Dịch: Nguyên Dũng.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Cá.
Nguồn:
- Được. Ông lão liền gật đầu.
- Ôi cái mùi vị này chẳng có chút khác biệt nào với loại hoang dã cả!
Thế nhưng còn chưa kịp đợi ông lão đó mở miệng nhận xét, mấy người trung niên ở bên cạnh nếm thử vị xong mà mắt như thể bừng sáng lên vậy.
- Ừm, đúng là giống với cá thiểu hôm qua, mùi vị tuyệt hảo không còn gì để chê.
Thế nhưng bọn người Đỗ Cương ở bên cạnh nghe thấy mấy vị khách ăn xong phản hồi lại tích cực như vậy thì liền cau có mặt mày, ai nấy mặt mũi cũng sưng lên như cái mâm, nhìn vào mấy con cá lù đù vàng lớn bên cạnh mà mắt giật giật liên hồi.
- Để tôi thử một miếng xem nào. Ông lão đó thấy vậy thì liền nhanh nhảu cầm lấy đũa của mình bước tới phía trước cười ha ha rồi gắp một miếng lên.
- Haha, vậy để chúng tôi thử con cá lù đù vàng lớn sống ở biển này xem mùi vị thế nào. Mấy người trung niên cười hớn hở rồi bước tới chỗ của Đỗ Cương, nhìn đĩa cá bên đó rồi hứng khởi mỗi người gắp một miếng lên ăn, cơ mà vừa cho vào miệng miếng cá thì nét mặt của họ liền trở nên khó hiểu, biểu hiện khó lòng để cho người khác nắm đoán bắt được.
- Ừm, ngon đấy, cũng được. Mấy người trung niên đó ăn xong gật gật gù gù:
- Mùi vị khá là ngon, cơ mà tôi vẫn chưa nếm ra sự khác biệt với con cá khi nãy ăn, chưa thấy được chúng khác nhau ở đâu.
- Đúng vậy, hai con cá này kể cả về chất thịt hay mùi vị cũng đều ngang ngửa nhau, đều là con cá lù đù vàng lớn có chất lượng hảo hạng cả.
Bốn người trung niên khi nãy tham gia đấu giá cũng đã nếm xong hai loại cá, cơ mà sắc mặt lại trông khá khó coi, nhất là cái người phụ trách thu mua của khách sạn khi nãy vừa mua hơn trăm vạn số cá lù đù vàng lớn kia.
- Haha, ông chủ Đỗ, anh cũng qua đây ăn thử xem mùi vị hai con cá này như thế nào đi. Người trung niên thu mua cá lù đù vàng lớn khi nãy cười gượng gạo bê đĩa cá đưa trước mặt cho Đỗ Cương mời.
- Được. Lúc này nhìn mặt của Đỗ Cương rõ ràng là xám xịt hẳn vào, nghiến nghiến răng khiên cưỡng cầm đũa lên gắp miếng cá nếm thử.
Thế những của ngon cho vào mồm là vậy mà hắn lại không hề có tâm trí đâu mà thưởng thức nữa, rõ ràng là thịt cá lù đù vàng lớn thượng hạng nhường ấy, nhưng giờ đây cho vào mồm hắn như kiểu nhai sáp nến vậy, càng ăn sắc mặt càng trở nên khó coi.
- Ông chủ Đỗ, anh cũng ăn thử rồi đấy, cá lù đù vàng lớn của họ chẳng có tí sự khác biệt nào so với cá lù đù vàng lớn hoang dã cả, cho nên… Người nhân viên thu mua đó do dự một hồi, sau đó vẫn quyết định mở lời nói tiếp:
- Cho nên tôi cho rằng cá lù đù vàng lớn của anh không hề đáng với mức giá tiền ấy chút nào, thật là ngại quá, phần cá khi nãy đấu giá thành công tôi không mua nữa đâu.
- Anh… Kể cả cho Đỗ Cương có đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì đi chăng nữa, thế nhưng việc anh ta nói trực tiếp thẳng toẹt ra trước mặt hắn như vậy khiến cho hắn như sụp đổ, cảm thấy uất ức, tủi thân vô cùng.
- Xin lỗi nhé ông chủ Đỗ, tình hình bây giờ anh cũng đã rõ rồi đấy, tôi không thể mua cá với mức giá cao như vậy được, thế nên thật sự ngại quá, mong anh thông cảm. Người nhân viên thu mua đó nói lại lần nữa.
- Không mua nữa thì thôi. Đỗ Cương nói câu này ra mà lòng như rỉ máu, nghe thấy đám đông chung quanh phản hồi bình luận thì mặt mày thất sắc không nói thêm câu nào quay đầu bỏ đi luôn.
Sở Tiên nhìn thấy bóng dáng hắn lầm lũi bỏ đi như vậy thì liền lắc đầu, hắn là vì quá tham mà nên tội, nếu như biết điều bán theo giá thị trường thì cũng đã không để tới cái kết cục thê thảm như hiện tại. Nói cho cùng cá lù đù vàng lớn của hắn bán ra cũng là loại sống ở biển chính hiệu, chất lượng không cần phải bàn cãi.
Thế nhưng Sở Tiên chẳng thương hại hắn ta, nhìn phản ứng đám đông chung quanh hắn nở ra một nụ cười mãn nguyện.
- Cảm ơn mọi người đã cho bình luận yêu thích như vậy, quan khách vẫn chưa được nếm thử xin hãy đợi trong giây lát, mọi người trong lúc chờ đợi có thể tản đi xem xung quanh hội chợ. Tôi bảo đảm hơn một trăm con cá lù đù vàng lớn này toàn bộ sẽ được nấu lên thể thiết đãi các vị khách có mặt trong hội chợ ngày hôm nay, chắc chắn ai cũng sẽ có phần. Ngoài ra, cá Tiên Cảnh chúng tôi sau vài ngày nữa sẽ có mặt trên khắp các siêu thị lớn và khách sạn trong thành phố, nếu như chúng tôi nói đó là loại cá được nuôi trồng theo phương pháp thủ công thì xin mọi người đừng chê giá cả đắt đỏ nhé.
- Haha, ông chủ à cứ yên tâm đi, cá của anh chất lượng như vậy ai nói gì được, chỉ cần bán ở trong siêu thị cũng như khác sạn nhà hàng lấy giá không quá chát thì chắc chắn không thành vấn đề.
- Thực ra nghe tới hai từ nuôi trồng sẽ khiến cho người ta có cảm giác chất lượng không được đảm bảo lắm. Thế nhưng cá Tiên Cảnh của chỗ ông chủ Sở đây giá cả đã điều chỉnh xuống thấp hơn cho phù hợp với nhu cầu của người tiêu dùng rồi, vậy chúng tôi cũng thấy không có bất kì một vấn đề gì hết.
- Vậy tôi ở đây xin cảm ơn các vị trước, về sau xin nhờ mọi người giúp tôi tuyên truyền nhãn hiệu này, sau này cá Tiên Cảnh chúng tôi sẽ bảo đảm chất lượng sản phẩm, đồng thời sẽ cho lập một website chính thức, nếu có bất kì một vấn đề gì, chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường cho khách hàng ngay.
Sở Tiên đang cực kì hưng phấn, vừa cười vừa nói với đám đông, còn về câu nói cuối cùng của hắn như thể nhắm vào các nhà đang chuẩn hợp tác với hắn sau này, hãy đảm bảo chất lượng nhãn hiệu cá Tiên Cảnh của hắn, hắn sẽ giám sát đấy.
Cá không như những mặt hàng sản phẩm khác, hắn tự mình có thể đảm bảo được chất lượng cá mà hắn sản xuất ra. Nếu như các khách sạn nhà hàng lại tính lấy cá lù đù vàng lớn chất lượng không tốt giả mạo nhãn hiệu cá Tiên Cảnh của hắn thì chắn chắn sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ cho tên tuổi nhãn hiệu hắn đang chuẩn bị xây dựng trong thời gian tới.
Trong khi đó có website chính thức giám sát này có thể khiến cho những thương gia kia bỏ ngay ý định đó đi, cũng sẽ khiến cho những đối tác không được hợp tác với hắn không thể giả mạo thương hiệu được.
- Được, ông chủ cứ yên tâm di, chỉ cần cá của chỗ anh duy trì chất lượng ổn như ban đầu, chúng tôi chắc chắn sẽ ủng hộ dài dài.
- Cảm ơn. Sở Tiên gật đầu, cười tươi vui vẻ bước xuống phía dưới.
Không lâu sau đó, từng phần cá lù đù vàng lớn nóng hổi được ra lò, khách khứa chúng quanh ai ai cũng được nếm thử, cảm thấy mùi vị và chất lượng của cá lù đù vàng lớn không hề có chút vấn đề nào đều gật gù tấm tắc khen ngon.
- Thế nào? Anh suy nghĩ đến đâu rồi? Lúc này, Trác Vũ tiến tới bên cạnh hắn hỏi lại xác định thêm vẫn đề khi nãy còn đang bị bỏ ngỏ, cô đang thực lòng mong đợi câu trả lời từ hắn.
- Được. Sở Tiên gật đầu:
- Nhưng mà việc cụ thể thì ngày mai chúng ta bàn lại cho kĩ càng.
- Được. Trác Vũ nghe thấy hắn trả lời đồng ý thì cười như nắc nẻ, mừng rỡ tiếp lời:
- Vậy chúng ta đã định xong rồi đấy nhé, cứ thế mà làm ha.
- Ừm. Sở Tiên gật đầu. Nhập cổ phần vào công ty của Trác Vũ chắc chắn về sau sinh lợi nhuận hơn gấp nhiều lần so với tiền bán bong bóng cá hiện tại, hơn nữa hắn việc nhập cổ phần là nghĩa vụ của hắn, còn trách nhiệm làm thế nào để kinh doanh và điều hành công ty là việc của Trác Vũ, việc của hắn chỉ là cung cấp bong bóng cá và thu lợi nhuận thôi.
- Sở tổng, xin hỏi anh đã tìm được đối tác kinh doanh hay chưa? Anh xem, khách sạn quốc tế Hoa phong lan của chúng tôi thế nào, chúng tôi có bảy khách sạn con phân bố trên khắp toàn quốc, anh xem chúng tôi có thể cùng anh hợp tác làm ăn không?
- Sở tổng, tôi là siêu thị Tam Vân, chúng tôi có thành ý muốn hợp tác cùng với anh, anh có thể cho chúng tôi cơ hội hợp tác với anh không?
Lúc này, tấp nập người cầm danh thiếp chạy tới giới thiệu với hắn, trong đó còn có vài bóng dáng khá quen thuộc, họ là những người hai ngày trước tới gian hàng của hắn hỏi han xong rồi lắc đầu bỏ đi.
Vào thời điểm hiện tại, trong lòng bọn họ ai ai cũng cảm thấy hối hận tràn trề, nếu như lúc ấy tìm hiểu kĩ càng hơn thì có khi giờ đây đã nắm được cơ hội trở thành liên minh với hắn rồi cũng nên?
- Xin lỗi các vị, đối tác làm ăn để tôi nhượng quyền cung cấp mặt hàng của mình cho họ, tôi đã sớm có quyết định rồi, nếu như vẫn có cơ hội thì về sau này chúng ta hợp tác với nhau.
Sở Tiên nhìn đám người vây quanh mình thì liền từ chối một cách khéo léo.
Bọn họ là những người đã từng không thèm đoán hoài đến hắn, thế mà giờ đây bao nhiêu thương gia bu vào hắn như ong kiếm mật, đúng là một chuyện thú vị.