Dịch: Vô Thần
Biên: Cẩu ca
Nhóm: Cá.
- Mọi người đang ở chỗ này nói chuyện gì đấy.
Ngay lúc mấy nữ sinh đang cười cười nói nói, Sở Tiên đang đầy lúng túng thì có mấy thanh niên đi về phía bọn họ đang đứng.
- Cũng không có chuyện gì, Tiếu Hiểu gặp học trưởng của mình thôi.
Một nữ sinh hướng phía năm thanh niên đang đi tới vừa cười vừa trả lời.
- Hả? Bạn cùng trường với Tiếu Hiểu à, quả là trùng hợp, làm quen một chút.
Thanh niên cao ráo đẹp trai đi ở giữa năm người mặt mũi tràn đầy mỉm cười nhìn về phía Sở Tiên, vươn tay chào hỏi.
Sở Tiên hướng về bọn hắn gật đầu, năm tên thanh niên kia, có hai người hơi béo, thanh niên đi ở giữa đẹp trai nhất, người nào người nấy trên người đều mang món đồ xa xỉ, có thể nhìn ra điều kiện kinh tế của bọn họ rất giàu có.
- Lư Sơn Nguyệt, sao rồi, các ngươi thắng hay là thua rồi hả?
Tiếu Hiểu hiếu kỳ hỏi.
- Thắng được một ít, tầm năm vạn.
Thanh niên đẹp trai tên Lư Sơn Nguyệt vừa cười vừa nói.
- Wow, ngươi thắng đến tận năm vạn, sao ta lại thua mất hơn một vạn, bây giờ trong tay chỉ còn năm ngàn.
Tiếu Hiểu hâm mộ nhìn lấy hắn, tội nghiệp nhìn mấy thẻ đánh bạc trong tay.
- Ta cho ngươi mấy thẻ này, cầm đi chơi đi.
Lư Sơn Nguyệt tay đưa ra mười thẻ đánh bạc cho nàng.
- Không cần đâu, cảm ơn ngươi.
Tiếu Hiểu hướng phía hắn lắc đầu.
Lư Sơn Nguyệt sắc mặt cứng đờ, sau đó cười cười:
- Nếu như thua sạch cứ đến tìm ta mà lấy, ta cũng chỉ đánh hết những thẻ bạc này xong sẽ không chơi nữa.
Tiếu Hiểu hướng phía Lư Sơn Nguyệt gật đầu, đáng thương nhìn về phía Sở Tiên:
- Hì hì, cảm ơn, học trưởng đẹp trai, em giờ chỉ còn năm ngàn thẻ đánh bạc, anh phải dẫn em đi thắng lại tiền, phí chi tiêu sau lần này đều dựa hết vào anh nhá.
- Anh cũng không phải thần bài, anh chỉ mới chơi qua có mấy ván thôi.
Sở Tiên buồn cười nhìn lấy nàng:
- Đi nào, em đi với anh đi đổi thẻ đánh bạc.
- Hì hì, được, tí nữa anh đánh cái nào em đánh theo cái đấy.
Tiếu Hiểu nhận định Sở Tiên là tay chơi bài vô cùng lợi hại, chỉ cần nhớ lại trò chơi rút bài lần trước hai người bọn họ chơi, nàng liền cảm giác được học trưởng là một người không đơn giản.
- Chút nữa em thua cũng đừng tìm tới anh là được, anh thật sự không biết đánh.
Sở Tiên nói ra như thật, hắn chơi bài còn được, chứ nếu như chơi xúc xắc hay máy chơi game thì hắn chỉ là một con gà thôi.
- Yên tâm yên tâm, em sẽ không tìm anh.
Tiếu Hiểu một bộ hưng phấn đi theo phía sau Sở Tiên.
Sở Tiên mang theo Tiếu Hiểu đi đến nơi đổi thẻ bạc:
- Đổi cho ta năm mươi vạn thẻ đánh bạc.
- Vâng thưa tiên sinh.
Phục vụ tiếp nhận thẻ ngân hàng trực tiếp quẹt năm mươi vạn, sau đó đem thẻ đánh bạc và thẻ ngân hàng đưa cho hắn.
- Oa oa oa, học trưởng đẹp trai, anh thật giàu có nha, tùy tiện liền đổi năm mươi vạn thẻ đánh bạc, thảo nào có thể ăn một bữa trưa gần trăm vạn, đại gia quá, anh còn thiếu tình nhân hay không.
Tiếu Hiểu nắm lấy cánh tay của hắn, hưng phấn mà hỏi.
- Thiếu chứ, tối nay em muốn hầu hạ anh không?
Sở Tiên nhìn lấy nàng đột nhiên hỏi ngược lại.
- Anh....
Tiếu Hiểu sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, tức giận nói:
- Sở Tiên anh được lắm, em sẽ đi mách với cô giáo tiểu Dĩnh, nếu bây giờ anh không đưa cho em một thẻ đánh bạc làm phí bịt miệng thì đừng trách em không nể tình, hừ hừ!
- Hắc hắc.
Sở Tiên nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng liền cười cười, trực tiếp đem cho nàng mười vạn thẻ đánh bạc:
- Này, cầm đi chơi đi!
- Oa oa oa!
Tiếu Hiểu không chút do dự trực tiếp cầm trong tay, trong mắt lấp lóe:
- Học trưởng đẹp trai, anh thật sự quá đẹp trai đi, em có thể đem một nửa thẻ đánh bạc đi đổi tiền mặt hay không?
Sở Tiên nghe xong sắc mặt chợt đen lại, khóe miệng giật giật:
- Tùy em thôi.
- Hì hì, đi thôi, đợi lát nữa em thắng về mấy trăm vạn, nhất định sẽ trả lại gấp đôi số thẻ bạc này cho anh.
Tiếu Hiểu chỉ nói vài câu, mặt mũi tràn đầy mỉm cười hướng về phía trước tiến lên.
Sở Tiên theo ở phía sau, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Đi thôi mấy tỷ muội của ta, hiện tại tỷ tỷ ta lại có tiền, cho mỗi người một vạn này.
Tiếu Hiểu đi qua, cực kỳ hào phóng đem thẻ đánh bạc trong tay đưa cho ba nữ sinh mỗi người một vạn.
- Wow, quỷ hẹp hòi sao lần này hào phóng như vậy.
Một nữ sinh giật mình nhìn nhìn nàng.
- Ha Ha. Tiếu Hiểu không giữ chút hình tượng nào đắc ý nở nụ cười:
- Là bởi vì ta có một anh học trưởng đẹp trai còn là đại gia nữa, đi nào, chúng ta đi thắng tiền nhanh lên.
Tiếu Hiểu rất cao hứng cầm lấy cánh tay Sở Tiên, nhanh chóng hướng về một bàn gieo xúc xắc chạy tới.
Mấy nữ sinh đứng ở sau lưng nhìn cảnh Tiếu Hiểu nắm tay thanh niên đẹp trai kia chạy đi, trên mặt lộ ra kinh ngạc:
- Học trưởng kia của Tiếu Hiểu thật đúng là đại gia nha nha, mười vạn thẻ đánh bạc nói cho liền cho Tiếu Hiểu.
- Đi thôi, chúng ta cũng đi qua chơi.
Mấy nữ sinh vừa nói vừa đi tới, mấy nam sinh đứng một bên sắc mặt trở nên cứng ngắc, Lư Sơn Nguyệt ánh mắt lấp lóe, cũng đi theo bọn Sở Tiên.
- Nhanh lên nhanh lên, học trưởng Sở Tiên, anh nói chúng ta đặt đại hay đặt tiểu?
Vừa vào bên cạnh bàn xúc xắc, Tiếu Hiểu hai mắt sáng ngời nhìn nơi đặt cược.
- Anh cũng không biết, tùy tiện đặt đi.
Sở Tiên nói xong trực tiếp cầm thẻ bạc giá một vạn ném vào ô đặt cược đại.
Tiếu Hiểu nhìn thấy hắn tùy ý như vậy, trong lòng càng có lòng tin, cũng lấy một vạn ném ở ô đại.
- Một hai ba, sáu điểm, tiểu ăn.
Rất nhanh, người cầm cái mở xúc xắc ra nói với những người chơi chung quanh.
- Aaa!
Tiếu Hiểu nhìn thấy kết quả là tiểu, cả người nhất thời khó chịu:
- Học trưởng, sao lại là tiểu, làm sao có thể ra tiểu vậy!
- Anh mới bảo anh thật sự không biết đánh bạc.
Sở Tiên cười cười rồi nói tiếp:
- Em cho rằng trên phim là thật à, có thể nghe được thanh âm xúc xắc hay sao?
Chơi xúc xắc thì Sở Tiên không có cách nào nhìn thấy điểm số bên trong, vì hắn không có mắt nhìn xuyên tường, cho dù hắn có thể dùng từ trường điều khiến xúc xắc dao động, nhưng vẫn không thể biết bên trong bao nhiêu điểm.
- Anh thật sự không phải thần bài sao?
Tiếu Hiểu mặt mũi tràn đầy thất vọng nhìn hắn.
- Em nghĩ anh là thần bài thật à?
Sở Tiên nhìn nàng hỏi ngược lại.
Nếu như chơi bài lá hắn còn có thể lợi dụng con mắt thượng đế để dở trò gian lận, nhưng mà quan trọng là hắn đến đây không phải để kiếm tiền, song bạc này chính là tài sản của hắn bạc, thắng tiền hay thua tiền đều như nhau, tiền đều về một cái túi, ở đây chơi gian lận để thắng tiền của chính mình thì nực cười quá.
Tiếu Hiểu tất nhiên sẽ không để hắn đi chơi bài, bởi vì nếu Sở Tiên đi chơi bài thì nàng không thể đi theo được.
- Thôi vậy.
Tiếu Hiểu có chút ủ rũ, cầm một thẻ đánh bạc một ngàn trong tay, đặt cược ô tiểu.
Sở Tiên cười cười, cũng làm theo nàng ném vào cửa tiểu.
- Hai hai ba, bảy điểm, tiểu ăn.
- A a a! Vì sao ta không trực tiếp đặt thẻ một vạn chứ.
Tiếu Hiểu nhìn thấy ván này như vậy lại thắng, mặt mũi đầy vẻ u sầu kêu rên, ánh mắt mang theo sự bất mãn nhìn Sở Tiên.
- Ách, em đừng nhìn anh, thẻ bạc trong tay của anh nhỏ nhất là thẻ một vạn đấy.
Sở Tiên vô tội nói.
- Haizzz! Tiếu Hiểu thở dài một hơi.
- Sao rồi Tiếu Hiểu, thắng hay thua?
Mấy nữ sinh bạn nàng đi tới, hiếu kỳ hỏi.
- Lại thua.
Tiếu Hiểu vẻ mặt đầy đau khổ.
- Ha ha, xem chúng ta đánh đây, chúng ta sẽ thắng phần tiền của bạn trở về.
Mấy nữ sinh bu lại, hưng phấn bắt đầu đặt cược.
Sở Tiên chơi theo các nàng, hắn vẫn luôn đặt cược một vạn, nhưng thua nhiều thắng ít, rất nhanh thẻ bạc trong tay hắn chỉ còn lại có năm vạn.
Đám Tiếu Hiểu đem thẻ bạc một vạn đổi thành 10 thẻ một ngàn rồi mới chơi, cho nên trong tay mỗi người vẫn còn không ít thẻ bạc.
Bên kia Lư Sơn Nguyệt thì thắng đến bảy, tám vạn.
- Ha ha, người anh em, chắc thua không ít rồi nhỉ?
Lư Sơn Nguyệt nhìn số thẻ bạc trong tay Sở Tiên, hơi nhếch khóe môi, cười hỏi.
- Vẫn chưa nhiều lắm, còn lại năm thẻ.
Sở Tiên cười cười, nhìn thấy bộ dáng mỉm cười của Lư Sơn Nguyệt trong lòng hơi có chút khó chịu, tiền ngươi thắng được chính là tiền trong sòng bạc của ta nha, chính là tiền của ta nha.
- Đánh nhỏ cho vui là được rồi, ai kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, tiền không phải gió thổi đến, không cần dấn sâu vào bài bạc.
Lư Sơn Nguyệt mặt đầy ý cười thiện ý nhắc nhở.
Nhưng Sở Tiên lại từ trong mắt của hắn nhìn thấy chút đắc ý và mỉa mai.
- Một chút tiền nho nhỏ, cũng không đáng quan tâm lắm.
Sở Tiên trong lòng hơi động, nhún nhún vai, trực tiếp cầm thẻ bạc trong tay ném đến đặt cược cửa đại:
- Đánh bạc là để giải trí, thắng thua không quan trọng, quan trọng là hưởng thụ quá trình đánh bạc là được rồi, muốn đặt cửa đại liền đặt cửa đại, muốn đặt cửa tiểu thì đặt cửa tiểu thôi.
- Học trưởng đẹp trai, anh có biết anh ném ra năm vạn tệ vào cửa đại và làm màu rất ngầu không?
Tiếu Hiểu đứng một bên nghe hắn nói, nhìn về phía hắn vừa cười vừa nói.
- Có như vậy sao?
Sở Tiên dùng tay cọ cọ mũi mình.
- Có đấy, hay là anh đặt ra một mục tiêu nho nhỏ, đó là thua tầm một trăm triệu đi.
Một nữ sinh vừa cười vừa nói.
- Ha Ha, thế thì thua không nổi.
Sở Tiên cười cười, nhìn nhà cái mở cốc úp xúc xắc lên, im lặng lắc đầu, hôm nay thật đúng là đen như chó mực.
- Học trưởng đẹp trai lại thua rồi, em quyết định rồi nếu anh đặt cửa đại em sẽ đặt cửa tiểu, như vậy em nhất định sẽ thắng lớn.
Tiếu Hiểu nhìn lấy hắn lại thua liền nói ra.
- Vậy cũng được đấy.
Sở Tiên cười cười, hướng về phía một người phục vụ bên cạnh vẫy vẫy tay:
- Đi đổi thêm cho ta một trăm vạn thẻ bạc, ta không tin ta sẽ thua mãi như vậy.
- Học trưởng không cần như vậy, nhiều quá đấy.
Tiếu Hiểu đứng một bên nhìn thấy hắn một phát đổi hẳn một trăm vạn, khẽ nhíu mày, giật giật cánh tay của hắn.
- Học trưởng của em chính là đại gia nha, có một trăm vạn thôi mà, anh rất ít khi chơi mấy thứ này, hôm nay phải chơi cho thoải mái mới được.
Sở Tiên hướng phía nàng cười cười.
Tiếu Hiểu đứng ngẩn người, nhưng nghĩ đến việc hắn có thể sắm cả du thuyền xa hoa, cho nên cũng không còn ngăn cản nữa, nhưng mà vẫn dùng giọng uy hiếp nói:
- Vậy đây là một trăm vạn cuối cùng nhá, nếu lần này thua nữa thì không được đổi thêm nữa, nếu không em sẽ đi mách với cô giáo tiểu Dĩnh, em chỉ gần gửi đi một tin nhắn thôi không đến mười phút đồng hồ thì cô giáo tiểu Dĩnh sẽ nhận được, anh có tin hay không?
- Được được, tin chứ tất nhiên là anh tin rồi, nhưng mà chẳng lẽ anh cứ thua mãi à.
Sở Tiên gật gật đầu.
Mấy người bạn của tiểu Dĩnh đứng một bên hai mắt sáng ngời nhìn lấy Sở Tiên, đại gia, đây mới gọi là đại gia chân chính, mặt không đổi sắc liền đổi một trăm vạn, nếu so sánh thì mấy thanh niên kia chỉ là nhà giàu mới nổi thôi, Sở Tiên hắn mới gọi là coi tiền như cỏ rác, ném tiền qua cửa sổ.
- Con mẹ nó, danh tiếng đều bị tên tiểu tử này cướp hết rồi.
Đám nam sinh Lư Sơn Nguyệt nhìn thấy mấy nàng nữ sinh dùng ánh mắt sùng bái nhìn Sở Tiên, sắc mặt khinh bỉ nhìn hắn thì sắc mặt lại trở nên khó xử.
- Phục vụ, đổi cho ta một trăm vạn thẻ bạc!
Lư Sơn Nguyệt cũng rất hào phóng cầm một thẻ ngân hàng hắc kim đưa cho phục vụ.
Lúc hắn nghĩ “mình đổi một trăm vạn thẻ bạc nhưng chưa hẳn là muốn đem một trăm vạn này chơi hết, biết đâu mình còn có thể thắng được ít tiền, còn lại tăng thêm sĩ diện trước mặt các nàng, tiện thể khoe khoang một chút thực lực của bản thân, đúng là một mũi tên trúng hai đích.”
Sở Tiên đầy kinh ngạc nhìn nhìn Lư Sơn Nguyệt, hướng phía hắn cười cười.
Lư Sơn Nguyệt hơi nhếch nhếch môi, hơi tỏ vẻ nguy hiểm nói:
- Trong thẻ của ta còn ít tiền, từ lần trước thua mất mấy trăm vạn, đã lâu ta chưa chơi lớn, hôm nay nhìn thấy người anh em chơi như vậy, có chút ngứa ngáy.