Dịch: Phương Hà.
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
- Sao? Không lẽ các ngươi muốn bắt ta ở đây sao? Trương Tiêu Hoa nhìn hai người đang đứng bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ châm chọc
- Sao có thể chứ, chúng tôi chỉ là muốn kết bạn với ngươi thôi. Chu Hà cười rồi lại nói
- Có hứng uống trà chiều không?
- Đi cùng ngươi thì không. Trương Tiêu Hoa nhìn hắn một cách lạnh lùng rồi quay ra nói với quản lý của cửa hàng:
- Nào, chúng ta về.
Người quản lí này là do Trương Tiêu Hoa tuyển dụng được ở trên đất Thượng Kinh, Hà Nhuận là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đeo một cặp kính nhìn rất nho nhã đồng thời có kinh nghiệm phong phú trong công việc.
Khi nghe Trương Tiêu Hoa nói thì Hà Nhuận không hề nhúc nhích mà chỉ cười đáp:
- Trương tổng, hay là chúng ta cứ ngồi đây thêm chút nữa đi.
- Ông...ông....
Trương Tiêu Hoa ngơ người nhìn Hà Nhuận đầy ngơ ngác, sắc mặt ngày càng khó coi.
- Đúng đó người đẹp, đến cả người làm của cô cũng bảo ngồi thêm chút nữa thì cô cứ ngồi thêm chút nữa đi, yên tâm chúng tôi không phải người xấu.
Chu Hà quan sát cô:
- Chậc, người đẹp như cô Trương đây tuổi còn nhỏ mà đã làm tổng giám đốc của một công ty thì xem ra ông chủ cô cũng khá là nâng đỡ cô, đổi lại là tôi thì cũng sẽ nâng đỡ người đẹp như vậy.
- haha
Mấy thanh niên ngồi bên cạnh cười rộ lên còn vài cô gái thì lại nhìn Trương Tiêu Hoa với ánh mắt có chút khinh bỉ.
- Xin hãy chứ ý ngôn từ của mình.
Trương Tiêu Hoa giận dữ nhìn thanh niên cùng lúc đó thì lấy điện thoại ra gọi báo cảnh sát.
Đám người bên cạnh Chu Hà vẫn không dừng lại, vẫn nhìn cô và cười.
Nhìn dáng vẻ ung dung của họ kiến Trương Tiêu Hoa có cảm giác không ổn, khi cô nói rõ ở Tinh Nguyệt, cô rõ ràng đã cảm thấy trong nhất thời cảnh sát đã có chút do dự.
Trương Tiêu Hoa lúng túng gác điện thoại sau đó đưa mắt nhìn lướt qua đám người Chu Hà cùng với Hà Nhuận đang đứng bên cạnh.
Chu Hà nhìn về nhún nhún vai rồi cười nói:
- Người đẹp đừng lo, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu, biết chơi bi- a không? Chúng ta làm vài ván.
Trương Tiêu Hoa không để ý đến hắn ta, vẫn gương mặt lạnh lùng ấy cô ngồi lên sô pha ở một bên, tay vẫn nắm chắc chiếc di động.
- Chậc chậc.
Chu Hà nhìn thấy Trương Tiêu Hoa có chút ngang ngược thì rất thích thú đi về phía cô sau đó đưa tay về phía mặt cô định vuốt.
- Biến!
Trương Tiêu Hoa đưa tay tát mạnh vào tay hắn ta một cái rồi tức giận đứng phắt dậy nhìn hắn ta chằm chằm.
- Người đẹp, bộ dạng lúc em tức giận thật dễ thương.
Chu Hà cười cười nói:
- Tôi thật có chút ngưỡng mộ tên kia lại có thể có được một người phụ nữ như thế này, chỉ có điều, hihi!
Nhìn thấy vẻ mặt đầy gian xảo của Chu Hà lồng ngực Trương Tiêu Hoa đột nhiên thắt lại, hơi thở có hơi gấp gáp, sau một hồi lưỡng lự liền lấy điện thoại gọi cho Sở Tiên.
Chu Hà nhìn thấy cô đang gọi điện thì nụ cười trên mặt càng rõ hơn, tuy hắn ta không phải là con nhà giàu có gì, cũng không được gia đình quan tâm lắm nhưng xét về gia cảnh của hắn ta ở thánh phố Thượng Kinh này thì hắn ta vẫn có thể hoành hành ngang ngược được, cho nên dù là hắn biết rõ rằng gia cảnh của tên kia cũng không tệ, rất có thế lực ở Kinh Hải, nhưng đây là Thượng Kinh, đây là địa bàn của hắn.
Lần trước chán nản trở về từ Kinh Hải, lần này hắn nhất định phải khiến cho tên kia quỳ trước mặt mình.
Nghĩ đến đây khóe miệng của Chu Hà hơi nhếch lên, cặp mắt dò xét Trương Tiêu Hoa từ trên xuống dưới, nghĩ đến một số thứ khiến hắn không nhịn được mà cười phá lên.
Sở Tiên nghỉ lại một đêm ở nhà Thạch lão, rạng sáng ngày hôm sau, Chu lão đưa vợ cùng với một người trung niên và một thanh niên đến nhà Thạch lão để hắn xem tình hình sức khỏe.
- Sở Tiên à, sáng hôm nay chúng tôi đã để bác sĩ kiểm tra sức khỏe của tiểu Dung, bác sĩ nói bệnh tình của con tôi đã khá hơn rồi và đã có thể tự do hoạt động, chỉ có điều bệnh tật trong người vẫn chưa được loại bỏ tận gốc. Chu lão đi đến bên Sở Tiên và nói.
- Vâng, cháu không có khả năng loại bỏ tận gốc bệnh này nhưng vẫn có thể ngăn chặn được bệnh này, cũng có thể xem như không có gì khác vời người bình thường.
Sở Tiên gật gật đầu xem xét năng lượng trong người con gái Chu lão rồi nói.
- Được như vậy là cô đã mãn nguyện rồi. Cô ta nhìn Sở Tiên nở nụ cười đầy biết ơn.
- Tốn công vô ích. Sở Tiên lắc đầu.
- Sở Tiên huynh đệ, khi nào thì có thể tiến hành trị liệu đợt hai cho vợ tôi. Người trung niên ở bên cạnh hỏi đầy vẻ hy vọng.
- Lần trị liệu tiếp theo để cuối tháng sau đi.
Sở Tiên hơi do dự, trước mắt thì trong tay mình vẫn còn một số tâm hạch nhưng đây là số chuẩn bị cho cha mẹ mình.
- Được được, Sở Tiên cậu lưu lại số điện thoại của tôi có gì cần giúp đỡ thì trực tiếp gọi cho tôi.
Người trung niên kia gật gật đầu
- Đây là con trai tôi Bành Sơn, người trẻ các cậu làm quen chút đi.
- Chào cậu.
Bành Sơn cũng là một thanh niên khôi ngô, tướng mạo rất giống với người trung niên đang đứng trước mặt, tuổi tác thì có vẽ lớn hơn Sở Tiên.
- Chào anh. Sở Tiên bắt tay với hắn ta.
Chuông điện thoại reo lên, Sở Tiên thấy số gọi đến là Trương Tiêu Hoa liền cúi đầu xin phép mọi người rồi đi ra một góc nghe điện thoại.
Lúc nghe tình hình mà Trương Tiêu Hoa báo lại hắn cũng hơi ngẩn người, ngay sau đó thì sắc mặt hơi tái đi.
- Thạch lão, tôi có chút chuyện phải ra ngoài một chút.
Sở Tiên nói với Thạch lão một tiếng sau đó chào tạm biệt gia đình Chu lão.
Bọn họ không nhìn ra điểm lạ của Sở Tiên chỉ cho là chuyện cá nhân nên cũng không hỏi nhiều, sau đó Chu lão cử một chiếc xe đưa hắn đi.
Sở Tiên không từ chối, xảy ra chuyện như vậy tuy hắn cảm thấy rất tức giận nhưng vẫn không để trong lòng.
Với thực lực bây giờ của hắn và mối quan hệ với Thạch lão thì đây đều là chuyện nhỏ, nhưng đối phương dám đập phá tiệm của hắn đồng thời còn dám bắt Tiêu Hoa thì đúng là tìm đến cái chết.
- Ba thanh niên lần trước không biết gia cảnh ra sao. Sở Tiên ngồi trên xe cười khẩy.
Xe dừng trước cửa trung tâm giải trí thể thao Tinh Nguyệt, Sở Tiên đi vào bên trong.
Tài xế trung niên nhìn Sở Tiên đi vào với ánh mắt nghi hoặc nhưng ông không hề rời đi mà đánh xe sang một bên chờ đợi.
Khi đi vào trong, nhân viên phục vụ hướng dẫn Sở Tiên đi xuống.
Trung tâm giải trí thể thao mà Chu Hà mở có điện tích rất lớn, tuy chỉ được xếp vào tầm trung nhưng ở đây có rất nhiều trang thiết bị mà nhiều trung tâm lớn không có, ví dụ như sân bắn súng.
Với sự hướng dẫn của nhân viên thì Sở Tiên đã đến được phòng bi- a.
Khi vừa bước vào thì Sở Tiên phát hiện thấy có mười mấy thanh niên và bảy, tám cô gái xinh đẹp.
Hắn vừa nhìn đã thấy Trương Tiêu Hoa đang ngồi ở một góc.
Sở Tiên vừa bước vào đã thu hút ánh nhìn của toàn bộ người trong phòng bi- a.
- Tên này chính là Sở Tiên?
Một anh chàng rất đẹp trai nhìn Chu Hà đang đứng một bên mà nói, bên cạnh hắn ta có một cô gái xinh đẹp đang khoác lấy cánh tay hắn ta, đây là một tiểu hoa đán nổi tiếng khắp Trung Quốc trước đây.
- Ừm, chính là hắn ta, được rồi, tôi không chơi với mấy người nữa, đừng làm phiền tôi.
Chu Hà trả lời thanh niên đó, sau đó mỉm cười tiến về phía trước, hai thanh niên lần trước đi theo hắn ta cũng lập tức đi về hướng Sở Tiên.
Người thanh niên kia cười cười nhìn qua phía bên này, rồi sau đó tiếp tục vui chơi cùng đám bạn xung quanh.
Sở Tiên nhìn lướt qua đám người Chu Hà rồi trực tiếp đi thẳng về hướng Trương Tiêu Hoa.
- Ông chủ.
Trương Tiêu Hoa thấy hắn đi tới liền nói với giọng điệu có chút áy náy.
- Bọn họ không làm gì cô đấy chứ. Sở Tiên hỏi thẳng.
- Đại mỹ nhân xinh đẹp như thế này thì chúng tôi có thể làm gì cô ấy chứ.
Giọng nói của Chu Hà truyền đến bên tai, hắn nhìn Sở Tiên với ánh mắt tàn bạo ngang ngược
- Lại gặp nhau rồi, lần này ngươi có biết là đang đứng ở đâu không?
- Không có thì tốt. Sở Tiên nhìn Trương Tiêu Hoa đang lắc đầu, hoàn toàn không để ý lời nói của Chu Hà.
- Vâng. Trương Tiêu Hoa gật đầu:
- Ông chủ, thân phận của họ.......
- Tôi biết.
Sở Tiên ngắt lời Trương Tiêu hoa sau đó nhìn sang Chu Hà bây giờ sắc mặt có chút u ám:
- Ta trả lời câu nói vừa rồi của ngươi, ta biết đây là đâu, đây là Trung Quốc.
Vừa nghe Sở Tiên nói xong thì gương mặt Chu Hà thoáng cứng đờ sau đó thì cười lớn lên:
- Hay lắm, ta rất thích người tự kiêu như thế này, nếu không thì sẽ rất chán đấy.
- Họ đã đưa tiền bồi thường chưa? Sở Tiên nhìn hắn đầy khinh thường rồi quay sang hỏi Trương Tiêu Hoa
- Đưa rồi. Trương Tiêu Hoa gật đầu.
- Tốt rồi. Sở Tiên gật đầu
- Vậy thì chúng ta đi thôi, nếu như lần sau bọn hắn còn đập phá tiệm chúng ta thì tôi sẽ đập nát chỗ này của hắn.
Trương Tiêu Hoa nhìn vẻ ngang ngược của Sở Tiên mà hơi ngẩn người nhưng vẫn nở nụ cười rồi gật đậu.
- Hahahahaha.
Sắc mặt của Chu Hà đứng bên cạnh bây giờ hòa toàn trùng xuống, năm lần bảy lượt bị ngó lơ khiến hắn vô cùng tức giận:
- Hay lắm, thật sự là rất hay, nếu như hôm nay mày có thể ra khỏi đây thì Chu Hà này cũng không cần phải lăn lộn ở Thượng Kinh này nữa.
Sở Tiên nhìn hắn chằm chằm nhưng không nói gì.
- Tao cho mày một cơ hội, mang thành ý ra đây hoặc mang hết thực lực của mày ra, bằng không thì muốn ra khỏi đây sẽ rất khó đấy.
- Ồ
Sở Tiên nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên
- Ta cần đem thành ý gì ra hay là thực lực gì?
- Haha, thành ý thì rất đơn giản.
Chu Hà trầm ngâm cười:
- Giao hệ thống cửa hàng bể thủy sinh ở thành phố này ra, sau đó quỳ xuống nhận lỗi, còn nữa để người đẹp này hầu rượu chúng tao, nếu chúng tao vui thì tự nhiên sẽ tha cho mày.
- Còn về thực lực thì ở Thượng Kinh này mày thực sự là không có.
- Vậy ta đưa thành ý ra vậy.
Sở Tiên nhìn vẻ kiêu ngạo của Chu Hà thì rất chán ghét, không kiềm chế nữa liền giơ tay ra tát thẳng một bạt tai vào mặt hắn.
- Bốp!
Tốc độ của Sở Tiên rất nhanh nên Chu Hà không kịp phản ứng lại, một cái bạt tai tát thẳng vào mặt hắn, tiếng rất lớn nên đã làm cho toàn bộ người trong phòng sợ ngây người.
- A, con mẹ nó, muốn chết à!
Chu Hà thấy má mình ran rát, những bực tức trong lòng ngay lập tức bật ra, đôi mắt đỏ au lên.
- Tẩn chết nó cho tao.
Sở Tiên mỉm cười nhìn hai tên bảo vệ ở đằng xa với vẻ đầy khinh thường.
Hai tên bảo vệ khôi ngô xông đến, nét mặt hung tợn múa may nắm đấm của mình hung hăng đấm về phía mặt Sở Tiên.
- Quá yếu đi
Sở Tiên ngẩng đầu lên nhìn lướt qua hai tên bảo vệ.
- Hứ
Nét mặt hai tên ấy cũng lộ ra vẻ khinh bỉ, trong đó có một tên dùng mũi chân đá thẳng lên.
- Binh
Một âm thanh trầm nặng vang lên, phần chân của Sở Tiên bị một tên đá trúng trước nhưng Sở Tiên không hề cảm thấy đau đớn gì.
Ngược lại thì sắc mặt của tên bảo vệ kia lại tái đi, cảm giác như mình vừa đá vào một hòn đá vậy.