Ta Có Thể Biến Thành Cá

Chương 285: Tay Bán Hàng Hành Xử Quái Dị



Ngoại trừ người đẹp đó cùng cậu thanh niên kia ra thì ở bên cạnh hai người họ còn có ba nam nữ nữa, bọn họ hình như không để ý tới Sở Tiên lắm, trong mắt ánh lên sự hứng thú nhìn chăm chăm vào bong bóng của con cá thiểu đặt trong gian hàng.

- Trác Vũ, là bong bóng của cá thiểu này, ở gian hàng này bán ít nhất phải tầm một cân đấy.

- Đúng vậy, bong bóng cá thiểu thuộc hàng tinh phẩm, bong bóng cá thiểu bây giờ có thị trường rộng mở lắm, mà còn có hiệu quả nuôi da siêu việt luôn á.

- Vậy chúng ta mau mau mua thôi.

- Xem trước đi hẵng nói.

Mấy người đó nhỏ tiếng bàn tán với nhau, sau đó ngước đầu lên hỏi: - Ông chủ, tôi có thể cầm lên xem bong bóng cá thiểu của ông…

Trác Vũ mới nói dứt mồm nửa câu thì nhìn thấy thanh niên này quen quen liền khựng lại.

Sau đó cả đám liền đồng loạt ngước lên nhận ra Sở Tiên, ai nấy cũng đều cảm thấy kinh ngạc ra mặt, nhất là cậu thanh niên kia, sắc mặt hắn ta tối sầm hẳn lại, khó coi kinh khủng.

- Xin chào, cho hỏi đây là quầy hàng của anh sao? Trác Vũ nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái của mình, bình tĩnh hỏi lại hắn.

- Đúng vậy, mấy người muốn mua gì? Sở Tiên gật đầu, hỏi luôn xem ý khách thế nào.

- Chúng tôi liệu có thể xem bong bóng cá thiểu này của anh một chút được không. Trác Vũ nói rồi chỉ tay vào cái túi bong bóng cá thiểu được bọc cẩn thận trong màng bảo quản thực phẩm.

- Đương nhiên là được. Sở Tiên gât đầu ngay tắp lự, sau đó hắn đi vào trong quầy lấy hàng ra rồi đưa cho cô gái đó.

- Cảm ơn. Trác Vũ gật đầu, sau khi nhận được hàng cô liền nhìn ngắm món đồ trên tay của mình, không bao lâu sau liền lộ ra sắc mặt kinh ngạc:

- Là bong bóng cá thiểu, mà lại là loại sống ở biển chân chính luôn này.

- Vậy sao Trác Vũ, đưa tôi xem nào. Cô gái đứng bên cạnh hiếu kì hỏi rồi đưa tay ra kéo cái túi về phía mình.

- Nhìn sơ qua thấy chất lượng không tồi đâu, nhưng mà tôi không phân biệt được bong bóng cá thiểu này liệu có phải hàng thật không. Cô gái đó lấy tay chạm vào bong bóng cá cảm thấy rất ổn liền đánh giá khách quan như vậy vì thấy sờ vào thích thích tay.

- Cách phân biệt bong bong cá thiểu hoang dã chính hiệu rất đơn giản, nó có một đặc điểm rất dễ nhận ra đó chính là nếp gấp phía hai bên: Nếu như lớp bong bóng cá được rạch ra ở mặt trước, vậy giống hán tự đem chữ “nhân” chẻ đôi, máng nước sẽ nằm trên trong vùng nhăn, nghĩa là bên trong chữ “nhân” đó, cái nếp nhăn đó giống như khi chúng ta cười, hai cánh mũi có phần nhăn lên vậy; còn nếu rạch từ đằng sau thì chữ “nhân” sẽ biết thành chữ “bát”, tách ra làm hai hàng, lúc này máng nước sẽ nằm bên ngoài vùng nhăn. [1]

- Còn đặc điểm thứ hai nữa chính là ở các nếp nhăn của bong bóng cá, phần này có màu sắc đậm nhạt không giống nhau, những vẫn có thể tìm ra được.

- Đặc điểm thứ ba chính là lớp keo, hay còn gọi là gelatin có dạng đúp, nghĩa là hai tầng, giống như kiểu hai trong một, hai tầng chập lại thành một lớp vậy, cái đặc điểm này hơi khó để nhận biết, nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể tìm thấy phần mép bên cạnh của nó, từ đó tách được tầng của chúng ra, để theo năm tháng, càng lâu thì lớp keo đó càng lộ rõ, phần mép của nó sẽt tự lộ ra thành hai tầng, lúc ấy có thể nhìn ra một cách dễ dàng.

- Đặc điểm thứ tư nằm ở phần đuôi, đuôi nó giống như một gốc hoa sen vậy, có rất nhiều cái lỗ rỗng tròn nhỏ, nhưng mấy cái này thường sẽ bị mất đi trong suốt quá trình sấy và phơi khô, tuy nhiên, nếu chúng vẫn còn, không bị rụng đi thì rõ ràng là 100% bong bóng cá thiểu hoang dã.

Trác Vũ quan sát miếng bong bóng cá trên tay một cách tỉ mỉ, đồng thời cũng giải thích một các cặn kẽ cho mấy người bạn ở xung quanh mình biết cách phân biệt thật giả.

- Bây giờ giá của bong bóng cá thiểu tầm một hai vạn, ông chủ, bong bóng cá thiểu chỗ anh bán bao nhiêu tiền vậy? Một cô gái đứng bên cạnh sau khi cân nhắc xong liền hỏi Sở Tiên.

- Một vạn sáu nửa cân. Sở Tiên nhìn họ đáp, hắn cũng đã điều tra giá thị trường rồi, bong bóng cá thiểu hoang dã có giá trong khoảng một vạn tám đến hai vạn, hắn đòi một vạn sáu không có gì đắt cả.

- Một vạn sáu? Cái giá của Sở Tiên đưa ra khiến cho Trác Vũ cảm thấy hơi kinh ngạc, lập tức hỏi lại:

- Chỗ anh chỉ có nhiêu đây thôi sao?

- Bong bóng cá thiểu hiện tại chỉ còn một cân thôi, nhưng mà chỗ tôi còn có tầm một vạn con cá thiểu, tính ra thì sẽ có tầm năm trăm cân bong bóng cá thiểu. Sở Tiên liền trả lời.

- Cái gì? Trác Vũ nghe xong mà không tin vào tai mình nữa, thế nhưng mấy cô cậu ở chung quanh cũng đã kịp phản ứng lại:

- Ý anh là số bong bóng cá thiểu này là do anh nuôi rồi tự sấy khô ấy hả?

- Ừm. Sở Tiên gật đầu, sau đó chỉ tay lên phía trên:

- Cá thiểu là do chính tay tôi nuôi trồng, thế nhưng không hề có sự khác biệt nào so với loại sống ở biển cả, bong bóng cá thiểu mấy cô cậu cũng xem rồi đó, giống hoàn toàn so với loại hoang dã.

- Cái này… Trác Vũ cảm thấy không tài nào mà tin nổi, chính miệng cô khi nãy đã nhận xét khá nhiều, mà rõ ràng cô cứ nghĩ rằng số bong bóng cá thiểu này chính là loại hoang dã mới xấu hổ chứ, nhưng không hề ngờ tới lại là nuôi trông mà thành, điều này khiến cô cảm thấy khá là ngại, thế nhưng Trác Vũ lại kinh ngạc nhiều hơn, bong bóng cá thiểu nuôi trồng mà lại có thể đạt tới trình độ giống bóng bóng cá thiểu hoang dã tới vậy?

- Bong bóng cá thiểu nếu là loại nuôi trồng thì rẻ hơn rất nhiều, nhiều nhất là vài ngàn, anh có phải là bán hơi bị chát rồi không. Lúc này, cậu thanh niên Chu Vân bên cạnh chất vấn Sở Tiên.

- Không đắt đâu. Sở Tiên lắc đầu:

- Mấy người có thể dùng bong bóng cá thiểu xịn để so sánh với loại của tôi, thậm chí là có thể mang đi làm hóa nghiệm cũng chẳng sao, chắn chắn không thể kém hơn so với cá thiểu hoang dã được.

- Cơ mà nuôi trồng thì vẫn là nuôi trồng thôi, làm sao mà so sánh với loại sống ở tự nhiên được. Chu Vân gay gắt lên khi thấy Sở Tiên tự tin đến vậy.

- Chính vậy đó. Sở Tiên gật đầu:

- Tôi đã giảm xuống hai ngàn rồi đấy, nếu không, tôi bét nhất cũng bán được một vạn tám.

Chu Vân chép miệng:

- Tôi thấy là, hoang dã và nuôi trồng có sự khác biệt rất lớn, chỗ cậu nếu có thể bán một vạn đã được coi là nhiều rồi đấy.

Sở Tiên cười nhạt:

- Tôi lại không cho là như vậy đâu.

- Có thể giảm giá chút được không. Trác Vũ sau khi trầm tư một hồi liền hỏi hắn:

- Nếu như chúng tôi cầm bong bóng cá thiểu của anh đi hóa nghiệm và tiến hành so sánh với bong bóng cá thiểu hoang dã mà không thấy có chút khác biệt nào thì chúng tôi sẽ cân nhắc tới chuyện bỏ tiền ra mua về, thậm chí có thể mua hết luôn số bong bóng cá thiểu mà anh đang có, nhưng mà giá cả phải có ưu đãi cho chúng tôi một chút.

- Không được, tôi đã lấy giá rẻ lắm rồi, qua tay mấy người nửa cân ít nhất cũng kiếm thêm được hai ngàn, nếu mà bọc gói đẹp đẽ một chút thì lợi nhuận chẳng phải kiếm không ít ư. Sở Tiên kiên quyết lắc đầu.

Gelatin không giống như các loài cá khác, nó có thể tiến hành giám định được, có thể làm giấy chứng nhận, bong bóng cá thiểu của hắn mặc dù là loại nuôi trồng nhưng lại dùng giá của bong bóng cá thiểu hoang dã để bán, vậy nên giá cả của các loài cá khác có thể đàm phán mà hạ bớt xuống, nhưng còn bong bóng cá thiểu thì không thể giảm xuống được.

- Hoang dã và nuôi trồng đối với người tiêu dùng mà nói rõ ràng là hai khái niệm khác nhau, cậu lấy loại nuôi trồng ra bán mà lại muốn dùng giá gần bằng với loại hoang dã là điều phi lí, thêm vào nữa chúng tôi có thể mua lại toàn bộ số bong bóng cá thiểu của cậu, nếu như cậu có thể bớt bớt một chút thì chúng ta có thể hợp tác lâu dài. Chu Vân nhăn mặt thương lượng với hắn.

- Hợp tác lâu dài? Sở Tiên do dự một hồi:

- Nếu như hợp tác lâu dài thì anh có thể cho tôi cái giá như thế nào?

- Nửa cân một vạn, chúng tôi sẽ mua hết toàn bộ số bong bóng cá thiểu cậu đang có trong tay, đồng thời sau này nếu cậu còn có thì chúng ta vẫn cái giá đó mà tiến hành trao đổi mua bán. Chu Vân đáp thẳng.

Trác Vũ cùng mấy cô gái bên cạnh hơi nhăn mày nhưng không lên tiếng.

- Haha. Sở Tiên bó tay rồi lắc đầu trả lời thẳng thắn luôn:

- Không bán.

Chu Vân thấy hắn ta từ chối thì cũng không có gì lấy làm lạ cả, tiếp tục nâng giá:

- Một vạn mốt, đây là giá cao nhất chúng tôi có thể trả cho anh rồi, anh nên biết rằng loại của anh là nuôi trồng, chúng tôi mua về cũng phải chịu rủi ro, tôi tin là mức giá này đã là vô cùng cao rồi.

- Thôi đi. Sở Tiên nhìn cậu thanh niên đó rồi xua xua tay:

- Ít hơn một vạn sáu thì không cần thương lượng nữa đâu, ngoài ra, tôi còn phải xem xem số cá thiểu của tôi có thể bán ra không đã, nếu như tìm thấy người mua thì tôi sẽ cân nhắc tới việc hợp các với các anh, nếu như không thể thì, nếu các anh muốn mua tôi sẽ cho các anh một cái giá hợp lí, năm vạn, cả con cá tầm cân rưỡi sẽ bán cho các anh.

- Cái này? Câu nói xanh rờn của Sở Tiên làm cho Chu Vân cứng họng, bọn họ đang bàn chuyện bong bóng cá thiểu, kết quả lại nói sang chuyện bán cả con cá cho bọn hắn, mà bọn Chu Vân đâu có tính mua cá, hơn nữa, giá mà Sở Tiên ra không những rất đắt, mà còn tăng lên gấp mấy lần liền, người trong ngành ai cũng tính được tầm mười con cá mới cho ra được nửa cân gelatin, vốn chỉ cần một vạn sáu là có thể mua được nửa cân rồi, bây giờ mua cả cá và cả nửa cân bong bóng cá mất tận năm vạn, vậy thì chẳng hóa ra là cả quá trình thu mua giá cả bị tăng lên hơn ba lần sao, bọn họ cũng chẳng muốn mua cá, vả lại mua cá có tác dụng gì đâu?

Sở Tiên nói ra một câu khiến cho Chu Vân sững sờ, ngay tới cả bọn Trác Vũ đứng bên cạnh cũng bó tay lắc đầu.

- Người anh em, cậu không nhầm nhọt gì đấy chứ, chúng tôi chỉ muốn mua bong bóng cá chứ mua cá của cậu để làm gì? Chu Vân tức giận gắt lên.

- Bong bóng cá thiểu tôi bán giá thấp nhất là một vạn năm, cái giá này còn phải chờ tới khi tôi tìm được khách hàng hợp tác bán xong cá thiểu đi đã rồi bàn sau. Sở Tiên trả lời.

Bọn Chu Vân và Trác Vũ mặt biến sắc, bây giờ còn có cái loại người bán hàng như thế này hả, đúng là khó tả mà.

Nhưng mà cứ nhìn số tinh phẩm bong bóng cá tuyệt hảo này, Trác Vũ lại theo thói quen cũ mà liếm môi một cái:

- Nếu như chúng tôi chịu bỏ ra một vạn năm mua nửa cân, hợp tác lâu dài, thì anh có thể bán cho chúng tôi không?

- Được chứ, nhưng mà phải đợi cho tôi tìm được người mua số cá thiểu này đi đã, đồng thời phải trong điều kiện người ta không mua bong bóng cá thì tôi mới bán cho mấy người được. Sở Tiên gật gù.

Trác Vũ nghe thấy Sở Tiên rất phách lối, không coi ai ra gì như vậy thì liền cáu tiết, gân cổ lên chửi:

- Vậy thì số bong bóng cá thiểu này của anh rốt cuộc là có bán hay không đây?

- Ế? Sở Tiên cảm thấy ngại thay cho cô ta vuốt vuốt mặt:

- Để tôi xem xét tình hình đã, giá thì đã bàn xong rồi đấy, còn bán được tôi sẽ bán.

- Cái gì mà bán được tôi sẽ bán chứ? Trác Vũ không biết nói gì hơn nhìn hắn, Chu Vân cùng mấy cô gái kia cũng tức giận hằm hằm nhìn hắn ta.

- Hihi. Sở Tiên cười, trong lòng hắn đang như kiểu mở cờ trong bụng, bây giờ hắn lại có cái quyền bán hay không bán với khách hàng cơ đấy:

- Ba ngày nhé, trong ba ngày này tôi sẽ cố gắng trả lời mấy người nhanh nhất có thể.

- Được rồi, hi vọng trong ba ngày này anh sẽ có câu trả lời cho chúng tôi. Trác Vũ nghiến răng nghiến lợi.

- Yên tâm đi, nếu như không có ai tranh với mấy người thì số bong bóng cá thiểu này tôi sẽ bán cho các vị. Sở Tiên gật đầu, thường thì các khách sạn mua cá chứ không muốn mua bong bóng cá.

- Được. Trác Vũ khá khó chịu trả lời hắn:

- Tôi sẽ kiếm giúp anh xem có người nào muốn mua cá thiểu không.

Sở Tiên sững người, hắn phấn khởi đáp:

- Vậy thì cảm ơn nhé, nếu như cô có thể giúp tôi tìm được khách hàng muốn mua cá thì tôi sẽ có ưu đãi cho cô.

- Được, hi vọng anh nói được làm được. Trác Vũ nhìn hắn gật đầu, cô nhấn mạnh vào bốn chữ nói được làm được nhắc nhở hắn.

- Yên tâm đi. Sở Tiên bó tay cười trừ.

- Đưa cho chúng tôi một miếng bong bóng cá đi hóa nghiệm không thành vấn đề chứ? Trác Vũ cầm lấy môt miếng bong bóng má nhìn hắn hỏi.

- Không thành vấn đề, cô có thể đi hóa nghiệm tùy ý, nếu như kém hơn so với bong bóng cá thiểu sống ở biển, tự tôi khắc hạ thấp giá xuống.

- Được. Trác Vũ gật đầu rôi cầm lấy một miếng bong bóng cá lên, trong lòng thấp thỏm mong chờ đi về phía ngoài.

Bọn Chu Vân trừng mắt lườm Sở Tiên một cái rồi cũng bó tay đi theo sau Trác Vũ.

Bọn họ lần đầu tiên gặp phải một cái tay bán hàng quái gở như vậy, đúng là không tuân theo nguyên tắc gì cả.

- Trác Vũ, chũng ta có tìm cho tên đó bên mua không? Bước ra khỏi hội chợ ngư nghiệp, Chu Vân sắc mặt khó coi hỏi ý kiến người đẹp.

- Ừm, thử xem. Trác Vũ cũng khó chịu không kém.

- Cái tay này đáng ghét thật đấy.

- Chắc là não có vấn đề, hành xử dị hợm không thể nào tả được,

- Chắc chắn là vậy rồi, bỏ ra mười mấy vạn chỉ để mua mấy con cá mào gà đỏ, bây giờ lại làm ra mấy cái chuyện như vậy thì thử hỏi não bộ có bình thường không?

[1] Chữ “Nhân” trong hán tự Trung Quốc là 人; còn chữ “Bát” là八

Các bạn phát huy trí tưởng tượng nhé ( Chú thích từ người dịch)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv