Người dịch: ThanhThuy
Biên: Cẩuca
Team dịch: Cá
Nguồn: TruyenYY.com
- Tự mình lo liệu đi!
Tôn Đại Chí nhìn chiếc xe chạy đi mà sắc mặt u ám, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.
- Đến Lý cục trưởng mà cũng nói bản thân không thể động chạm vào được mà lại còn phải đi lau dọn chiến trường, ở thành phố Hải Thanh này có ai có thể làm được như vậy? Không có ai mà, lẽ nào là người ngoại vùng?
Sắc mặt của Tôn Đại Chí không ngừng biến đổi, sau đó đến bên cạnh giám đốc Đỗ trĩu mặt nói:
- Mày nói là do chúng ta đập tiệm của hắn đánh trọng thương chị gái và anh rể của hắn đúng không?
- Đúng vậy, đúng vậy, Tôn Tổng, gã thanh niên đó nói như vậy đấy.
Giám đốc Đỗ vội vàng gật đầu.
- Lão Tam, đi điều tra xem mấy ngày trước anh em của chúng ta đi đâu, đập phá cửa tiệm nào, đánh ai, còn nữa điều tra rõ lai lịch của chúng cho tôi, nội trong một ngày phải điều tra ra.
Tôn Đại Chí dặn dò.
- Vâng đại ca, chúng em sẽ lập tức đi điều tra.
Một người trung tuổi đứng bên cạnh gật đầu đáp lại.
Tôn Đại Chí nhìn quán bar của mình khẽ chép miệng, sửa sang lại cũng phải mất bốn năm trăm vạn tệ đây!
Cộng thêm mấy chục quán bar kia của hắn cũng bị đập phá nữa, tài sản đột nhiên thu lại chỉ bằng 1/4, 1/5 so với ban đầu. Nhưng đây không phải là điều hắn lo lắng, điều khiến hắn không biết phải làm sao đó là không biết mình rốt cuộc đã đắc tội với ai.
Tôn Đại Chí mệt mỏi bước lên xe rồi nhắm mắt lại.
Ngày thứ hai, chuyện xảy ra đêm qua đã làm kinh động đến tất cả mọi người ở thành phố Hải Thanh này, mười mấy quán bar của Tôn Đại Chí, Tôn Tổng lừng danh khắp thành phố bị đập phá nhất là quán bar ZZZ lớn nhất bị kẻ khác đốt cháy.
Tôn Đại Chí là ai chứ? Sau khi Trương lão ẩn thoái thì người lợi hại nhất thành phố Hải Thanh này chính là hắn, mà nay địa bàn của hắn lại bị kẻ khác đập phá? Lẽ nào lại chuẩn bị có một băng đảng khác chuẩn bị vùng dậy ở thành phố này sao?
Một số người ở hiện trường tối qua vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh mấy chục tên mặc vest và một nam thanh niên, rất nhanh những hình ảnh đó được chia sẻ chóng mặt trong các hội nhóm trên mạng.
Buổi trưa, trong biệt thự của Tôn Đại Chí, hắn sốt ruột trở về rồi đi đi lại lại, mồ hôi lạnh trên mặt không ngừng vã ra.
- Thảo nào cảm thấy rất quen, ông chủ của bể cá Tiên Cảnh, Tiên Cảnh....
Tôn Đại Chí lẩm bẩm.
Bể cá Tiên Cảnh nổi tiếng khắp thành phố Hải Thanh, nghe nói ông chủ thần bí là một người có quan hệ rộng và có một thế lực rất mạnh, lúc mới bắt đầu còn có một số người bị hớ.
Rất ít người nhìn thấy ông chủ của Tiên Cảnh nhưng mọi người đều biết rằng hắn không hề đơn giản nên tuyệt đối không tuỳ tiện đụng chạm.
“Hù”
Tôn Đại Chí hít một hơi thật sau, vẻ mặt khó chịu cằn nhằn:
- Mẹ cha cái thằng Trần Quân, mày hại chết ông rồi.
Ba ngày trước, Trần Quân và Tôn Đại Chí cùng nhau đến Cổ Đạo Thực Phổ ăn cơm, Trần Quân là tổng giám đốc của Cổ Đạo Thực Phổ trực tiếp mở lời nhờ hắn đến gây chuyện với nhà hàng đang sửa sang ở Phố Cổ, không cho nhà hàng đó mở cửa. Lúc đó, Tôn Đại Chí không hề do dự liền đồng ý, bởi chuyện này đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
- Tao không tin, gây ra chuyện lớn như vậy mà mày không bị làm sao.
Tôn Đại Chí rút điện thoại ra rồi gọi cho chỗ dựa của mình.
Có thể đi đến bước này, phía sau Tôn Đại Chí cũng có một chỗ dựa hết sức vững chắc mà cũng không hề nhỏ.
- Không nghe máy?
Tôn Đại Chí không ngờ rằng mình gọi điện thoại mà không có ai nghe máy, sắc mặt đột nhiên thay đổi rồi lập tức lôi một chiếc điện thoại khác ra.
- Alo, ai đấy?
Điện thoại này lại có người nghe khiến Tôn Đại Chí vô cùng bối rối.
- Anh, em là Đại Chí.
Tôn Đại Chí không nói gì nhiều.
- À Đại Chí à, có chuyện gì thế? Nếu không có chuyện gì thì anh tắt máy đây, anh đang họp.
“Họp cái mẹ mày à.”
Tôn Đại Chí gầm gừ trong lòng, đang 12 giờ trưa mà mày họp được? Đương nhiên là hắn không nói ra những lời này rồi, cố gắng gượng cười rồi nói:
- Anh, chuyện tối qua.
Đối phương có chút do dự rồi đáp lại:
- Chuyện tối qua anh không giúp được chú đâu, cả thành phố Hải Thanh này không có ai có thể giúp chú được, chú tự mình giải quyết đi.
Tôn Đại Chí đờ mặt:
- Anh, nó đập phá mười mấy cái bar của em đấy, tài sản hơn mấy nghìn vạn đấy
- Thôi nói với chú như thế này nhé, nếu như thằng thanh niên đó dừng chuyện này lại thì coi như không sao, còn nếu như hắn tiếp tục truy cứu thì chú nên chuẩn bị trước tâm lý đi. Thôi, nói đến đây thôi, đợi chuyện này kết thúc rồi thì chú hãy gọi điện cho anh, thế nhé.
- Cái gì!
Tôn Đại Chí nhìn điện thoại bị tắt sắc mặt tái nhợt, rồi lớn tiếng gào lên:
- Mẹ chúng mày, đến người còn chưa nhìn thấy làm sao mà dừng lại được? Đối phương không hề cho tao một cơ hội đàm phán nào.
- Tao không có tư cách để đàm phán với nó sao?
Khoé mắt của Tôn Đại Chí khẽ giật giật, tức giận gọi điện thoại cho Trần Quân:
- Trần Quân, mẹ mày hại chết ông mày rồi, mày đợi đấy.
- Sao thế Tôn Tổng? Ý gì vậy?
Trần Quân cầm điện thoại nghe, hơi chau mày, chuyện của Tôn Đại Chí hôm nay hắn cũng được nghe kể rồi. Điều khiến hắn vô cùng kinh ngạc đó là không ngờ rằng lại có kẻ dám ra tay với Tôn Đại Chí.
- Mày còn hỏi là ý gì sao?
Tôn Đại Chí trợn tròn mắt như muốn nổ tung:
- Nếu như không phải mày bảo tao giúp mày đập phá cái nhà hàng kia thì tao đã không gặp phải chuyện này, tổn thất hàng nghìn vạn, tốt nhất là mày hãy nghĩ cách khiến tao vừa ý đi, không thì!
Tôn Đại Chí không nói hết câu nhưng từ trong giọng nói sắc lạnh của hắn có thể hiểu được ra ý hắn muốn nói. Sắc mặt Trần Quân hoảng hốt, kinh hãi đáp lại:
- Cái gì? làm sao có thể như vậy được, bọn họ, bọn họ....Tôn Tổng có phải đoán sai rồi không, làm sao mà có thể như vậy được?
- Sao lại có thể chứ? Ha ha, chuyện này đều cho mày gây ra, cho dù ông đây không tìm đến mày thì cũng sẽ có người tìm đến thôi, hãy đợi đấy.
Tôn Đại Chí chưa nói dứt lời liền tắt điện thoại.
Trần Quân đờ đẫn, khuôn mặt lộ vẻ lo lắng, cố gắng trấn tĩnh uống một ngụm nước, cau mày lại.
Tôn Đại Chí tắt điện thoại nhưng vẻ lo lắng trên khuôn mặt hắn không hề biến mất. Hắn nhìn tên đàn em đứng bên cạnh rồi nói:
- Đi thôi, đi lấy tiền cùng tao.
Tên đàn em đó hơi giật mình nhưng rồi lập tức đi theo sau hắn chạy xuống lầu.
Từng sấp từng sấp nhân dân tệ được đút vào trong túi vải, Tôn Đại Chí châm một điếu thuốc rồi hút một hơi dài nói:
- Cho người điều tra chỗ ở của thằng thanh nên đó cho ta.
- Cái này....
Một tên đàn em đứng bên cạnh vẻ nhăn nhó đáp:
- Đại Ca, chỉ có nửa ngày bọn em thực sự không thể điều tra ra chỗ ở của hắn được, bọn em sớm đã đi đến cửa hàng bể cá cảnh kia rồi, nhân viên và giám đốc ở đó đều không có số điện thoại của ông chủ.
- Không tìm thấy?
Tôn Đại Chí vô cùng bực tức ném điếu thuốc trong tay xuống đất:
- Đôi vợ chồng hôm trước bị đánh đang ở bệnh viện nào?
- Cái này?
Tên đàn em lí nha lí nhí rồi cúi đầu nói:
- Đại ca, chúng em không biết.
Tôn Đại Chí cúi gằm mặt, hắn biết rõ đàn em của mình sẽ không quan tâm tới những chuyện này, mắt khẽ nhắm lại:
- Gọi tất cả mọi người đến hội sở Lam Nguyệt.
- Vâng thưa đại ca.
Hội sở Lam Nguyệt là một hội sở giải trí cao cấp ở thành phố Thanh Hải, nói là nơi vui chơi giải trí nhưng thực chất là một thanh lâu cao cấp, chất lượng mỹ nhân trong đó đứng nhất nhì ở thành phố Hải Thanh này, hơn nữa lại có cả người ngoại quốc nên tối nào cũng rất đông người.
Thế mà hôm nay, hội sở Lam Nguyệt lại tạm dừng kinh doanh. Nếu như hôm nay có mở cửa kinh doanh đi chăng nữa thì cũng sẽ không có nhiều người đến, bởi những kẻ nhạy bén tin tức đều đã biết Tôn Đại Chí đắc tội với một nhân vật khủng bố.
Cùng lúc 10 giờ, các nơi khác xung quanh hội sở Lam Nguyệt đều sáng choang nhưng bên trong Lam Nguyệt lại vô cùng ảm đạm, có bốn thanh niên trẻ đứng ở các vị trí ngoài cửa.
Rất nhanh, dưới ánh mắt kinh hãi của bốn người thanh niên mười mấy chiếc xe đỗ ngay trước cửa, một nam thanh niên từ trên xe bước xuống.
Một trong bốn thanh niên đứng ở cổng vội vàng chạy vào bên trong.
Sở Tiên ngẩng đầu nhìn cái hội sở này rồi tiến thẳng vào bên trong, một đám người cá đi theo sau hắn, trong tay mỗi người đều cầm một cái ống thép.
Vị đại ca này, xin mời, xin mời vào trong.
Ba người thanh niên ngoài cổng nhìn đám người bọn họ sợ sệt tiến lên phía trước nói.
- Ngài Sở Tiên, chào mừng ngài đến với hội sở Lam Nguyệt.
Lúc này, Tôn Đại Chí bước ra từ trong Hội Sở, ánh mắt nhìn về phía Sở Tiên rồi dò xét đám người cá đi theo sau hắn, trong lòng chững lại, gượng cười tiến đến gần.
Sở Tiên nhìn thấy gã trung tuổi trước mắt liền cười nhạt hỏ:
- Ông là Tôn Đại Chí?
- Ha ha, chính là tôi đây thưa ngài Sở Tiên, tôi là Tôn Đại Chí, có gì mời ngài vào trong nói chuyện, xin mời!
Tôn Đại Chí cười nói nhưng trong lòng lại vô cùng bức bối, nếu như không nhận được thông tin ngầm thông báo rằng hắn không thể đắc tội với thanh niên này thì với việc đối phương đập phá tài sản hơn ngàn vạn của mình thì Tôn Đại Chí tuyệt đối sẽ không vui cười đón tiếp mà sẽ chuẩn bị các loại đao kiếm để chặt chém tên thanh niên trước mặt thành nhiêu mảnh rồi ném xuống biển.
- Không có gì để nói hết.
Sở Tiên đứng ngoài cửa sắc lạnh nhìn hắn quát:
- Giao nộp bảy người còn lại phá tiệm ngày hôm đó cộng với người đứng phía sau chỉ đạo và tứ chi của ngươi ra đây.
Lời của Sở Tiên khiến vẻ mặt tươi cười của Tôn Đại Chí chững lại, ngừng thở rồi lạnh toát.
Hôm qua, năm tên đàn em của hắn bị đánh phế tứ chi, theo như giám định của bệnh viện, đi đến bệnh viện khoa xương nổi tiếng ở thành phố lớn may ra có thể hồi phục được nhưng sau này không thể cử động mạnh được nữa, tuy không phải hoàn toàn là tàn phế nhưng thực chất cũng gần như tàn phế.
Nay thanh niên trước mặt muốn lấy tứ chi của bọn đàn em và chính bản thân mình khiến Tôn Đại Chí không thể bình tĩnh được.
- Ngài Sở Tiên, chúng tôi đã sai, có mắt mà không trông thấy thái sơn, Tôn Đại Chí tôi xin nhận lỗi với ngài, nếu như ngài đập phá quán bar của tôi khiến ngài được hả giận thì xin ngài tuỳ ý đập tuỳ ý phá, ngài đánh năm người anh em của tôi, tôi cũng nhận rồi, còn về phía chị gái và anh rể ngài tôi cũng vô cùng xin lỗi, hai trăm vạn, tôi sẽ bồi thường cho ngài thêm hai trăm vạn nữa, hy vọng chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Tôn Đại Chí cố gắng kìm nén sự phẫn nộ trong lòng, cúi đầu nói.
Sở Tiên nhìn hắn một cách khinh bỉ mỉa mai:
- Hai trăn vạn? Ha ha, ta nói cho ngươi biết đừng nói hai trăm vạn đến hai nghìn vạn, hai trăm triệu cũng không thể giải quyết được chuyện này.
Sở Tiên vừa dứt lời thì đám người cá ở phía sau hắn từ từ tiến lên bao vây đám người Tôn Đại Chí.
- Ngươi.....
Tôn Đại Chí kinh sợ nhìn bọn chúng, mẹ chúng nó không theo luật gì cả.
- SởTiên, mày đừng quá đáng quá, ta đã hạ giọng xin lỗi rồi.
Tôn Đại Chí lùi lại hai bước:
- Thế lực của mày có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì Tôn Đại Chí ta đây cũng không phải sống thừa suốt mấy chục năm qua đâu.