng lại ở giao lộ đều khiến mọi người dưới bóng cây chú ý, một bà lão chỉ vào chiếc xe màu đen ngưỡng mộ nói:
- Chiếc xe này ít nhất cũng phải 1,2 trăm vạn.
- Đắt vậy sao? Ở thành phố có thể mua được một căn hộ tốt rồi.
Bên cạnh, một người phụ nữ trung niên giật mình nói:
- Có tiền mua xe sang làm gì, không bằng mua một căn hộ.
- Haha, nhà người ta có tiền, có thể lái loại xe này không chừng còn ở biệt thự ý chứ.
Một người trung niên cười nói, nhìn sang bố Sở Tiên:
- Ông không phải nói tiểu tử nhà ông rất có tiền đồ sao, sau này cũng mua cho ông chiếc xe như vậy, nở mày nở mặt!
- Haha, loại xe này thì đừng nghĩ đến làm gì, nó có thể mua được căn hộ ở thành phố là tốt rồi.
Bố Sở Tiên lắc đầu, mặc dù con trai nói kiếm được tiền rồi nhưng có thể mua được loại xe này đúng là không tưởng tượng được.
- Ba mẹ, chị! Lúc này cửa xe đột nhiên mở ra, một thân hình quen thuộc bước ra.
- Tiểu Tiên, con về rồi, sao con lại lái xe về? Chiếc xe này ở đâu ra?
Bố Sở Tiên ngạc nhiên đứng lên.
- Con mua, Sở Tiên cười, nhanh chóng lấy điếu thuốc trên xe xuống.
- Mấy ngày trước con vừa mua, nào, mời mấy chú, ông, hút thuốc.
Sở Tiên vừa nói vừa mở bao thuốc ra đưa cho mọi người.
Mọi người xung quanh cầm lấy điếu thuốc lá, kinh ngạc nhìn:
- Trung Hoa, chậc chậc, tậm sáu mươi lăm đồng một hộp a!
Một thanh niên mặt đầy biểu cảm nói:
- Mấy điếu thuốc này mà các chú đã ngạc nhiên à, nhìn siêu xe bên cạnh Sở Tiên kìa.
- Bác Sở, con trai bác đúng là kiếm ra tiền, người nhà bác sau này có thể hưởng phúc rồi!
Sở Tiên nhìn họ cười cười, quay sang nhìn ba mẹ và chị gái nói
- Ba mẹ, chị chúng ta về thôi, lên xe đi!
- Tiểu Tiên, chiếc xe này con mua bao nhiêu tiền?
Ba Sở Tiên xúc động nhìn con trai mình, ông cảm thấy thấy rất tự hào.
- Không đắt ạ, 200 vạn thôi. Sở Tiên thản nhiên nói, vẻ mặt đầy vui vẻ.
- Thằng bé này, tiêu nhiều tiền mua xe làm gì, nhà còn chưa mua được, mua xe làm gì?
Mẹ hắn vừa nghe hắn nói 200 vạn liền đau lòng nói, tay không khỏi sờ vào xe, 200 vạn a, cả đời họ cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
- Haha, cũng tốt ạ, nhà muốn mua lúc nào cũng có thể mua, chỉ là con tạm thời vẫn chưa quyết định mua ở đâu, đi thôi, chúng ta về nhà thôi.
Sở Tiên cười nói.
- Được được, thế thì tốt rồi. Bố Sở Tiên vui mừng vỗ vai hắn, mở cửa ngồi lên xe.