Người dịch: ThanhThuy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
Trần Quân nghĩ đến đấy liền thời phào nhẹ nhõm, nhìn văn phòng rồi cầm lấy túi đi ra bên ngoài nhanh chóng đặt vé máy bay cho cả nhà.
Trong biệt thự ở hồ Phong Đài, Sở Tiên chau mày ngồi trên ghế sô pha, đối diện là đội trưởng Chu.
- Ông nói tôi không thể động đến Cổ Đạo Thực Phổ sao?
- Đúng vậy cậu Sở Tiên, Cổ Đạo Thực Phổ là sản nghiệp của tập đoàn Chu Thị nằm trong top 3 ở thành phố Hải Thanh, Đổng Sự Trưởng Chu Thắng Văn trị giá nhiều tỷ, quen biết rộng, hay liên quan đến sản nghiệp hơn nữa lại có cả một công ty truyền thông và có mối quan hệ rất tốt với một số các đơn vị truyền thông khác. Hắn cũng tương đối trong sạch, nếu như cậu động đến Cổ Đạo Thực Phổ sẽ gây ra phiền phức rất lớn nhất là đối với dư luận. Thành Phố Hải Thanh hiện tại đã đủ loạn rồi, nên hy vọng cậu sẽ suy xét cẩn trọng.
Đội trưởng Chu cẩn trọng giãi bày.
Sở Tiên vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩa, dư luận là thứ mà không ai có thể chống đỡ được trừ khi có thể trực tiếp chặn họng bọn nhà báo, nhưng với năng lực của mình Sở Tiên thì dĩ nhiên là không thể làm được.
Nhưng Sở Tiên vốn không có dự định bỏ qua cho Cổ Đạo Thực Phổ, bởi Cổ Đạo Thực Phổ chính là kẻ cầm đầu gây tội, nói thẳng ra là Tôn Đại Chí bị đen đủi.
Nhưng Cổ Đạo Thực Phổ lại không giống như Tôn Đại Chí có liên quan đến xã hội đen, nhìn thì rất hào nhoáng nhưng nền móng thì không thể so sánh được với thương nhân bình thường. Nói trắng ra, loại người như hắn nếu một ngày nào đó đột nhiên biến mất thì cũng không có ảnh hưởng gì lớn lắm.
Nhưng nếu như một tên phú thương bị bắt cóc hoặc biến mất thì đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ.
Sở Tiên có thể trắng trợn đập phá quán bar nhưng không thể động đến những nơi công chúng như nhà hàng....
Kẻ tội đồ chính là Trần Quân, cậu Sở Tiên, cậu có thể đi tìm Trần Quân, hắn là tổng phụ trách của Cổ Đạo Thực Phổ.
Đội trưởng Chu bên cạnh gợi mở nói.
- Được, các người yên tâm, tôi sẽ không làm càn đâu.
Sở Tiên nhìn đội trưởng Chu hứa hẹn, nếu đã như vậy thì sẽ đi tìm Trần Quân.
- Ừ, Cảm ơn cậu Sở Tiên đã hợp tác.
Đội trưởng Chu mỉm cười, nói xong bèn rời đi.
- Trần Quân.
Sở Tiên vẻ mặt sắc lạnh nhìn vào đống tài liệu trên bàn:
- Không biết nghe được tin mày còn ở đây nữa không, cho dù mày không còn ở đây nữa thì tao cũng sẽ tìm ra mày bằng được.
- Chuẩn bị xe, đi đến cao ốc tập đoàn Chu Thị, Kiếm Nhất, Kiếm Nhị hai người đi đến nhà Trần Quân xem sao.
Sở Tiên nói với Kiếm Nhất và Kiếm Nhị đứng ở bên cạnh.
- Vâng, ông chủ.
Kiếm Nhất, Kiếm Nhị gật đầu.
Tập đoàn Chu Thị không hề kém gì so với tập đoàn Kim Thị, nằm trong vị trí trung tâm thành phố có một tòa nhà làm việc riêng, các bộ phận từ trung đến cao tất cả đều tập trung làm việc ở đây.
Trần Quân là Tổng giám đốc của Cổ Đạo Thực Phổ, địa vị của hắn trong tập đoàn Chu Thị chỉ dưới vài người, hắn là một trong những cốt cán thời kỳ đầu của Chu Thắng Văn.
Sở Tiên vừa đến nơi liền lao thẳng tới quầy lễ tân:
- Tìm Trần Quân tổng giám đốc của Cổ Đạo Thực Phổ.
- Xin hỏi anh có hẹn trước không ạ?
Một nữ nhân viên lễ tân nghe thấy giọng nói của Sở Tiên hơi sửng sốt, mỉm cười hỏi.
- Không, cô gọi điện cho hắn bảo tôi là Sở Tiên tìm hắn có việc, đúng rồi, cô hỏi trước xem hắn còn ở đây không.
Sở Tiên trực tiếp nói.
Nữ nhân viên lễ tân nhìn Sở Tiên và hai người mặc vest phía sau hắn trông như vệ sỹ Ngạc Nhất và Ngạc Nhị, hơi do dự rồi gọi một cuộc điện thoại.
- Xin lỗi anh, Trần Tổng không có ở trong công ty.
Rất nhanh chóng nữ nhân viên lễ tân liền đáp lời lại.
Sở Tiên gật đầu rồi rút điện thoại ra gọi điện cho Kiếm Nhị.
- Ông chủ, nhà của Trần Quân không còn ai nữa, nghe nói là đi du lịch rồi ạ.
Kiếm Nhị nói với Sở Tiên.
- Chạy nhanh thật đấy.
Sở Tiên cau mày, vẻ mặt hơi bối rối rồi trực tiếp nói với cô nhân viên lễ tân:
- Hẹn cho tôi gặp Chu Thắng Văn, Đổng Sự Trưởng của các cô.
- Đây....
Nữ nhân viên lễ tân vẻ mặt khó xử:
- Xin lỗi, muốn gặp Đổng Sự Trưởng phải hẹn trước ạ, nếu anh đã hẹn gặp rồi xin vui lòng đưa giấy mời.
- Không có, cô gọi điện nhắc tên của tôi, Đổng Sự Trưởng của các cô sẽ ra gặp tôi.
Sở Tiên lắc đầu.
- Thành thật xin lỗi, nếu như anh không hẹn trước chúng tôi không có quyền gọi điện trực tiếp cho Đổng Sự Trưởng ạ.
Sở Tiên nghe những lời này liền nhíu mày nhưng hắn không muốn làm khó nữ nhân viên lễ tân nên tự gọi điện cho Kim Hoa lấy số điện thoại của Chu Thắng Văn.
- Chu Đổng, tôi là Sở Tiên đang ở trong cao ốc của ông, không biết ông có rảnh gặp mặt một chút không?
Nghe thấy gã thanh niên này nói chuyện thẳng thừng Chu Thắng Văn có chút sửng sốt:
- Sở Tiên? à hóa ra là cậu Sở Tiên, không biết cậu có chuyện gì nhỉ?
Chu Thắng Văn nhận được điện thoại của Sở Tiên thì không hề thấy bất ngờ, mặc dù rất lịch sự nhưng không hề có ý muốn để Sở Tiên lên gặp.
- Người Cổ Đạo Thực Phổ của ông đập phá nhà hàng của tôi, làm chị gái và anh rể tôi bị thương có phải là do ông chỉ thị không?
Sở Tiên nghe thấy lời của hắn vẻ mặt sắc lạnh trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề mà không hề chất vấn cãi lộn.
Chu Thắng Văn không ngờ rằng Sở Tiên sẽ đột nhiên nói câu này, sắc mặt đột nhiên tay đổi:
- Sở Tiên, cậu đừng ngậm máu phun người, tôi không làm những chuyện như vậy mà chuyện đó cũng không liên quan gì đến Cổ Đạo Thực Phổ của chúng tôi!
- Không sao, chúng ta sẽ cùng nhau đi đến bệnh viện thăm Tôn Đại Chí, hỏi xem có phải hắn nói dối không?
Sở Tiên thách thức nói:
- Nếu như không có liên quan tới Cổ Đạo Thực Phổ thì tôi sẽ trực tiếp đứng ra xin lỗi ông nhưng nếu có liên quan thì giao người ra cho tôi là được, nếu không tôi sẽ mặc định chính Chu Tổng ông là người chỉ thị.
- Cậu....
Chu Thắng Văn nghe thấy những lời này sắc mặt trở nên u ám:
- Cậu đang uy hiếp tôi sao? Tôi không phải là Tôn Đại Chí đâu!
- Tôi chỉ đang muốn tìm ra kẻ chỉ thị đập phá nhà hàng và làm người thân của tôi bị thương thôi, bất luận là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua. Nếu như Chu Tổng nói tôi đang uy hiếp ông vậy thì sao chứ?
Sở Tiên đáp lời:
- Dĩ nhiên là tôi biết không phải do Chu Tổng chỉ thị rồi, nếu như ông nói cho tôi biết hắn đang ở đâu hoặc giao hắn ra cho tôi thì chuyện này coi như xong. Còn nếu như ông bao che cho hắn thì tôi chỉ có thể tính sổ với ông thôi.
- Được Lắm!
Chu Thắng Văn ánh mắt lóe lên sự giận dữ:
- Chuyện này không có liên quan gì đến Cổ Đạo Thực Phổ hết, nếu có thì cậu hãy đi tìm kẻ đó, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi tắt máy đây.
- Được, nếu ông đã nói như vậy thì chúng ta sẽ chơi đùa với nhau, Chu Thắng Văn đừng cho rằng ông là phú hào số một của thành phố Hải Thanh này, hôm nay Sở Tiên tôi coi như đã quyết đọ với ông rồi, xem sau cùng ai sẽ là người phải nhận thua.
Ánh mắt Sở Tiên lóe lên vẻ lãnh đạm rồi tắt luôn điện thoại.
- Sao lại có lý này!
Chu Thắng Văn nắm chặt điện thoại trong tay rồi cau mày:
- Trần Quân, cậu là thằng ngu.
Nếu như Trần Quân không phải là nhân viên đã theo hắn mấy chục năm liền thì hắn chắc chắn sẽ giao Trần Quân ra cho Sở Tiên.
- Cậu có hậu thuẫn rất vững chắc nhưng Chu Thắng Văn tôi đây đã từng lăn lộn mấy chục năm rồi nên cũng không tồi đâu, tôi muốn xem cậu muốn đọ với tôi như thế nào đây!
- Đi điều tra cụ thể các tài liệu của tập đoàn Chu Thị.
Sở Tiên nói với Ngạc Nhất và Ngạc Nhị rồi gọi điện thoại cho lão Tầm:
- Lão Tầm ông đi xung quanh tất cả các cửa tiệm xung quanh Cổ Đạo Thực Phổ của thành phố Hải Thanh trong vòng bán kính 1000 mét, bất kể là thuê hay là mua lại đều phải lấy được hết các cửa tiệm bất kể lớn nhỏ.
- Vâng thưa ông chủ. Lão Tầm kính cẩn đáp lời.
Sở Tiên tắt điện thoại của lão Tầm rồi gọi điện cho giám đốc Vương phụ trách bên khách sạn của tập đoàn Kim Thị:
- Làm phiềm giám đốc Vương tìm giúp tôi khoảng 20 người đầu bếp đến làm và nhất định phải là đầu bếp giỏi.
- Được được cậu Sở Tiên, cậu hãy yên tâm chuyện này giao cho tôi.
Giám đốc Vương kính cẩn cam đoan.
Sở Tiên gật đầu, rồi quay người lại nhìn cao ốc của tập đoàn Chu Thị, cười nhạt bước ra:
- Nếu không thể dùng thủ đoạn thì sẽ cạnh tranh chính đáng.
Hai ngày sau đó, có một sự việc khiến cho cả thành phố Hải Thanh bàn luận xôn xao, 5 nhà ở xung quanh Cổ Đạo Thực Phổ và cả ở vị trí đối diện đột nhiên biến thành các nhà hàng đang bắt đầu sửa sang.
Việc làm mạnh bạo và đầy dũng khí này khiến mọi người hoảng hốt, Cổ Đạo Thực Phổ đã mở được hơn mấy chục năm, trước nay vẫn là nhà hàng ngon nhất ở thành phố Hải Thanh cộng thêm được sự quảng bá của cục du lịch thành phố khiến việc kinh doanh của Cổ Đạo Thực Phổ vô cùng sôi động.
Việc này khiến nó độc chiếm tất cả, một khi Cổ Đạo Thực Phổ mở thêm một chi nhánh nhà hàng ở một nơi nào đó thì xung quanh chỗ ấy chắc chắn sẽ có rất ít những nhà hàng tương tự.
Cổ Đạo Thực Phổ có một đặc điểm và ưu thế rất lớn mà các khách sạn hay nhà hàng khác không thể bắt chước được.
Đó là về mặt nguyên liệu chế biến, phần lớn đều là các loài cá và các loại sinh vật quý hiếm khác ở dưới biển sâu.
Ví dụ như Hải Sâm, Cổ Đạo Thực Phổ luôn cung cấp các loại Hải Sâm tự nhiên, đây là sự mê hoặc rất lớn đối với những người ăn dưỡng sinh.
Cá biển sâu quý hiếm là món chủ điểm của Cổ Đạo Thực Phổ.
Các loại như tôm hùm hay hàu... cũng không thể thiếu được.
Nguyên liệu chế biến chất lượng cao cộng thêm tài chế biến của các đầu bếp giỏi và sự quảng bá của chính phủ nên đã tạo nên thương hiệu độc nhất vô nhị, hiện tại đã mở ra gần 20 nhà hàng, lợi nhuận kinh doanh của các nhà hàng thu được đều đạt mức hơn chục vạn trên một ngày. Cổ Đạo Thực Phổ là sản nghiệp quan trọng nhất của tập đoàn Chu Thị, chiếm 65% lợi nhuận của toàn tập đoàn, số còn lại đến từ bất động sản, truyền thông và phim mạng các loại.
Sở Tiên ngồi trong phòng bệnh ngâm cứu các tài liệu trên rồi mỉm cười:
- Chị à, chúng ta đã mở 5 nhà hàng ở thành phố Hải Thanh này, năm nay có thể sẽ mở đến 20 nhà hàng, về sau anh chị sẽ phụ trách, vừa hay trong thời gian này anh chị có thể tranh thủ học hỏi thêm một số kiến thức.
- Nhiều vậy? Anh chị làm sao mà quản lý xuể.
Chị gái Sở Li và anh rể Lưu Vân do dự, bọn họ đều không học đại học, chỉ tốt nghiệp trường nghề, cho họ quản lý đương nhiên sẽ cảm thấy rất áp lực.
- Không sao, về sau anh chị chỉ cần chú ý một chút tới công nợ, mua bán, tài chính và một số vấn đề quản lý đơn giản của công ty là được rồi. Còn các công việc cụ thể khác trong nhà hàng sẽ do nhân viên quản lý chuyên nghiệp đảm nhận, sẽ rất đơn giản thôi mà.
Sở Tiên vừa cười vừa nói.
- Ừ, vậy thì được.
Sở Li và Lưu Vân hai người gật đầu.
- Vâng, buổi chiều em sẽ không đến nữa đâu, có lẽ mấy ngày sau em sẽ đi Mỹ một chuyến, lần này có lẽ sẽ không kịp mua đồ gì nên để lần sau em sẽ mang ít đồ nước ngoài cho anh chị.
Sở Tiên nhìn chị gái và anh rể cười cười rồi vẫy tay chào rời khỏi phòng bệnh
- Lão Tầm, việc phá dỡ và di dời tập đoàn Chu Thị tiến hành đến đâu rồi?
Sở Tiên bước ra khỏi cửa rồi cười hỏi Lão Tầm đang đứng bên ngoài.
- Đã làm xong rồi, ít nhất cũng phải ầm ĩ một hai năm, ha ha.