Dịch: Nguyên Dũng.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Cá.
Nguồn:
Cá thiểu có một đắc điểm chính là cơ thể của chúng có màu vàng, thoạt nhìn qua sẽ có cảm giác như thể phát sáng lấp lánh vậy, thường mà nuôi theo phương pháp thủ công thì sẽ không có hiệu quả như vậy.
Chú của Trác Vũ xem qua xem lại, sau đó lại nhìn bong bóng cả thiểu ở trên tay Trác Vũ thì liền cảm thấy kinh ngạc, với kinh nghiệm dày dạn như của ông, ông gần như có thể nhận định đây chính là con cá thiểu sống ở biển.
Nhìn theo hai thanh niên đem trăm con cá lên xe nấu nấu nướng nướng, chú của Sở Tiên được phen hú hồn lần nữa, thế nhưng ông chỉ trầm ngâm không lên tiếng nói câu nào.
Cá thiểu nuôi trồng cùng cá thiểu hoang dã ngoại trừ ngoại hình có sự khác biệt ra còn có một điểm khác nhau rõ ràng nữa, đó là chỉ cần nấu lên là có thể nhìn ra ngay.
Còn trong cùng lúc đó, có rất nhiều khách hàng hiếu kì đã kéo đến trước gian hàng của Sở Tiên, bọn họ muốn xem xem cái người thanh niên vung tay sáu bảy trăm vạn không tiếc tiền đấy rốt cuộc bán mặt hàng gì.
Thế nhưng, khi bọn họ qua gian hàng của hắn xem thì Sở Tiên cũng đã nhanh chóng dời sang xe nấu ăn rồi, nhìn thấy có rất nhiều du khách hiều kì hắn liền vẫy vẫy tay gây sự chú ý:
- Những ai có hứng thú thì có thể ở lại đây đợi một lát, rất nhanh thôi sẽ miễn phí cho các vị ăn thử một số món làm từ cá.
Câu nói này của Sở Tiên khiến những người tò mò đó ngay lập tức bước tới chiếc xe nấu ăn, sau đó có một người trung niên không dấu được sự hứng thú hỏi:
- Người anh em cậu làm gì vậy?
- Bán cá, đợi chút nữa cho các vị nếm thử cá của tôi. Sở Tiên nhìn đám đông nói ngắn gọn một câu không dài dòng, sau đó trèo lên trên xe nấu ăn:
- Xin chào các vị đầu bếp, xin phiền các vị tiến hành nấu số cá này của chúng tôi lên. - Được, giá thành chắc vị tiên sinh đây cũng đã nắm rõ rồi chứ? Một người đầu bếp trung niên bụng phệ béo tốt hỏi hắn.
- Tôi hiểu mà, các anh yên tâm đi. Sở Tiên gật đầu, sau đó cầm mấy con cá đưa cho họ:
- Xin mấy vị đầu bếp có thể giới thiệu cho những du khách phía dưới một chút được không.
- Cái này đương nhiên không thành vấn đề rồi. Người đầu bếp trung niên bụng phệ đó liền gật đầu, đón lấy một con cá thiểu từ tay hắn lật lật xem xét.
Sở Tiên nhìn thấy chung quanh tập trung lại mười mấy người, ở trong hội chợ vẫn còn rất nhiều người, sau đó hắn liền vỗ tay, lớn tiếng hô lên:
- Xin chào mọi người, làm phiền mọi người một ít thời gian, khu nuôi cá Tiên Cảnh của chúng tôi có chuẩn bị một trăm con cá sẽ được đem nấu ăn ngay tại đây để phục vụ miễn phí mời các vị thưởng thức, nếu có những người phụ trách hoặc nhân viên thu mua ở các khách sạn hay siêu thị lớn thì xin mời hãy nán lại đôi phút, xin mọi người nếm thử rồi cho ý kiến.
- Đầu tiên, xin mời các vị đầu bếp của chúng ta giới thiệu loại cá và thông tin đi kèm theo.
Người đầu bếp trung niên bụng phệ liền gật đầu, chiếc xe nấu ăn và năm vị đầu bếp này ở đây để chuyên phục vụ cho những chủ hộ khu nuôi cá, phô bày hương vị trong sản phẩm cá của họ.
- Đây là những con cá thiểu trọng lượng khoảng cân rưỡi, ở trên mình có những chiếc vảy màu vàng nhạt, óng a óng ánh, có thể nhận ra đây chính là cá thiểu sống ở biển, cá thiểu hiện nay cực kì quý hiếm, theo giá thị trường thì có thể đạt tới vài trăm nửa cân, giá con cá này rơi vào tầm hai ngàn tám tới ba ngàn, nhưng mà trước khi nấu ăn có một điều phải nhắc, đó chính là bong bóng cá bên trong sẽ được moi sạch ra.
- Mọi người chắc cũng biết, bong bóng cá thiểu trên thị trường hiện nay có thể đạt trong khoảng hai vạn, chỉ xếp sau bong bóng cá Bahaba Taipingensis mà thôi, vị tiên sinh này đã mang tới đây một trăm con cá thiểu.
Người đầu bếp trung niên bụng phệ vừa giới thiệu vừa cảm thấy hơi kinh ngạc trong bụng, tổng cộng một trăm con cá thiểu cũng phải gần ba mươi vạn chứ ít gì.
Người đầu bếp giới thiệu xong thì ngay lập tức khiến mọi người xung quanh cảm thấy không thể tin nổi.
- Người anh em này quả đúng là đại gia, lại còn hào sảng tới mức nấu luôn cả một trăm con, gần ba mươi vạn mà như đùa vậy!
- Cá thiểu chân chính đấy, tôi có lần ăn loại cá này rồi, mùi vị ngon tuyệt cú mèo, thịt rất tươi mà mềm nữa.
- Có chuyện gì vậy nhỉ, lại còn nấu cả một trăm con mời tất cả mọi người trong hội chợ ăn thử, đúng là không dám tin.
Sở Tiên nghe thấy đám đông xung quanh ngạc nhiên bàn tán hắn liền mỉm cười, sau đó tiếp lời:
- E hèm, ban nãy đầu bếp có bỏ sót một ý, à mà không phải, là nói không đúng lắm, tôi đính chính lại một chút nhé, cái con cá thiểu khi nãy là do tôi nuôi trồng mà thành đấy.
Câu nói này của hắn khiến cho ai nấy đều sững người lại, kinh ngạc tột độ nhìn lấy Sở Tiên:
- Tiên sinh, tôi làm đầu bếp hai mươi năm rồi, cá thiểu qua tay tôi không năm trăm con thì cũng ba trăm con đấy, không thể nhầm lẫn được, nhìn chất thịt và hình thái của nó xem, chắc chắn là loại sống ở biển.
- Được, chúng ta không tranh luận về vấn đề hoang dã hay nuôi trồng nữa. Lúc này, Sở Tiên nhìn thấy Nhất Ngạc bước tới liền hớn ha hớn hở cười toe toét nói, sau đó hô tô lên:
- Đây là nhân viên của tôi mua được trong hội chợ một con cá thiểu hoang dã chính hiệu, mọi người có thể xem xem, đồng thời cũng xin mời các vị đầu bếp của chúng ta bắt đầu tiến hành nấu nướng.
Người đầu bếp trung niên bụng phệ đó cảm thấy khó hiểu, các khách hàng tập trung xung quanh đó cũng vậy rất khó hiểu nhìn lấy hắn, hắn nói sao cơ, nuôi trồng á? Hoang dã á? Cái cậu thanh niên này rốt cuộc là tính làm gì vậy?
- Xin hỏi đầu bếp, cá thiểu nấu trong bao lâu thì được? Sở Tiên quay sang cười hỏi đầu bếp.
- Xử lý xong xuôi tầm sáu phút là ăn được rồi. Người đầu bếp trung niên bụng phệ đó đáp.
- Được, vậy xin cảm phiền các vị quan khách đợi trong giây lát, năm đầu bếp của chúng ta cùng nấu ăn không thành vấn đề chứ?
- Không thành vấn đề, chỗ chúng tôi có mười cái chảo, hấp cách thuỷ cá thiểu thì một người chúng tôi có thể làm hai con, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng tới chất lượng sản phẩm đâu.
- Vậy thì tốt. Sở Tiên gật đầu hài lòng.
- Trác Vũ, chỗ cá thiểu của cậu ta có đúng là nuôi thủ công không à? Chú của Trách Vũ nghi hoặc quay sang hỏi cháu gái.
- Cháu cũng không rõ nữa. Trác Vũ cười khổ sở lắc đầu:
- Tay đó nói là do hắn nuôi lớn, nhưng mà hôm qua cháu đem số gelatin đi giám định thì chẳng có tí sự khác biệt nào so với loại cá thiểu hoang dã cả.
- Cậu thanh niên này đúng là kì lạ thật đấy. Chú của Trác Vũ giờ mới hiểu tại sao cháu mình cứ liên mồm bảo cậu ta không bình thường, ông cảm thấy hoài nghi vô cùng:
- Cũng giống như đầu bếp khi nãy nói, cá thiểu của hắn rõ ràng là loại sống ở biển.
- Ai mà biết được, cái tên này rõ ràng là bị thần kinh, cơ mà hắn nói chỗ hắn còn trên dưới một vạn con cá thiểu cơ. Trác Vũ chau mày đáp.
Vào lúc này, khách khứa tập trung bên ngoài xe nấu ăn ngày một đông hơn, hiện giờ đã lên tới tầm ba bốn mươi người rồi, vì ở đây bỗng nhiên tập trung đông người, khiến cho những người trong hội chợ đều cảm thấy tò mò nhao nhao hướng về phía đó xem có chuyện gì, sau khi nghe từ miệng những người đứng ở đấy trước đó kể lại thì những người đến sau ai ai cũng háo hức chờ đợi, ngay cả tới người phụ trách trong ban tổ chức cũng hiếu kì bước tới ngó nghiêng.
Sở Tiên thấy đám đông ngày một nhiều liên trên mặt nở ra nụ cười mãn nguyện.
Không bao lâu sau đó sáu phút đã trôi qua, mười cái nồi hấp cách thuỷ cá thiểu rất nhanh sau đó đã được ra lò, năm người đầu bếp theo lời dặn dò của Sở Tiên đã chia đều ra hai mươi cái đĩa.
- Xong rồi, tôi xin mời hai mươi vị khách lên trên nếm thử. Sở Tiên nhìn xuống phía dưới cười sau đó hướng ánh mắt nhìn về phía hội Trác Vũ mời gọi:
- Xin mời người đẹp này, còn cả anh trai đứng bên cạnh nữa, ý? Không ngờ bà chị cũng có mặt đấy, vậy mời bà chị cũng lên đây nếm thử luôn, còn cả anh trai trong ban tổ chức, anh cũng lên đây đi, rồi, còn vị khách nào ở dưới đã từng ăn thịt cá thiểu cũng có thể lên trên nếm thử.
Sở Tiên dùng tay chỉ điểm vào từng người một, Trác Vũ và chú của cô không lấy làm lạ khi được chọn, bọn họ cũng bước thẳng lên luôn.
Thế nhưng quý bà giàu có họ Vương tới từ Đài Loan lại cảm thấy khá bất ngờ khi được chọn lên, bà chỉ tính đi qua xem vì tính tò mò thôi, ai ngờ lại được cậu thanh niên kia chỉ điểm mời lên nếm thử.
Nhưng mà bà không hề từ chối, mỉm cười từ tốn bước lên phía trên, khắp người người phụ nữ này như thể phát ra ánh hào quang vậy, dáng đi ung dung hào hoa vô cùng.
Nhân viên công tác trong ban tổ chức cũng do dự một hồi, rồi sau đó cũng bước lên trên.
Không bao lâu sau đó, những khách hàng đã từng ăn cá thiểu cũng mau chóng chạy lên, bởi họ biết thịt cá thiểu thơm ngon, không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
- Haha. Sở Tiên bước đến bên cạnh Trác Vũ, dùng tay vẫy vẫy người phụ nữ giàu có kia một cái rồi cười vui vẻ hỏi han:
- Các anh các chị, cùng tất cả các vị khách đang được nếm cá thiểu ở đây ăn xong cho tôi cái nhận xét nhé.
- Thịt mềm thơm, dưới lớp da có một tầng ngầy ngậy mỏng tang, không thể nhầm được, đây là cá thiểu sống ở biển chân chính. Chú của Trác Vũ dùng đũa tách tầng da của con cá ra sau đó bình luận luôn khỏi cần ăn.
Mấy người ở trên bục cũng tán thành gật đầu đồng ý.
- Vị thịt thanh đậm béo ngậy, thịt cá rất là mềm, mà có một mùi vô cùng thơm, đích thực là cá có chất lượng tốt. Người phụ nữ quý phái họ Vương nếm thử một miếng liền gật đầu khen ngon:
- Đúng là rất ngon miệng!
- Đúng vậy, đây là cá thiểu thuần chất luôn.
- Mùi vị rất tuyệt, chỉ có cá thiểu hoang dã khi nấu lên thì da của nó vẫn còn tính đàn hồi cao như thế, chất dinh dưỡng có trong nó rất là cao, có hiệu quả cao trong việc làm đẹp, chất thịt mềm tơi, chắc là loại hoang dã đấy, không sai được đâu.
- Không hề có tí vị tanh nào, con này không thể nào là nuôi được, loại nuôi trồng không thể cho ra được chất lượng thịt cá tuyệt tới vậy đâu.
Một số du khách lên trên ăn thử lần lượt cho ý kiến phản hồi.
- Được, xin các vị đừng vội đưa ra ý kiến kết luận sớm như vậy, đây là một con cá thiểu mà tôi mua được ở trong hội chợ, mấy vị ở đây ai muốn nếm thử, xem xem hai loại này khác gì nhau. Sở Tiên cười trên tay cầm một đĩa cá nói với mấy vị khách đang đứng ở trên bục.
- Để tôi thử cho, lưỡi của tôi nhạy lắm, kiểu gì cũng nhận ra được sự khác biệt của hai loại. Một ông lão cười ha hả xung phong.
- Được. Sở Tiên gật đầu, sau đó bước tới bên cạnh ông lão nói:
- Ông lão, mời ông ăn thử.
- Được được. Ông lão đó liền gật đầu, dùng đũa tách miếng thịt cá ra cho một miếng thịt vào mồm nềm thử:
- Không có sự khác biệt, đều là loại cá có chất lượng tuyệt hảo.
- Tốt lắm, mấy vị đây cứ từ từ nếm thử nhé. Sở Tiên gật đầu, sau đó nói với những người còn lại ở dưới bục:
- Chỗ của tôi còn có mấy chục con cá thiểu, đợi lát nữa nấu xong các vị sẽ được thưởng thức.
- Đầu tiên tôi phải nói là, nếu như tôi bán số cá thiểu cân rưỡi này với giá tầm hai ngàn thì các vị có thấy có vấn đề gì không, đương nhiên, cá này đã được moi sạch bong bóng ra rồi, các vị cũng biết rằng bong bóng cá thiểu tương đối là đắt đỏ.
- Không có vấn đề gì cả, tôi có mở một nhà hàng, thường thì một con cá thiểu cân rưỡi mà lên bàn ăn sẽ có giá trên dưới ba ngàn. Trên bục một người trung niên đáp.
- Tôi cũng thấy không có vấn đề gì. Chú của Trác Văn ngẫm ngợi liền gật đầu.
- So với giá thị trường thì hai ngàn không hề đắt tí nào, hơn nữa mùi vị của nó lại chất lượng đến vậy nữa, rất đáng tiền.
- Nếu mà tính cả bong bóng cá thì giá cả có thể tăng lên một ít.
- Tốt lắm. Sở Tiên gật đầu:
- Tôi hôm nay nấu một trăm con cá thiểu mời tất cả mọi người ở đây ăn thử chính là muốn chào hàng cho mặt hàng của tôi, khu nuôi cá của tôi hiện tại có tầm một ngàn con cá thiểu, tìm kiếm thương gia hợp tác lâu dài, ai có ý muốn hợp tác thì có thể đàm phán tỉ mỉ riêng với tôi.
- Là nuôi trồng thật sao? Ông lão ban nãy đứng trên bục kinh ngạc thốt lên.
Sở Tiên gật đầu:
- Khu nuôi cá của tôi là ở một cái hồ rộng lớn, ở bên trong chỉ nuôi duy nhất hai loại cá, ngoài ra có nuôi một ít tôm tép cá con làm thức ăn cho hai loại cá này, nhờ kĩ thuật nuôi trồng đặt biệt của chúng tôi mà đã nuôi dưỡng ra cá thiểu không có bất kì sự khác biệt nào so với cá thiểu sống ở biển cả.
- Mặc dù là nuôi trồng nhưng mà chất lượng thật không thể tin được.
- Phải vậy đấy, nuôi trồng mà đạt được mức độ như loài hoang dã, một con cá hạ thấp xuống bán giá một, hai ngàn bán ra chắc chắn không thành vấn đề.
- Số cá đặt ở đây hôm nay chất lượng cá đúng là không chê vào đâu được, mặc dù là nuôi thủ công nhưng mà đúng là khó tìm ra được sự khác biệt với loại hoang dã.
Một số nhân viên của các khách sạn và người phụ trách thu mua ở các khu nuôi cá trong lòng đang suy nghĩ so sánh, họ nhanh chóng có chung một ý nghĩ
“Nếu đã không có vấn đề gì thì có thể tiến hành mua rồi đấy, sau đó tuyên truyền thành loại hoang dã mà tiêu thụ? Dù sao thì cũng chả có tí sự khác biệt nào so với loại hoang dã cả”
Sở Tiên lại không hề đọc được suy nghĩ của mấy kẻ đó, nếu hắn mà biết được, kiểu gì cũng nổi giận lôi đình không ngần ngại mà chỉ thẳng tay vào mặt bọn chúng ném cho bốn chữ vào mặt: Gian thương vô lương tâm.