"Đúng nha thực sự là rất đúng dịp!" Thanh niên lái xe thể thao mặt lạnh nhìn hắn, siết chặt quả đấm của mình.
"Tần ca, tiểu tử này là ai? Chuyện gì xảy ra?" Mấy thanh niên đứng bên cạnh cạnh hắn không hiểu tình hình, cau mày hỏi.
"Một tên không biết sống chết mà thôi!" Thanh niên lái xe thể thao lạnh lùng nói.
"Ha ha!" Sở Tiên nhìn hắn cười, giễu cợt hỏi:
- Xe sửa xong chưa?
"Ngươi chết chắc rồi!" thanh niên nghe được những lời này của hắn, cũng không nhịn được nữa, tung một đấm nhắm thẳng mặt của Sở Tiên.
Sở Tiên thấy hắn đánh tới mình, trong mắt lóe lên thần sắc hưng phấn, thân thể cường hóa làm hắn không có sợ hãi, trái lại chờ mong kiểm tra được hiện nay bản thân đã mạnh như thế nào?
Sở Tiên chỉ bước một bước, dễ dàng né tránh công kích của hắn, vươn tay ra, một đấm dũng mãnh công kích về phía ngực của hắn.
"Bốp!" Sở Tiên cũng không có sử dụng hết toàn bộ lực lượng, nhưng chỉ một quyền của mình đã khiến thanh niên phải lui về sau vài bước, vẻ mặt thống khổ ôm lồng ngực.
"Đậu má mày, ngươi dám đánh Tần ca sao, anh em lên giết nó!" Mấy thanh niên đứng bênh cạnh bây giờ mới phản ứng được, tức giận chạy về phía Sở Tiên.
"Hừ!" Sở Tiên hừ lạnh một tiếng, không sợ hãi chút nào nghênh đón, ánh mắt nhìn chằm chằm vào công kích của năm sáu người, hai tay nhanh chóng phản kích, trực tiếp đối quyền, cứng đối cứng với bọn chúng.
"A, đau quá, anh em giết hắn đi!" Một tên thanh niên đối quyền với Sở Tiên, thống khổ hô một tiếng, ôm quả đấm của mình, trán xuất hiện một tia mồ hôi lạnh!
Sở Tiên vội vàng lui về phía sau vài bước, lắc lắc cánh tay hơi tê dại, tuy rằng không phải rất đau, nhưng dù sao tay của hắn vẫn chỉ là da thịt thông thường mà không phải sắt thép, chỉ là so với trước kia thì cứng rắn hơn mà thôi.
"Chơi chết hắn cho ta!" Thanh niên lái xe thể thao khôi phục xong, vẻ mặt tức giận, trừng mắt nhìn Sở Tiên, lớn tiếng quát.
"Cho hắn một trận đi!" Vài tên thanh niên quơ nắm tay, hỗn loạn xông đến.
Sở Tiên cũng không có kinh nghiệm đánh nhau, thế nhưng phản ứng của hắn rất nhanh, lực lượng đủ mạnh, hắn đối mặt với năm sáu người công kích chút cũng không rơi xuống hạ phong, tuy rằng trên người đã trúng vài đòn, nhưng cũng không đáng lo ngại, trái lại mấy người bọn họ, mỗi khi ăn một đấm của hắn đều kêu thảm một tiếng.
Mấy người thanh niên ăn vài đòn xong cũng không dám lao lên nữa, Sở Tiên cũng không muốn chủ động lên, rất nhanh song phương đã kéo ra một khoảng cách.
Sở Tiên xoa xoa quả đấm của mình, đối với sức chiến đấu của mình hiện nay rất hài lòng, nếu là hai ngày trước, chắc lúc này hắn đã phải nằm trên đất.
"Phế vật, đến nha, đến nha, lão tử nếu đã có dũng khí đập xe của ngươi sẽ không sợ ngươi trả thù, đến nhanh nào!"
Sở Tiên chỉ vào thanh niên lái xe thể thao tay áo lên giễu cợt nói.
Thanh niên sắc mặt biến thành màu đen thui nhìn hắn, nhìn một chút đồng bọn bên cạnh mình mặt mũi sưng vù, hung tợn nhìn chằm chằm Sở Tiên:
- Tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, chuyện của chúng ta chưa chấm dứt ở đây đâu.
"Ta còn sợ ngươi? Phế vật!" Sở Tiên chỉ vào hắn khinh thường nói:
- Không dám tới vậy lão tử đi đây, lần sau tiếp tục phụng bồi!
Sở Tiên liếc mắt bọn họ, sau đó sửa sang lại y phục, rồi hướng về phía xe của mình đi đến.
"Tần ca!" Một người thanh niên mặt mũi đỏ chót như chảy máu, nhỏ giọng hỏi.
"Mẹ!" Thanh niên lái xe thể thao cắn chặt hàm răng, nhìn hắn lái xe Land Rover giá trị xa xỉ rời đi sắc mặt càng không ngừng biến ảo.
"Tần ca, hắn là ai?" Thanh niên hỏi lần nữa.
"Hắn?" Thanh niên lái xe thể thao mặt âm trầm:
- Hắn chính là tên đã đập xe của ta.
Thanh niên bên cạnh sắc mặt biến đổi, nhìn một chút xe Land Rover đang dần biến mất, thận trọng hỏi:
- Tần ca, hắn có phải là có bối cảnh hay không, nếu không làm sao dám làm loại chuyện này?
Thanh niên lái xe thể thao xoa xoa miệng mình, phun một bãi nước miếng:
- Mặc kệ hắn là ai, ta nhất định sẽ không để cho hắn được yên!
Nói xong, Thanh niên lái xe thể thao đột nhiên nhìn về phía ngư trường của ông chủ Triệu, sau đó liền đi thẳng vào trong ngư trường, vài tên thanh niên sau lưng ngẩn người rồi cũng đi theo vào.
Ông chủ Triệu ở trong ngư trường kỳ thực khi bọn hắn mới vừa phát sinh xung đột là đã phát hiện, nhưng hắn mới vừa đi tới cửa đã nhận ra người gây sự là Tần Chí Vũ, con trai của Tần Đại Hải, lập tức xoay người trở lại bên trong.
Toàn bộ người ở khu nuôi cá FT đều biết, không được đắc tội Tần gia, cũng không phải sợ bọn họ có tiền có quyền, mà là Tần gia có một nhân vật rất lợi hại, đó chính là Tần Đại Hải.
Tần Đại Hải lúc còn trẻ chỉ là một ngư dân đến đây làm công, về sau liền thuê một cái ngư trường bắt đầu nuôi cá nhỏ kiếm lời một khoản, về sau Hồ Phong Thai bắt đầu đấu thầu, lúc đó đưa tới rất nhiều kẻ ngoại lai có tiền.
Tần Đại Hải cũng muốn đấu thầu, chuẩn bị đầy đủ tiền dự định mua một phần, thế nhưng mắt thấy khối thịt béo sắp đến tay một đột nhiên bị một người ngoại lai cướp đi.
Tần Đại Hải tức giận, ngay lúc đó liền lấy một thanh đao giết cá chém tới tấp người cản trở hắn, chém người đó trọng thương ngay tại chỗ.
Tần Đại Hải vì thế bị giam hơn một năm, sau khi ra tù hắn lần nữa đi tới Hồ Phong Thai, lúc này bên cạnh có thêm vài tên trợ thủ hung hãn, tất cả mọi người ở Hồ Phong Thai nghe qua sự tích của hắn, tất nhiên không dám trêu chọc hắn.
Tần Đại Hải lợi dụng thủ đoạn hung hãn chiếm giữ một khu vực tại Hồ Phong Thai, bắt đầu tiếp tục nuôi cá.
Tại đây vài chục năm, Tần Đại Hải mỗi một lần đấu thầu đều thông qua các loại thủ đoạn mà thu được tư cách nuôi cá ở Hồ Phong Thai, hơn nữa là khu nuôi cá lớn nhất ở Hồ Phong Thai, không kém hơn chút nào so với ngư trường Lâm Hải lớn nhất tỉnh.
Mà Tần Chí Vũ cũng không phải là người tốt, có lẽ là di truyền sự hung hăng của cha nên vô cùng càn quấy, ỷ vào cha nên cùng một đám thanh niên quậy phá khắp nơi ở Hồ Phong Thai.
"Này, ông chủ Triệu!" Tần Chí Vũ đi vào ngư trường thấy ông chủ Triệu, sắc mặt khó chịu hô:
- Tên tiểu tử mới vừa đi ra kia là gì của ngươi?
"Là Tần Chí Vũ nha, người thanh niên vừa rồi ta cũng không quen thuộc, hắn tới đây muốn mua ngư trường của ta." Ông chủ Triệu nhìn về phía hắn cười hồi đáp.
"Mua ngư trường của ngươi?" Tần Chí Vũ trong mắt lóe lên một tia sáng hỏi:
- Ngươi ngư bán trường cho hắn?
"Đúng vậy, xế chiều hôm nay hắn sẽ tới một chuyến, từ ngày mai nơi này liền thuộc về hắn." Ông chủ Triệu gật đầu.
"Buổi chiều đến? Tốt lắm!" Tần Chí Vũ trên mặt lộ ra một tia âm ngoan:
- Ở chỗ khác có thể ta không trị được ngươi, thế nhưng đây lại là địa bàn của ta. Hừ hừ! Ngươi chờ đó, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ đắc tội ta.
....
Sở Tiên cũng không biết bản thân sẽ gặp phải phiền phức, lúc này đang lái xe chạy về hướng phía ngân hàng.
Ông chủ Triệu muốn giao dịch bằng tiền mặt, mà Sở Tiên cũng cần phải photo một số giấy tờ.
Xong xuôi tất cả mọi việc, Sở Tiên ăn một bữa cơm trưa, sau đó lại hướng về ngư trường của ông chủ Triệu.